Thuần Tuý

Chương 60: 60: Nhớ Người




Non nửa giờ trôi qua.

Thẩm Quân không thể không mở miệng “Kính Dương, không cho khóc nữa, khóc nữa mắt sẽ đau.”

“… Ai, ai khóc chứ!” Hình Kính Dương tự động làm ngơ giọng mũi dày đặc của mình, “Anh bớt vu oan cho người khác đi.”

Sớm đoán được Hình Kính Dương sẽ cảm thấy mất mặt, xong chuyện nhất định muốn tự đánh mình một cái, nhưng cứ mãi nhịn trong lòng như vậy cũng không phải biện pháp.

Thẩm Quân vỗ nhẹ lên cơ lưng của Hình Kính Dương, giúp cậu thuận khí: “Hình Bảo, lại nói cho em một bí mật, có muốn nghe không.”

Hình Kính Dương mạnh mẽ vùng dậy, lật chăn bông ra, “Anh lại giấu em cái gì?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt cùng đầu mũi ửng hồng của Hình Kính Dương không còn chỗ che giấu, hơi thở ướt nóng cũng phả tới, dáng vẻ này quả thật chiếm trọn trái tim Thẩm Quân.

Hai tay hắn nâng khuôn mặt người phía trước lên, hôn xong mắt trái lại hôn mắt phải, cuối cùng ngậm lấy chóp mũi cậu, há miệng nhẹ cắn, không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại: “Không tránh anh nữa?”

“Đừng có đánh trống lảng, nói mau.”

“Nếu anh nói cho em biết, có thể em sẽ không tin.”

Hình Kính Dương vội vàng: “Anh chịu nói lời trong lòng với em, em cảm ơn trời đất còn không kịp, nào dám nghi ngờ…”

Một chữ cuối cùng chỉ kịp thốt ra nửa âm, đã bị đối phương cuốn vào giữa môi răng mà quấn quýt.

Thẩm Quân ngang ngược tiến tới, lại chẳng ở lại lâu, chỉ thêm một lần đậu lên hốc mắt của Hình Kính Dương, ở nơi ấy lưu luyến cọ xát, từng nụ hôn, không chiếc nào không mang theo trân trọng cùng yêu quý: “Kỳ thật… Anh đối với nước mắt của em, là hoàn toàn không thể chống cự nổi, em vừa khóc,” Hắn nắm lấy tay đối phương, đặt ở trên lồng ngực, “Nơi này của anh liền mềm thành một bãi rối mù.”

Hình Kính Dương nửa tin nửa ngờ tách khỏi Thẩm Quân, áp tai vào vị trí tim của hắn, nhịp tim từ bên trong truyền tới, vừa nhanh vừa nặng, đến nỗi khiến nửa người cậu tê dại.

Hình Kính Dương liên tục gật đầu: “Thảo nào lần trước trong khách sạn anh chịch em mạnh như vậy…” Hình Kình Dương nhìn Thẩm Quân, xấu xa cười, “Hoá ra anh thích kiểu này!”

“Không phải đối với tất cả mọi người đều như vậy.”

Hình Kính Dương khiếp sợ, sắp nói không nên lời, “Chỉ đối với em như thế?”

“Ừm.”

“Vì sao?”

Vấn đề ấy Thẩm Quân cũng đã từng nghĩ qua, vì sao chỉ đối với một mình Hình Kính Dương sinh ra cảm giác thương xót, trước đây nghĩ như thế nào cũng không ra, nhưng hiện tại hắn dường như đã hiểu, “Em so với anh còn hiểu rõ hơn mà, chính em là người như thế nào, vốn là đại ca không sợ trời không sợ đất, lại chỉ độc đối với anh si tình, vì anh khổ sở, tương phản như vậy, quá mức mê hoặc trái tim người khác.”

Thẩm Quân ngừng một chút, ra vẻ buồn rầu: “Mà anh, trên cương vị là nguyên do của hết thảy, biết chạy đi đâu trốn đây?”

“Anh còn muốn chạy trốn?!” Hình Kính Dương xoay người, đè lên thân Thẩm Quân, cù vào nách hắn, “Không được phép có loại suy nghĩ này.”

Thẩm Quân bình ổn hô hấp, mặc kệ cho Hình Kính Dương đùa, “Em nên hiểu rằng, nước mắt của em, với em, với anh mà nói đều vô cùng trân quý, khóc cho anh xem không cần xấu hổ.

