Thuần Chủ

Chương 42




#fb: tra nữ sa điêu

#editor: may18(thích đào hố)

(๑╹ω╹๑)

Tần Mặc quay lại, bước nhanh về phía Trì Nghiên, đỡ lấy gáy cô rồi hung hăng hôn xuống.

Nụ hôn không dung cự tuyệt, giống như dã thú cắn xé con mồi, không lưu tình cạy ra môi mỏng hay chống đối chế giễu anh, ra sức mút lấy, như thể cắn xé mà dây dưa cô.

"Đúng là anh và Vân Lam từng yêu nhau, nhưng đó đã là quá khứ, chính em so với ai khác đều rất rõ ràng, không phải sao? Tại sao còn cứ đay nghiến mãi không bỏ?" Một hôn kết thúc, anh giải thoát cho môi lưỡi cô, thân thể hừng hực thì vẫn đè trên người cô.

Trì Nghiên vốn có chút rung ring, nhưng vừa nghe thấy anh nhắc tới cái tên kia, mặt lập tức lạnh lùng.

Vì sao cứ nhắc mãi Vân Lam không bỏ? Bởi vì nó như là một cái gai đâm trong lòng cô.

Bởi cô đã từng chứng kiến anh vừa "ngủ" cô xong lại chỉ vì một cú điện thoại của Vân Lam mà mặc kệ cô xoay người ra đi, bởi vì biết pass Wifi căn hộ chung cư kia đúng là ngày tháng sinh nhật của Vân Lam, bởi vì cô từng thấy trong tủ ngăn kéo có nhẫn mà anh định cầu hôn Vân Lam...

Là cầu hôn, lúc ấy hai người yêu nhau bao lâu đã cầu hôn. Vậy mà hai năm này ở bên nhau, anh đã bao giờ từng có ý nghĩ kết hôn với cô chưa? Tuy cô mới vừa tốt nghiệp cũng không có ý định ấy nhưng cô vẫn ghen ghét với Vân Lam, ghen ghét tới phát điên——

Nhưng mà những lời này, hẳn nhiên Trì Nghiên không thể nào nói ra với Tần Mặc, bởi vì là cô không có bản lĩnh chiếm hết trái tim anh, cô không thể yêu cầu anh yêu cô, nó khiến cô nan kham.

"Là quá khứ? Anh xác định anh không có ý định quay lại với cô ta?" Trì Nghiên liếc mắt nhìn Tần Mặc, như thể đang trào phúng anh để có thể "lên giường" thì cái gì cũng nói được.

Tần Mặc vốn dĩ cũng nghẹn một bụng tức, thấy dáng vẻ này của Trì Nghiên thì lại lần nữa cúi đầu hung mãnh hôn đi xuống.

Có đôi khi anh cảm thấy cái tính cách này của Trì Nghiên thật sự quá tra tấn người, nhưng cố tình anh chẳng thế đánh cũng chả thể mắng, mà càng chết là anh còn phạm tiện không rời ra cô được.

Trong lòng bực cực, nên nụ hôn của anh cũng càng trở nên hung ác, đầu lưỡi khua khoắng trong khoang miệng cô, liếm quét qua môi răng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô cuồng nhiệt mà phẫn hận mà hôn cô, cắn rồi lại gặm cô.

Trì Nghiên nức nở không phát ra được, đôi môi lại bị anh ra sức gặm cắn, rõ đau lại nóng rát.

Cô vươn tay muốn đẩy ngực anh ra nhưng giây tiếp theo đã bị anh túm lấy, khoá chặt đôi tay về phía sau lưng, gắt gao chế trụ cô, đem cô khoá chặt trong lồng ngực, cơ thể nóng rực đè nặng cô, nóng đến nỗi tưởng chừng như muốn bốc cháy.

Như là bá đạo gặm cắn cướp hết thảy không khí không cách nào hít thở, chiếc khăn tắm lỏng lẻo quấn quanh thân thể Trì Nghiên dễ dàng bung ra.

Tần Mặc vừa cúi đầu đã bị cặp bồng căng tròn trắng nõn đập ngay vào mắt, hương thể sữa tắm quẩn quanh, tươi mát mà ngọt nị...

Bụng dưới Tần Mặc nóng lên, thả Trì Nghiên ra, ngồi xổm xuống lập tức ôm lấy Trì Nghiên, bế bổng cả người Trì Nghiên lên đi về phía giường trong phòng ngủ.

"Anh định làm gì?" Bị thả xuống trên giường, Trì Nghiên vội vàng kéo chăn che khuất bộ ngực mình, nhưng lập tức bị Tần Mặc giựt xuống.

