Tần Mặc trợn tròn mắt không thể tin nổi mà nhìn cô, một hồi lâu sau mới hỏi:
"Chẳng lẽ em không nghĩ tới khác——"
"Ý anh là tính tiền theo tháng?" Lần nữa Trì Nghiên lại chặn ngang họng anh, "Cũng đúng, xem sự hứng khởi của Tần tổng tối qua, chắc muốn bao một khoảng thời gian dài đi, tính tiền theo tháng dường như lại càng có lời ha."
"Quán bar cũng có người theo kim chủ, nghe nói giá thị trường là hai mươi nghìn đến ba mươi nghìn tệ một tháng, có điều đấy đều chỉ là tiền tiêu vặt hàng tháng, chưa tính quà tặng, mua sắm, chi phí ăn uống, Tần tổng anh xác định muốn bao tôi? Tôi tiêu tiền rất giỏi nha."
Trì Nghiên nói rồi, để lại số tài khoản, đứng dậy nghênh ngang bước qua khuôn mặt nhăn nhó của Tần Mặc mà rời đi.
Nhưng ngoài dự liệu là, đêm ấy, 1 khoản tiền dài 6 con số được chuyển đến tài khoản tiết kiệm của cô, trong khung cảnh mập mờ tăm tối, ánh mắt thăm thẳm của Tần Mặc quét tới nơi cô đang trút rượu cùng kẻ khác, anh nói: "Đừng uống ——"
Sau đó hình ảnh lại lần nữa tua nhanh hơn, hỗn loạn và hoảng hốt, đa số đều là về những màn hoan lạc kịch liệt giữa cô và Tần Mặc, cùng với các loại đối chọi gay gắt.
Thẳng cho đến tận khi cô biết được tin Vân Lam đã ly hôn, không nhịn được mà chế giễu, Tần Mặc không vui nhìn cô, hỏi cô có thể đừng khắc nghiệt như thế nữa không.
Và lần nữa hai người lại nổi lên xung đột, cô phát thịnh nộ đạp phăng cửa bỏ đi, dưới màn mưa xối xả phóng chiếc xe lao như bay, kết quả trượt một cái, đâm thẳng vào đuôi của xe đằng trước——
Trì Nghiên choàng tỉnh khỏi cơn mơ, Tần Mặc vẫn đang ngủ say ở bên cạnh, trong bóng đêm cô lẳng lặng ngắm nhìn anh, nhìn thật lâu.
Ngày hôm sau, khi Tần Mặc tỉnh giấc thì Trì Nghiên đã rời giường từ sớm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Tần Mặc định đẩy cửa vào nhưng cửa đã khoá trái, anh nghiêng đầu thấy trong giỏ chứa đồ có thả một bộ đồ thể thao của nữ.
"Sáng nay em ra ngoài à?" Lúc chuẩn bị bữa sáng, Tần Mặc hỏi Trì Nghiên.
"Ừ. Dậy sớm, xuống dưới chạy một vòng." Trì Nghiên nói.
Cô nói xong thì cầm lấy tách cà phê đã được pha sẵn từ máy, nhấp một hớp.
Tần Mặc nhìn cô một cái, đành phải bưng lấy lưng nửa ly sữa bò mà anh vốn đang rót trong tay uống.
Bữa sáng hôm nay cũng yên tĩnh không khác gì với thường ngày, hai người đều trầm mặc, Tần Mặc cảm thấy Trì Nghiên có hơi khang khác, nhưng khác ở chỗ nào thì lại chẳng nói rõ ra được.
Cô vẫn giống như mọi ngày đi làm, tan ca, trò chuyện lặt vặt với anh. Nếu nhất quyết phải chỉ ra nơi nào khác, thì có lẽ là lúc làm tình, cô hơi thất thần.
"Nghĩ gì thế?" Bất mãn với sự không chuyên tâm của người dưới thân, Tần Mặc cúi đầu vùi vào hõm vai Trì Nghiên.
"Ư..." Bị chạm đến điểm mẫn cảm Trì Nghiên khó nhịn cất lên tiếng rên rỉ, chỉ nói: "Không có gì, chuyện ở gallery"
"Công việc rất bận?" Anh lại hỏi.
Trong khoảng thời gian này, giờ tan làm của cô càng ngày càng muộn, Tần Mặc cũng không rõ một nhân viên mới như cô thì có chuyện gì mà bận rộn đến vậy.
Trì Nghiên lại đột nhiên hỏi anh: "Tần Mặc, hay là em đi đến công ty anh làm được không?"
Tần Mặc không khỏi nhăn mày.
"Làm việc đừng chỉ vì nhất thời nổi hứng." Anh nói, "Nếu em cảm thấy mình không hợp với công việc hiện giờ thì có thể dừng lại nghỉ ngơi hoặc điều chỉnh một chút, ngẫm lại xem nên đổi việc khác hay tiếp tục học lên cao, nhưng nếu chỉ bởi vất vả mà lựa chọn từ bỏ, thay đổi một công việc khác cũng không có nghĩa rằng nó sẽ nhẹ nhàng hơn, huống hồ công ty anh cũng không có vị trí nào thích hợp cho em...."
Trì Nghiên vẫn luôn là người không có kiên nhẫn, đề toán mà trong 3 giây cô vẫn không giải ra được đáp án thì cô sẽ mặc định luôn là mình không làm được, từ mới Tiếng Anh vĩnh viễn dừng ở trang đầu tiên...