Từ nay về sau, anh nhất định sẽ không làm tổn thương em thêm một lần nào nữa, tất nhiên…”

“Em càng không được giả vờ khóc để lừa anh đau lòng, nhớ chưa?”

“Nhớ rồi.” Hình Kính Dương lại chọc vào nách Thẩm Quân, “Sao anh không cười, Thẩm Quân, anh không nhột sao?

“Không nhột.”

Hình Kính Dương sờ đi xuống, khẽ chạm lên sương sườn, eo, bụng thậm chí là gan bàn chân hắn, Thẩm Quân thật sự một chút ý cười cũng không để lộ, “Thời xưa có câu, người không có chỗ nhột, ắt không thể kết giao.”

Thẩm Quân khinh khỉnh khịt mũi, “Vậy em kết giao được?”

“Đúng vậy ha ha ha… Thẩm Quân đừng…” Hình Kính Dương bị Thẩm Quân cù nách, bò lăn lộn ra giường cười, hắn cũng học theo cậu, bắt lấy bàn chân Hình Kính Dương.

“Đệt mẹ… đừng đùa nữa…” Hình Kính Dương nằm ngửa trên giường, ngón chân trái câu lại móc vào tay Thẩm Quân, “Thật sự không được… Em, em chảy ra ngoài rồi!”

Thẩm Quân dừng lại, “Phía sau?”

Hình Kính Dương gật đầu, lấy một tay che mông, nhưng đã quá muộn, một vũng nhỏ tinh dịch rơi xuống ga trải giường, cậu cắn môi, “Em đi rửa.”

“Anh giúp em.”

“Không cần mà.”

Thẩm Quân khoác thêm áo ngủ cho cậu, “Sao lại không cần? Vết thương trên tay em đến hôm nay cũng không thấy khép miệng, chính là vì em ngày thường không chịu chú ý.”

Hình Kính Dương thức thời ngậm miệng.

Thẩm Quân đầu tiên là xả nước đầy bồn tắm, lại dùng vải không thấm nước quấn lên tay Hình Kính Dương, xong xuôi mới yên tâm để cậu bước vào.

Tinh dịch ở trong bụng nguyên một buổi tối, không dễ bài xuất như lúc mới vừa bắn vào, Hình Kính Dương thẳng lưng, hai chân dạng mở, quỳ vài phút cũng không thấy có gì đi ra.

Thẩm Quân thò tay vào trong nước, sờ sờ huyệt khẩu, nơi ấy thít chặt không chịu nổi, “Chân lại mở rộng ra chút.”

Hình Kính Dương một tay đỡ thành bồn tắm, tách hai đầu gối mở ra càng rộng, “Tiến vào đi.”

Ngón tay Thẩm Quân nói dài cũng không thể dài hơn thằng nhỏ của hắn, vất vả một hồi cũng chỉ có thể lấy đi một phần ba dịch, “Kính Dương, anh sờ không đến, em hợp tác chút.”

“… Ưm… Ah” Hình Kính Dương khép mông, bật ra tiếng rên rỉ.

“Không bảo em kẹp anh…” Hai ngón tay Thẩm Quân đảo nhẹ trong thành ruột, “Mở rộng chỗ này, biết không?”

Đó là cái động tác gì… Thẩm Quân cứ yêu cầu linh tinh, “Em đã nói để em tự làm, anh ở đây em lại không làm được.”

“Vớ vẩn, liên quan gì đến anh.” Thẩm Quân cởi quần áo đi vào trong bồn tắm, nước hơn phân nửa tràn ra, “Em lại đây dạy anh.”.

Chuyên trang đọc truyện [ TRUМtrцyen.

VЛ ]

“… Phải, phải ấn bụng.”

Thẩm Quân luồn tay từ phía sau, ấn vào bụng dưới của cậu: “Đây?”

“Không phải, trên chút.”

Hắn dời lòng bàn tay lên một tấc, “Đây thì sao?”

“Chắc đúng rồi.”

Thẩm Quân nghi hoặc: “Có sâu đến vậy à?”

“Ưm… Lúc anh bắn, sẽ cắm rất sâu… Ah… Anh nhẹ chút đi… Hình như sắp rồi…”

Hai ngón tay Thẩm Quân cào nhẹ mấy lần, sau đó kéo căng cửa huyệt cậu, chỉ chốc lát sau, một ít tinh dịch khô đặc từ phía trong trào ra, tan vào trong nước, hoà thành một mảng trắng đục, “Hình như vẫn còn, Hình Bảo kiên trì thêm chút.”

