Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 50: Anh hùng cứu mỹ nhân




Edit: Trảm Phong

Kiếm thế mặc dù bén nhọn, nhưng lại không có hướng chỗ yếu hại của nàng đâm xuống, ánh mắt Vân Khanh chợt lóe, cố làm ra vẻ kinh hoảng lóe lóe thân hình nhưng không có tránh đi, trên bờ vai bị mở ra một vết đao dài mười tấc.

“Ư…” Vân Khanh ôm đầu vai kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt nhìn thẳng hắc y nhân, lãnh đạm nói, “Ai sai sử các ngươi tới ám sát ta?”

Hắc y nhân như cũ không đáp, Vân Khanh chú ý tới ánh mắt của bọn họ mặc dù lạnh như băng, nhưng lại không phải là sát thủ chuyên nghiệp ngoại trừ sát khí không có gì cả. Thân hình hắc y nhân nhanh chóng, lại là một đạo sâu xa vết đao đâm trên cánh tay.

Cố nén đau đớn trên người, nàng không dám đau nhức hô ra tiếng, lo lắng tiểu Vô Ưu trong xe ngựa nghe sẽ lo lắng. Tự giễu cười cười, nàng chính là lại trì độn cũng phát hiện, những người này căn bản cũng không có dự định một kích trí mạng giết chết nàng, mà là nghĩ từ từ hành hạ chết nàng, người có thể làm cho nàng chết như vậy tất nhiên cùng nàng có thâm cừu đại hận, nhưng là nàng lúc này suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra ngoại trừ đại phu nhân cùng Vân Vận nàng còn bị ai hận đến tận xương tủy.

Hắc y nhân giống như là mèo vờn chuột trêu chọc Vân Khanh, Vân Khanh toàn thân là máu, một thân xiêm y sáng rõ bị nhuộm thành ám sắc, nàng suy yếu nửa quỳ trên mặt đất, khí thế cũng không giảm, một đôi mắt lộ ra sắc mặt mất máu tái nhợt cùng xiêm y nhuốm máu, giống như là nhiễm kịch độc, cơ hồ muốn cho người lui bước.

Cắn chặt hàm răng, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, “Mục tiêu của các ngươi nếu là ta liền không nên thương tổn người trong xe ngựa, trong xe là nhi nữ của thừa tướng, nếu làm thương tổn nàng, coi như là lật trời, Phong Lam Cẩn cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Nghe vậy, hắc y nhân rõ ràng sững sờ, liếc mắt nhìn nhau trao đổi một cái ánh mắt, sau đó sáu người nhẹ nhàng cầm kiếm vây quanh hướng tới Vân Khanh vọt tới, trường kiếm lạnh như băng mang theo thị huyết bén nhọn sắc sảo, dùng thế lôi đình hướng nơi yếu hại toàn thân Vân Khanh đâm tới. Lúc này đây hiển nhiên không phải là trò chơi mèo vờn chuột, là thật động sát ý…

Tầm mắt Vân Khanh buông xuống, sống lưng lại cao ngất cứng còng, ngọc thủ nhuốm máu tại dưới tay áo dài căng nắm thành quyền, nàng cảnh giác cảm thụ được âm trầm sát ý bốn phương tám hướng quanh thân truyền đến, cảm thụ được kiếm thế bén nhọn đến gần nàng, cảm thụ được làn da truyền đến trận trận đau nhói.

Ngay thời điểm sáu thanh trường kiếm cách nàng cũng chỉ có hai thốn… Nàng đột nhiên động.

Tất cả mọi người không có phòng bị, động tác của nàng nhanh như tia chớp, không có ai thấy rõ nàng động như thế nào, chờ kịp phản ứng nàng đã đoạt một thanh trường kiếm vượt qua trước người, trường kiếm bén nhọn xẹt qua một đường vòng cung sắc bén, ánh mắt của nàng cũng không nháy chặt đứt cổ hai hắc y nhân.

“Xuy – – ”

Máu phun ra ngoài, máu đen tung tóe khuôn mặt nàng.

Vừa rồi thời điểm người áo đen thứ nhất đâm tới một kiếm nàng liền phát hiện mục đích của hắn không phải là muốn hại nàng, lúc này mới cố ý nhường để cho hắn đâm mình bị thương, chính là vì giờ khắc này.

“Phanh – -” Vân Khanh hung hăng huy kiếm, cổ họng hai hắc y nhân đã bị chặt đứt không dám tin nhìn nàng, mắt mở thật to, khiếp sợ ngã trên mặt đất nổi lên một mảng bụi bặm lớn, nhưng là không ai sẽ lại vì bọn họ giải thích nghi hoặc, hai người mang theo thân thể không cam lòng cứng ngắc lại ngã xuống.