Tần Mặc nhớ tới cô đã từng tuỳ hứng trong học tập, vì thế khuyên cô cẩn thận suy nghĩ thật kỹ. Kết quả là lời nói còn chưa xong thì đã bị cô kẹp chặt, thắt lại "dục vọng" anh đang chôn vùi trong cơ thể cô.
"Em chỉ hỏi một chút." Cô cắt ngang anh, liếm hầu kết của anh, "Bình thường anh đều khuyên nhân viên của anh như thế sao?"
Tần Mặc bị cô xoắn chặt đến suýt thì bắn, cũng chẳng còn tâm chí nào để đi thảo luận với cô, vì thế vùi đầu tiếp tục tăng tốc độ luật động.
Trong lúc ấy, dường như anh còn nghe thấy cô hừ một câu gì đó như "Thật thế thì phải."
Nhưng vì giọng cô quá bé, anh cũng không nghe rõ được, hỏi lại cô, cô lại nói chẳng nói gì, chỉ ôm lấy bờ vai anh, ghé sát bên tai anh khó nhịn mà ngâm nga.
Vì thế anh càng tăng tốc, đẩy đưa mạnh mẽ khiến cho cô ngoài rên rỉ ra thì chẳng thể nói thêm gì khác.
Ngày hôm sau, Trì Nghiên vẫn như mọi ngày tiếp tục đi đến gallery làm việc.
Lại mấy ngày sau đó, lúc gần tới thời gian tan tầm Trì Nghiên nhận được tin nhắn gửi đến của Tần Mặc, anh nói mình phải tăng ca. Ngay sau đó điện thoại ở trong văn phòng bỗng reo lên, nói có vị Trì tiểu thư đến tìm.
Trì Nghiên.
Vì thế Tần Mặc gọi điện thoại cho Trì Nghiên.
Sau khi xác nhận, lễ tân tiếp Trì Nghiên đi vào văn phòng Tần Mặc.
Văn phòng không khác với tưởng tượng của Trì Nghiên, rất to rất rộng, toilet, phòng trà, các tiện nghi đều đầy đủ. Màn thuỷ tinh trong suốt đặt ở hướng nam, đón lấy ánh sáng mặt trời, tầm nhìn thì vô cùng tuyệt vời, nhưng màu sắc trang hoàng chủ yếu thì toàn là đen trắng ghi, thương vụ, lạnh lẽo, chưa nói đến phẩm vị, cũng chẳng mang đến cái cảm giác đầy năng lượng tràn trề sức sống như một công ty công nghệ thế hệ mới nên có.
"Sao bỗng dưng lại đến đây?" Tần Mặc hỏi Trì Nghiên.
"Buổi chiều có tham gia một buổi triển lãm, vừa vặn ở gần đây, nên nhân tiện tới đây thăm anh." Trì Nghiên nói.
Tần Mặc đang định nói thì Trì Nghiên lại lấy ra một chiếc hộp từ trong túi, "Hôm nay em được phát lương, mua quà cho anh."
Tần Mặc đón lấy chiếc hộp, mở ra, ở bên trong là một chiếc kẹp cà vạt, vẻ ngoài bóng bẩy với lớp sơn đen tuyền cùng với một dải lấp lánh ánh bạc vắt ngang, thiết kế đơn giản, nhưng nhìn nhãn hiệu của nó, giá của nó ít cũng gần ngang ngửa số tiền lương một tháng của Trì Nghiên.
"Em không cà thẻ?" Tần Mặc cũng không nhận được thông tin tài khoản trong hôm nay.
"Tất nhiên, tặng quà cho anh chẳng lẽ còn phải dùng tiền của anh à?" Trì Nghiên nói.
Sau đó cầm chiếc kẹp lên kẹp vào cà vạt giúp Tần Mặc, lại hỏi: "Bình thường lúc tăng ca thì anh ăn tối kiểu gì?"
"Có đôi khi là xã giao, có đôi khi ăn ở tầng dưới, còn có khi gọi cơm hộp." Tần Mặc trả lời, "Em chưa ăn?"
"Chưa đâu." Trì Nghiên lắc đầu vì thế Tần Mặc gập lại tài liệu trên bàn, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
"Được." Trì Nghiêp đáp, trước khi đi lại nói, "Em muốn đi toilet một chút."
Tần Mặc chỉ hướng toilet trong văn phòng mình.
Trì Nghiên vào, khi chuẩn bị đi ra thì bên ngoài chợt vang lên một tiếng gõ cửa. Cô nghe thấy giọng Vân Lam: "Chưa tan làm à?"
"Ừ. Có chuyện gì?" Tần Mặc hỏi cô.
"Cũng không có chuyện gì." Vân Lam nói đến nơi này bỗng nhiên dừng một chút, "Em mới vừa gửi tin nhắn cho anh, anh có thấy không? Gần nơi này mới mở một nhà hàng, có muốn đi thử một chút không?"
Sau đó là một mảnh trầm mặc.
Trì Nghiên chống tay trên bồn rửa tay, bỗng dưng nhớ tới mật khẩu wifi ở căn nhà lúc trước của Tần Mặc.
Trong gương vẻ mặt cô gái đột nhiên trở nên dữ dằn, sau đó đẩy tung cửa, nhìn về phía Tần Mặc, "Nhà hàng nào thế, không bằng cùng nhau?"