Làm gì? Không phải nói anh chỉ luôn nghĩ đến làm việc này à? Nếu cô cảm thấy anh bất kham như thế, vậy anh đơn giản bất kham một lần cho xong, cớ sao cứ phải nghẹn chính mình rồi bị gắn oan cái tội danh?

Làn môi nóng bỏng không chút khách khí lại lần nữa dán lên, Tần Mặc cúi mình, hôn khắp gương mặt Trì Nghiên một cách hung dữ, như một loài dã thú vừa phá tan khỏi lồng giam. Môi lưỡi lại lần nữa bị hương vị quen thuộc xâm lấn, cô vùng vẫy nhưng lập tức bị anh tóm lại, kéo lên giữ chặt trên đỉnh đầu, bóp chiếc cằm xoay loạn của cô, khiến cho cô muốn tránh cũng không thể tránh.

Mấy phen phí công va chạm chỉ càng khiến cho nơi giữa hai chân anh thêm cương lớn, dục vọng kiên quyết chỉ chờ vận sức phát động. Anh ghì chặt cô trên giường, nâng đầu gối len lỏi vào giữa hai chân cô, tách cặp đùi trắng muốt, bàn tay nóng bỏng dán lên, bàn tay nóng rực ấy không ngừng nhéo lên thân thể mềm mại của cô, những cái vuốt ve khiêu gợi.

Cứ việc lý trí cô không hề tình nguyện, nhưng từng cái va chạm lại luôn khơi lên khoái cảm, "cội nguồn" trào ra dòng nước ấm áp, nối thẳng tới hạ bụng, khe suối róc rách ướt át.

Ngủ chung 2 năm, anh đã quá đỗi quen thuộc thân thể cô.

Cảm nhận được thân mình biến hoá, Trì Nghiên càng thêm sốt ruột mà giãy giụa, giãy giụa lại càng kích anh thêm trầm trọng —— phóng thích dục vọng cương lớn đã sớm cứng lại, đâm thọc chạm lên chân tâm cô, đột ngột xông thẳng vào.

Cương lớn cứng rắn, mạnh mẽ xông thẳng vào trong đường đi chật hẹp, lập tức cảm nhận được sự thấm ướt trơn trượt.

Cô chật hẹp mà bao bọc lấy toàn bộ côn th*t bỏng cháy của anh, nghiễm nhiên đã sớm động tình.

Nháy mắt, cả người Tần Mặc như thể bị thiêu đốt, lại khó có thể kìm nén nổi dục vọng dữ dằn, không lưu tình mà cắm tiến vào nơi sâu nhất.

"Ưm..." bị căng ra hết nấc, kích thích đến Trì Nghiên run rẩy.

Tần Mặc cũng bị cô kẹp đến kêu rên, lòng bàn tay ôm trọn lấy mông thịt căng vểnh của cô, ra sức xoa bóp, vừa bóp vừa dập mạnh về phía trước, chạm lên nơi sâu thẳm của hoa huy*t.

Thân thể bị đè trên giường, Trì Nghiên trần trụi dưới những động tác mưa rền gió dữ của Tần Mặc mà rung động, bộ ngực bị anh đè ép biến dạng, khó chịu mà cọ xát lồng ngực anh.

Anh buông tha đôi môi cô, nâng lên bộ ngực sữa đẫy đà, hé miệng ngậm lấy.

"Tần Mặc!" Rốt cuộc miệng lưỡi Trì Nghiên cũng được buông lỏng, cô gọi tên anh một cách phẫn hận.

Nhưng mà Tần Mặc lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Bầu ngực sữa đang không ngừng được môi răng liếm láp phiếm ra ánh nước loang loáng, viên nút đỏ tươi hàm chứa trong miệng anh, bị mạnh mẽ mút lấy, đay nghiến, gặm cắn.

Cô cắn anh, véo anh, đẩy anh... những cũng chẳng có tác dụng gì.

Đẩy đưa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, dòng nước nóng bỏng cọ rửa hoa tâm mẫn cảm, những cú đâm mạnh bạo chạm thẳng tới nơi sâu thẳm tê dại, cô vươn tay đẩy anh, hoa huy*t không tự chủ được mà co rút lại, bao bọc gắt gao côn th*t đang không ngừng ra vào, tham lam mấp máy. Khoái cảm tê dại chậm dãi hội tụ càng lúc càng nhiều, Trì Nghiên cắn răng mạnh mẽ đè xuống tình dục, nhưng lại bị từng cú dập mạnh đâm cho khó có thể gắng nhịn.

