Thuần Tuý

Chương 22: 22: Không Thuần




Đêm đó, Thẩm Quân lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, hắn vươn tay lấy điện thoại đang sạc pin trên tủ đầu giường, mở danh bạ ra bắt đầu sửa liên hệ, từ “Hình” đổi thành “Lừa đảo”.

Sửa xong đặt điện thoại di động xuống, chưa đầy năm phút lại cầm lên, ở phía trước gõ thêm một chữ “Đại”, “tiểu tâm can” phải đi với “đại lừa đảo” mới tinh tế.

Mẹ Thẩm Quân vừa đổi điện thoại mới cho hắn, màn hình khoá vẫn là hình nền mặc định, Thẩm Quân ấn mở album ảnh, đem tấm ảnh mà Hình Kính Dương đã photoshop gửi cho hắn kia làm hình nền.

Xuất gia, Thẩm Quân sẽ không làm, đây chỉ là gián tiếp trách móc hắn lạnh lùng với cậu mấy ngày nay, Thẩm Quân biết.

Hắn cũng vì suy nghĩ cho tương lai của cả hai người mà thôi, cấp 3 vẫn là lấy chuyện học làm trọng, chỉ hi vọng Hình Kính Dương có thể hiểu.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quân kéo màn cửa sổ ra, tâm tình vô thức đặc biệt thoải mái.

Tuyết đầu mùa rơi rồi, chỉ rơi một tầng rất mỏng, nhưng dường như lại đang mở ra một thế giới kỳ diệu mới.

Thẩm Quân bước xuống lầu, thư thái ngồi trên sô pha, hỏi: “Ba mẹ cháu đi rồi sao?”

“Tiên sinh 8 giờ bay, đã đi được một lúc rồi.” Dì Tống từ phòng bếp ra, cười nói: “Trước ăn sáng đi đã, dì đi mua một ít quả táo gai, về làm mứt quả.”

“Cháu muốn ăn bánh bao.” Thẩm Quân vừa nói vừa uống sữa đậu nành.

“Nhân thịt heo dưa chua?”

“Vâng.”

Dì Tống cởi tạp dề, vừa cầm túi xách đi tới cổng thì tiếng chuông cửa vang lên.

“Tiểu Quân, đoán xem ai đến này!”

Thẩm Quân ngồi trước bàn ăn không nhúc nhích.

Dì Tống mở cửa, nói với người bên ngoài: “Mau vào đi, ngoài trời lạnh lắm.”

“Dì ơi dì bận thì cứ kệ cháu, không cần để ý đâu ạ, cháu tìm Thẩm Quân là được.”

“Được được được, nhà không có ai, dì còn đang lo Tiểu Quân buồn chán đây.” Dì Tống lấy cho cậu một đôi dép đi trong nhà, “Tiểu Quân đang ở phòng ăn, chắc là không nghe thấy, mau đi đi.”

Thẩm Quân còn đang yên lặng ăn sáng, Hình Kính Dương đành phải xách dép lê trên tay, lén lén lút lút đi vào, định dọa hắn một phen.

Thẩm Quân lau miệng sạch sẽ, quay người bắt cậu ngay tại trận.

Hắn đã mấy ngày không gặp Hình Kính Dương,  ngoài mặt vẫn phải giả bộ bình tĩnh mà khiển trách: “Mang dép vào.”

Bởi vì trêu chọc người không thành công, Hình Kính Dương đành phải ỉu xìu đeo dép, trên người cậu còn mang theo tuyết, nhiệt độ trong phòng lại cao, chưa kịp phủi đi đã tan chảy, khiến cho cả người mang cảm giác phong trần lạ kỳ.

Thẩm Quân sớm đã biết cậu sẽ đến.

Trong nhà không có ai, Hình Kính Dương vui vẻ chạy tới chạy lui, hết sờ chỗ này lại ngắm chỗ kia.