Hai người vì tẩy rửa hậu huyệt mà lăn lộn hồi lâu, sau lại cùng nhau đánh răng, rửa mặt, cạo râu.

Lúc tới phòng ăn đã là đúng 10 giờ, nói không ra là ăn sáng hay là cơm trưa.

10 giờ 45 Thẩm Quân có tiết môn chuyên ngành, Hình Kính Dương tuy không có huấn luyện, nhưng vẫn phải đến trường học một chuyến, dù sao bọn họ đều phải tìm người phụ trách xử lý thủ tục rời ký túc xá.

Bằng lái xe của Hình Kính Dương là nghỉ hè lúc vừa thi đại học xong thi lấy, Thẩm Quân so với câu muộn một năm, năm nhất hắn mới cầm được bằng.

Nhưng trước không nói tới giao thông Thượng Hải tắc đường như thế nào, chỉ xét hai người còn đang đi học, lái xe tới trường thật sự là chuyện bé xé ra to, vì thế bọn họ ăn no xong, lại lên tàu điện ngầm xuất phát.

Thẩm Quân xuống tàu sớm hơn Hình Kính Dương một trạm, leo xong 4 tầng thì thời gian vừa vặn còn dư lại 5 phút, mông bên này mới vừa đặt lên ghế, Hình Kính Dương đã gọi điện thoại qua.

Thẩm Quân đi ra từ cửa sau, đứng bên cạnh cửa sổ, “Sao vậy?”

Hình Kính Dương: “Em đến trường rồi.”

“Ừ, chúng ta cách nhau không xa,”

“Em…” Hình Kính Dương lắp bắp, nói không thành lời.

“Em sốt?”

“Không, ở nhà cặp nhiệt độ rồi mà, chỉ là…” Hình Kính Dương thở dài, “Em chỉ là nhớ anh mà thôi.”

Thẩm Quân nâng tay lên nhìn đồng hồ, “Chúng ta mới xa nhau 18 phút.”

“Vậy anh có nhớ em không?”

Hình Kính Dương không nghe được câu trả lời không bỏ qua, “Rốt cuộc có nhớ hay không?”

“… Ừm”

“Ừm cái gì em nghe không hiểu.”

Thẩm Quân nhìn quanh hành lang, tìm một góc không ai để ý tới, “Anh cũng nhớ em, vừa lòng chưa?”

“Vừa…”

“Lão tam cậu đang nói chuyện với ai đấy?”

Thẩm Quân nhanh chóng nắm điện thoại giấu ra sau lưng, nhìn bạn cùng phòng, trên mặt phiếm hồng, “Không ai cả.”

Trưởng phòng biểu thị vô cùng không tin hắn.

Thẩm Quân khụ khụ hai tiếng, “Mẹ tôi, bà ấy… Hỏi tôi có nhớ bà ấy…”

“Được rồi, tôi còn không hiểu cậu đấy.

Kể cả có là người yêu, miệng cậu cũng nhả không ra cái kiểu nói chuyện sến súa như vậy, thầy Tiêu đang tìm cậu gấp kìa.”

“Tôi đi bây giờ.”

Thẩm Quân bước nhanh trở về, cầm điện thoại để lại bên tai, đầu dây lập tức truyền đến thanh âm Hình Kính Dương giễu cợt, “Bây giờ em thật sự trở thành “Thẩm thái thái” rồi ha!”

Mặt Thẩm Quân lại đỏ bừng, hắn chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc chủ đề này: “Bây giờ anh có việc.

Tối nói chuyện sau.

Anh cúp trước.”

Hình Kính Dương ngồi trên bãi cỏ của sân thể thao, nhìn màn hình đen kịt, trong lòng mềm thành một vũng, so với Thẩm Quân còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Một số người được sinh ra chính là để đi chinh phục người khác.

Thẩm Quân chính là cửa ải cuộc đời của Hình Kính Dương, không nói đến cái gì mà nước mắt, cậu đó… Đối với mọi thứ trên cơ thể Thẩm Quân thật sự là vô pháp chống cự, chỉ biết thả mình chết chìm ở nơi Thẩm Quân người này.

Nếu như thật sự phải vì Thẩm Quân bỏ mạng nơi hoàng tuyền, bước tới cầu Nại Hà, cậu cũng có thể nói một câu, chết cũng không hối tiếc.

Nhưng lời này, có lẽ không cần cậu phải nói đâu, Thẩm Quân, hẳn là đã biết mất rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.