Thế là mỗi khi miệng sắp sửa buột thốt ra rên rỉ thì cô sẽ đi cắn lấy Tần Mặc.

Cắn anh, phẫn hận mà cắn anh!

Cô ghé lên đầu vai anh, ngậm lấy làn da rắn như đá, không hề nể tình mà cắn thật mạnh xuống, muốn trả những thứ mà anh gây lên người cô lại cho chính anh.

Anh mặc cô cắn xé.

Mặc đầu vai mình bị cô cắn đến trầy da cũng không hề có ý dừng lại, nghiền nát, xoay tròn, càng lúc càng tiến vào càng sâu, càng lúc càng ra sức càng nhanh,...

Đau đớn và khoái cảm song song hoà quyện cùng nhau, cả hai kịch liệt mà triền đấu, cắn xé.

......

Trì Nghiên nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt mê mang, cảm nhận khoái cảm càng ngày càng dâng trào, bỗng nhiên không muốn lại lừa mình dối người thêm nữa.

Cô thích anh, từ ngay ánh mắt đầu tiên đã thích anh. Cô chưa bao giờ thích ai đến như vậy, tất cả cảm tính, khổ sở và thất bại, hết thảy chỉ có từ trên người anh cho cô.

Cô cũng đã từng kìm nén trái tim mình, nhưng cuối cùng vẫn là khát vọng, hết lần này đến lần khác chế giễu anh chẳng qua cũng chỉ là muốn một câu trả lời kiên định từ anh.

Đời này kiếp này, có lẽ cô sẽ không còn có thế hết lòng hết dạ đối với bất kỳ ai khác nữa.

"Tần Mặc." Trì Nghiên bỗng hô tên anh.

Tần Mặc khựng lại cúi đầu nhìn cô.

Cô chợt kéo ghì cổ anh xuống, thô bạo túm tóc anh bách anh ngẩng đầu, anh nhíu mày, cô lại bỗng dán môi lên hôn lấy anh.

So với hôn còn khôg bằng nói là hung hãn gặm cắn.

Cô cắn môi anh, hầu kết, đầu vai... Như là lưu lại ấn ký sở hữu đồ vật vậy, hung ác mà cắn lên, hằn lên dấu vết trên da chứng tỏ thuộc sở hữu chỉ của mình cô, thật lâu sau mới buông anh ra: "Tần Mặc, đây là chính anh chọn! Nếu sau này anh lại chọn rời khỏi em ——"

Cô ngửa đầu nhìn anh: "Nếu qua hôm nay anh còn dám rời khỏi em, tiếp tục dây dưa với Vân Lam, em sẽ giết chết đôi cẩu nam nữ bọn anh!"

Khoé mắt còn ươn ướt ngậm nước mắt, Trì Nghiên đỏ hây hây hai bên má nảy ra vẻ ác độc mà nói cho Tần Mặc biết.

Bất chợt, lồng ngực Tần Mặc như bị thứ gì đó xiết một cái, nâng má Trì Nghiên lên mạnh mẽ hôn đáp lại.

"Rốt cuộc em nghĩ gì thế?" Sau một hôn kết thúc, tiếng anh bật ra giữa môi răng, giữa những khoái cảm đê mê vẫn cố kiên trì hơi thanh tỉnh hỏi cô.

Anh không biết hiểu lầm sâu đến như vậy tới từ đâu, muốn hỏi cô rõ ràng.

Nhưng mà Trì Nghiên đã sớm tiến vào đỉnh của khoái lạc, không đợi anh hỏi xong đã run rẩy thân mình vỡ oà trào ra.

Trì Nghiên bước lên đỉnh của dục vọng, hoa huy*t co rút lại tưởng chừng như biến thành vô số cái miệng nhỏ, mấp máy đóng mở gặm mút lấy côn bổng của Tần Mặc, thít chặt lấy.

Tựa như có vô số con kiến chích, khoái cảm tê dại dâng tràn khắp cơ thể, cả người Tần Mặc căng cứng lại, gồng hết cơ bắp, gân xanh, muốn nín nhịn lại cái sự sung sướng điên cuồng ấy nhưng chung quy vẫn không thể thành công, cắn răng lại đâm tới mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn phải tước vũ khí đầu hàng.

Một phen kịch liệt triền đấu, hai người đều là đổ mồ hôi đầm đìa.

Phục hồi tinh thần lại từ cao trào, Trì Nghiên đẩy Tần Mặc ôm cô đi tắm rửa.

