Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 13: Âm thanh huyền huyễn




"Ngự lão đại." Trong phòng khách âm u, mấy trăm người mặc áo đen thấy Ngự Ngạo Thiên vửa xuất hiện liền dồn dập hành lễ 90°.

Nơi này là tầng 3 âm trong lòng đất của tập đoàn Berson.

Trước mặt mọi người, 2 năm sau ở Trung Quốc hắn là thương gia tao nhã, lạnh mị bá đạo trên thương trường; bước ra khỏi ánh sáng, hắn liền trở về hình ảnh 2 năm trước ở Nhật Bản, hô mưa gọi gió, là đế vương tàn nhẫn trong bóng tối!

"Ngự lão đại, sau này tôi không dám phản bội Ngự Long xã nữa, cầu xin ngài tha cho tôi, tha cho tôi." - người đàn ông quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.

Ngự Ngạo Thiên liếc đôi mắt lạnh, nhận lấy tiếu đao từ thủ hạ, cười khẩy ngồi xổm xuống trước mặt nam nhân kia: "Thè lưỡi ra!"

Âm thanh u mị dập dờn bên trong đại sảnh tối tăm khiến mọi người không hẹn mà cùng tái mặt, nam nhân quỳ trên mặt đất hoảng sợ đến suýt hôn mê bất tỉnh, dưới thân ướt một mảng lớn.

Phàm là người sống trong nghề đều biết quy tắc cơ bản của Ngự Ngạo Thiên. Đối mặt là kẻ địch hay kẻ phản bội, hắn chưa bao giờ một đao chấm dứt, luôn vờn bọn họ chết dần trong thống khổ, lấy đó làm vui vẻ, thích thú.

Có người nói Ngạo Thiên thủ đoạn quá mức tàn nhẫn, nhưng hắn cho rằng dù là kẻ phản bội hay kẻ thù đều có chung một kết cục!

"A, còn chưa bắt đầu đã tè ra quần, thật mất hứng. Long Kỳ!" Ánh mắt thâm thúy lạnh lùng liếc nhìn Long Kỳ đứng trong đám người: "Hắn giao cho ngươi, tùy tiện chơi, nhưng nếu hắn không kêu, ta liền phạt ngươi." Dứt lời, hắn đem chủy thủ ném ra.

Long Kỳ vững vàng tiếp được chủy thủ, tự tin cười cợt: "Yên tâm đi, ta nhất định không làm Người thất vọng!"

"A." Chậm rãi tiến về gian phòng nhỏ bên trong phòng khách.

Lúc này, một nữ nhân xinh đẹp đang chờ đợi từ lâu: "Ngạo Thiên ca."

"Sao cô lại tới đây?" Ngự Ngạo Thiên mặt không cảm xúc ngồi xuống sô pha, tập trung tinh thần xuyên qua cửa kiếng quan sát bên trong đại sảnh Long Kỳ đang ngược đãi chơi đùa tên phản đồ kia.

"Đương nhiên là người ta ‘muốn’ Ngạo Thiên ca rồi." - nữ nhân kiều nhuận tựa đầu vào lồng ngực hắn.

Ánh mắt thâm thúy đảo một vòng: "Vừa vặn, ta đang muốn giải tỏa, biết nên làm như thế nào rồi chứ? !"

"Híc, này, đây là lần đầu tiên của người ta a."

Nghe nữ nhân ỷ ôi, Ngự Ngạo Thiên sắc mặt chìm xuống, tàn nhẫn tóm chặt mái tóc dài, âm trầm chậm rãi tiến đến tai cô ta: "Cô cho rằng cô không là xử nữ, ta còn muốn cô sao? !"

Nữ nhân Ngự Ngạo Thiên yêu thích, thử hỏi, cùng hắn qua lại có ai không là xử nữ sao? "Đúng, thật có lỗi với Ngạo Thiên ca, tôi... Tôi biết nên làm thế nào." Nữ nhân nhẫn nại nén đau, run rẩy đưa tay về phía cổ áo Ngự Ngạo Thiên.

Lại bị hắn đẩy ra: "Trực tiếp đến là được." Vừa rồi trong thang máy, thân nhiệt hắn đã đủ nóng, hiện tại chỉ muốn lập tức phát tiết.

Nữ nhân thấy vậy, run rẩy giải phóng cái kia đã ngẩng đầu cự thú, nếu trực tiếp ngồi xuống vật lớn kia sẽ chết người mất! Cưỡi lên người hắn, nữ nhân không dám nghĩ đến.

Ngự Ngạo Thiên thiếu kiên nhẫn, cứng rắn nắm lấy hai vai nữ nhân nhấn một cái...

"A... ! ! ! !" Thân thể bị xuyên qua xé rách, trong nháy mắt suýt chút nữa nữ nhân hôn mê bất tỉnh.

Không lâu sau, quen với tiết tấu lên xuống, như sa vào mê hồn trận, hai gò má nữ nhân đỏ hồng, lấm tấm mồ hôi: "Ồ... Nga... Ngạo Thiên ca, người ta rất thích a."

Nữ nhân ý loạn tình mê hướng hắn hôn tới, như tảng băng lớn, hắn lạnh lùng hất ra: "Lăn, mau tránh chỗ ta xem biểu diễn."

Chỉ thấy bên trong đại sảnh, Long Kỳ cầm dao thẻo từng mảng từng mảng thịt kẻ phản bội, nam nhân thống khổ kêu gào vang dội cả phòng khách, Long Kỳ càng chơi càng hăng.

"Hừ hừ, Long Kỳ ngươi không làm ta và mọi người thất vọng."

Ngoài phòng, nam nhân không ngừng thống khổ rên rỉ; trong phòng, nữ nhân nỉ non vui sướng, thiên địa chênh lệch tạo thành âm thanh huyền huyễn nhất thế gian, chính là thứ ‘âm nhạc’ tuyệt đẹp Ngự Ngạo Thiên thích nhất!

__________________________________________

Hồi 2: Nhân viên thang máy

Mối quan hệ cùng tổng giám đốc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.