Cậu mặc một chiếc áo len màu đen thêu hình đầu lâu, mái tóc mới cắt còn cạo một chữ J bên trái, nhìn qua giống như vết sẹo bị dao cứa, rất ngầu. 

Trong thư phòng có rất nhiều robot mô hình, cái nào cũng khiến Hình Kính Dương yêu thích không muốn buông.

Thẩm Quân ngồi bên cạnh tập viết chữ thư pháp, cũng chẳng buồn quản cậu, mặc kệ cậu chơi. 

Hình Kính Dương táy máy một hồi, lại mở một cái hộp, trong phút chốc bị giật mình bởi tờ giấy viết thư hoa hoè bên trong, “Cái gì đây?”

Thẩm Quân ngẩng đầu, muốn ngăn cậu lại, “Đừng đụng…”

“Học trưởng Thẩm Quân, em biết có thể anh không nhớ rõ em là ai, nhưng từ đáy lòng em vẫn luôn muốn nói với anh…”

Thư tình bị Thẩm Quân cướp đi, Hình Kính Dương cười lạnh, tiếp tục nói: “Em thích anh, Thẩm, học, trưởng.”

Thẩm Quân rất xấu hổ, hơn nữa hắn cũng không muốn Hình Kính Dương hiểu lầm, đánh phủ đầu nói: “Đây là đồ riêng tư của tôi, sao cậu lại tuỳ tiện như vậy.”

“Riêng tư?” Hình Kính Dương giữ lấy cánh tay của hắn, không cho Thẩm Quân quay đi, “Vậy con ếch giấy tôi để lại cho cậu đâu? Tôi cũng viết bên trong rằng tôi thích cậu, cậu có còn giữ hay không?”

Thẩm Quân sao có thể nghĩ tới Hình Kính Dương còn dùng cả phương pháp này thể hiện tình cảm, hắn lắc đầu: “Tôi vứt rồi.”

“Cậu đỉnh nhất rồi, Thẩm Quân.” Hình Kính Dương cắn một bên má, “Của các cô ấy là tâm ý, còn của tôi thì không chứ gì?”

“Cậu nói xem?” Thẩm Quân mang chiếc hộp đặt về vị trí cũ, “Cậu chắc còn chưa quên đâu nhỉ, vừa hay bây giờ hai chúng ta có chuyện gì thì tính toán hết đi.”

Thẩm Quân ngoài cười nhưng trong không cười, khiến cho nội tâm nhạy cảm của Hình Kính Dương lập tức nhận ra có điều không ổn, trong phút chốc cậu bỗng trở nên yếu ớt, lầm bầm nói: “Tính thì tính, chỉ sợ cậu không chịu thừa nhận, ngày nào cũng bày ra dáng vẻ câu dẫn người khác, còn bày đặt lý luận.”

Thẩm Quân không để ý tới sự phản kháng bé nhỏ của cậu, giống như giáo viên giáo huấn học sinh, kéo Hình Kính Dương ngồi xuống ghế, “Lại đây, trước tiên chúng ta thảo luận một chút cái chiêu cuối cùng của cậu, dám bỏ thuốc tôi, thuốc cậu mua ở đâu?”

Hình Kính Dương không muốn khiến Thẩm Quân ghi hận chuyện kia, thành thành thật thật mà nói: “Thuốc là mua trên mạng, mua từ rất lâu rồi.” Sợ hắn không tin, Hình Kính Dương còn đưa hoá đơn giao dịch cho Thẩm Quân nhìn.

Thẩm Quân mặt không cảm xúc, Hình Kính Dương chỉ có thể tự mình xuống nước, “Đắt lắm đấy, không có tác dụng phụ, chỉ là thuốc kích dục mà thôi.

Về sau chính cậu cũng biết mà, thật sự không sao.”

“Mua vào tháng Sáu.” Trong lòng Thẩm Quân xuất hiện một luồng cảm xúc không nói nên lời, “Tôi vẫn luôn bị dắt theo kế hoạch của cậu, có đúng không?”