Mới phát tiết một lần hiển nhiên Tần Mặc chưa thoả mãn, thế là ở trong phòng tắm hai người tắm tắm rồi lại tới thêm một lần.

Phòng tắm bé, bồn tắm cũng bé, Tần Mặc sợ chạm tới chân bị thương của Trì Nghiên nên đành phải ôm cô đến bồn rửa tay. Đặt cô ngồi trên bồn, lưng dựa vào màn gương lớn, tách hai chân ra, còn anh thì đứng ở phía trước tiến vào trong cô.

"Nơi này bé như thế, có ở quen không?" Giờ phút này Tần Mặc không còn vẻ điên cuồng của ban nãy, săn sóc cô mà đẩy đưa nhịp nhàng, không nhanh cũng không chậm ra ra vào vào: "Hai ngày nữa chân đỡ sưng thì thu dọn đồ đạc chuyển về đi."

"Dọn về để tiếp tục xứng chức tình nhân?" Trì Nghiên liếc anh.

Tình nhân? Cô cứ định nghĩa quan hệ của hai bọn họ như vậy? Mấy năm nay anh đối xử với cô ra sao cô không rõ sao?

"Đừng cố ý nói chọc tức anh —" Tần Mặc lườm cô, dập mạnh hai cái.

Nhưng lại nghĩ đến từng câu chất vấn trước khi rời khỏi chung cư của cô nên vẫn giải thích cho cô: "Vân Lam vào làm trong công ty chỉ là bởi vì bộ phận pháp lý trong công ty vừa vặn thiếu người, anh không có thương xót gì cô ấy, cũng không phải quay lại với cô ấy, ngày hôm đó là sinh nhật cô ấy anh căn bản không nhớ rõ, nếu không phải em đúng khi ấy đồng ý thì anh vốn đã từ chối cô ta."

"Ngày hôm sau sau khi hai chúng ta phát sinh quan hệ, không phải anh ngủ em xong bỏ đi mà chỉ là lúc ấy quả thật anh có chuyện gấp, hơn nữa lúc ấy em cũng chỉ mới 18 tuổi, thậm chí anh còn không biết em đã đủ 18 tuổi, anh cần được bình tĩnh để suy xét, xử lý mối quan hệ của hai ta."

"Với cả, anh không hề có ý muốn đem quan hệ của hai ta duy trì thành dưỡng và bị bao dưỡng, là bởi vì em vẫn luôn —-"

Trì Nghiên nỗ lực tỉnh táo lại từ trong những khoái cảm đê mê để nghe anh nói, vất vả lắm mới nghe ra được những lời anh giải thích mà cô chất vấn lúc dọn ra chung cư, lại phát hiện —-

"Ý anh tất cả đều là em sai?" Trì Nghiên hỏi.

Tần Mặc thấy vẻ mặt Trì Nghiên không đúng, kịp thời mà thu lời.

Trì Nghiên lại bực, "Ra ngoài, anh cút ra ngoài cho tôi—-"

Cô tức hộc máu mà đẩy anh ra, nói rồi lập tức phải trượt xuống khỏi bồn rửa tay, nhưng dù đẩy thế nào anh vẫn cứ bất động, chỉ đứng im ôm chặt eo cô, ra sức đi đâm sâu vào.

Từng cái nối tiếp từng cái dập mạnh tiến vào, cho đến khi rốt cuộc cô bị đánh cho tơi bời, anh mới ôm chặt lấy cô, ở bên tai cô thở dốc nói: "Là anh sai."

"Anh nên nói cho em từ sớm." Tần Mặc kéo tay cô đáp nơi trái tim mình, "Nơi này, đầy."

Từ đêm đầu tiên điên cuồng kia, sau đó hai người gặp lại ở trong quán bar cô chủ động hôn anh, tiếp theo là khi cô xảy ra tai nạn giao thông, rất nhiều đêm khuya anh giật mình tỉnh giấc, trong lòng vẫn còn sợ hãi...

"Nơi này đã sớm bị em lấp đầy." Anh kéo tay cô, cuối cùng cũng thừa nhận một sự thật.

Trì Nghiên ngước mắt nhìn anh.

Cảm nhận được dưới lòng bàn tay là nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, cả người bỗng như được tơ tằm bọc kín, không thể động đậy.

———

Hôm nay tạm thời 1 chương.

Mai không có chương, ngày kia sẽ có. Nên mn đừng chờ nha.

Nếu không đợi cuối tuần sau hoàn rồi đọc 1 thể ấy (*"ω"*)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.