Hình Kính Dương thầm nghĩ hôm nay sớm muộn cũng phải bước vào ngục Tu La, cậu vươn tay lục túi áo khoác da, châm một điếu thuốc, cũng không giả vờ nữa, bất lực mà trả lời: 

“Muốn ngủ với cậu, từ rất lâu về trước đã muốn rồi.”

Thẩm Quân nhớ đến ám chỉ của Hình Kính Dương hai ngày trước, “Đại hội thể thao năm ngoái?”

“Không không không.” Hình Kính Dương phủi tàn thuốc rơi trên quyển sổ, “Không có sớm như vậy.” Cậu đưa tay muốn chạm vào Thẩm Quân, lại bị hắn nghiêng người né tránh.

Hình Kính Dương ương ngạnh tới gần, vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Quân, “Sợ sao?”

“Sợ cái gì?” Thẩm Quân lạnh lùng nhìn Hình Kính Dương: “Cậu đã muốn từ lâu rồi? Hay là nói, cậu đã sắp xếp kế hoạch lừa tôi từ lâu rồi?”

Hình Kính Dương im lặng cúi đầu, muốn rút tay về, lại bị Thẩm Quân nắm lấy cổ tay đặt ngược lên bàn, “Tôi cho cậu biết, Hình Kính Dương —— Tôi không sợ gì hết, cậu và tôi đều là con trai tôi cũng không sợ, nhưng có một điều cậu nhất định phải hiểu rõ, loại chuyện như đem Trịnh Giai Gia ra lừa tôi, không cho phép lại xuất hiện thêm một lần nào nữa…” Thẩm Quân buông Hình Kính Dương ra, tựa lưng vào ghế, tiếp tục nói: 

“Cảm giác ghen tuông… cũng chẳng vui vẻ gì.”

“Cậu đang nói cái gì vậy?!” Mắt Hình Kính Dương sáng lên, cậu trèo qua bàn nhào vào vòng tay của người đối diện, ôm lấy khuôn mặt Thẩm Quân mà điên cuồng hôn, một centimet da thịt cũng không bỏ sót, từ gò má cho đến thái dương, từ lông mày cho đến đôi môi, Hình Kính Dương như chim gõ kiến mổ lại mổ, 

“Thẩm Quân, thì ra cậu cũng thích tôi!”

Thẩm Quân sờ lên phần tóc con cứng ngắt ở sau ót của Hình Kính Dương, bị cảm giác vui sướng của cậu lây nhiễm, cong miệng nói: “Cậu nói cái gì thì là cái đó.”

“Tôi rất vui, Thẩm Quân.

Tôi… vui lắm.”

“Tôi biết, phía dưới của cậu đang đỉnh vào tôi.”

Hình Kính Dương buông cánh tay còn đang giam cầm Thẩm Quân ra, hai bàn tay đồng loạt che háng, “Là tự nó dựng thẳng lên, tôi cũng đâu có muốn.”

Bị phản ứng của Hình Kính Dương chọc cười, Thẩm Quân nắm lấy gáy cậu nhéo một cái: “Suy nghĩ một chút, thì cũng không phải là không được.”

Hình Kính Dương vặn hông, tìm một vị trí ngồi thoải mái hơn trên đùi Thẩm Quân, bắt đầu đưa hạ bộ cọ xát khắp nơi, giống như muốn hấp thu toàn bộ hơi ấm từ cơ thể hắn.

Cậu không đủ thuần tuý, đến với hắn cùng vô vàn tư dục và ích kỷ.

Vậy mà cứ như thế, cái người vẫn luôn mang bộ dáng lãnh đạm lạnh lùng này lại chấp nhận cậu, đem cậu cất giữ ở trong trái tim tinh khiết ấy của hắn.

Người này, sao có thể?

Tốt như vậy chứ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.