“Uống – -” thừa dịp còn dư lại bốn hắc y nhân đang khiếp sợ, động tác Vân Khanh tựa như tia chớp trở tay một kiếm, một kiếm của hắc y nhân sau lưng muốn đánh xuống vì huynh đệ mình báo thù cũng trừng lớn mắt trì hoãn lại.

Vân Khanh hung hăng rút thanh trường kiếm từ vị trí trái tim hắc y nhân ra, nàng hôm nay mất máu quá nhiều, vừa rồi cũng là thừa dịp địch nhân chủ quan khinh địch mới giết chết ba người, lúc này căn bản không dám ham chiến, ống tay áo nàng giương lên, quát lên, “Xem độc phấn muôn tía nghìn hồng của ta.”

Thân hình ba người tự động lui, Vân Khanh cũng rắc một đống bột tiêu sau đó nhanh chóng nhảy lên trên xe ngựa, trường kiếm không chút lưu tình hung hăng đâm ở trên thân ngựa, con ngựa nâu đỏ dương vó hí dài một tiếng, điên cuồng chạy vội ra ngoài.

Vân Khanh vốn là bị thương, lắc lư như thế chỉ cảm thấy ngũ tạng đều nứt, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một búng máu tại chỗ.

Con ngựa chạy rất nhanh, trong buồng xe là tiếng khóc sợ hãi của tiểu Vô Ưu cùng tiếng Tử Khâm ngẫu nhiên kêu đau truyền ra. Vân Khanh cầm không được dây cương, chỉ có thể mặc cho con ngựa chạy như điên. Con ngựa theo đại lộ chạy về phía trước, phía trước chính là một khu chợ náo nhiệt, Vân Khanh thấy vậy con ngươi căng thẳng, mở miệng liền quát to.

“Tránh ra, mau tránh ra!”

Con ngựa hí dài chà đạp qua nguyên một đám quầy hàng nho nhỏ, thanh âm giận mắng, thanh âm rống to, tiếng khóc nối thành một mảnh, trên đường cái lập tức hỗn loạn một hồi.

Tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ phải xảy ra chuyện! Trong lòng Vân Khanh thoáng hiện lên cái ý nghĩ này lại không thể làm gì, nàng lúc này bản thân bị trọng thương tự thân khó bảo toàn, chớ nói chi là khống chế tốc độ con ngựa.

“Nương…” Trong xe ngựa truyền ra tiếng tiểu Vô Ưu sợ hãi khóc, lòng Vân Khanh đau xót, nàng có thể nghe ra tiểu Vô Ưu giờ phút này sợ hãi, nàng không quan tâm xe ngựa nổi điên, nhanh chóng lách mình vào xe ngựa, xe ngựa lay động lắc lư lợi hại, Vân Khanh đứng không vững, cái trán thỉnh thoảng đụng vào trên vách xe, nàng bất chấp đau đớn, kéo Tiểu Vô Ưu lại ôm nàng vào lòng, dùng thân thể của mình vì nàng làm cái chắn.

“Nương!”

Bên tai truyền đến thanh âm tiểu Vô Ưu sợ hãi rung động.

Vân Khanh cúi đầu mới phát hiện vẻ mặt tiểu Vô Ưu đang sợ hãi nhìn mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà treo vài giọt nước mắt, “Nương, người bị thương, có nặng lắm không, ô ô…” Nàng khóc một đống lệ, đáng thương, chóp mũi đều đỏ một mảng lớn, “Đều là tiểu Ưu không tốt, là tiểu Ưu không ngoan ngoãn muốn đi theo mẫu thân, cho nên mẫu thân mới ở nhà buồn phiền chạy trốn, ô ô, đều là tiểu Ưu sai.”

Trong lòng Vân Khanh ấm áp, giờ khắc này, tất cả huyên náo ồn ào náo động ngoài xe ngựa kể cả đau đớn trên người toàn bộ đều biến mất, trong mắt trong lòng Vân Khanh chỉ có một mình tiểu Vô Ưu tồn tại, nàng ôm chặt lấy Tiểu Vô Ưu, phòng ngừa nàng đụng vào trên vách xe.

Cúi đầu thấp giọng dịu dàng hỏi thăm, “Tiểu Ưu, con có sợ hay không?”

Tiểu Vô Ưu ôm chặt eo thon Vân Khanh, mắt to ngây thơ nhìn thẳng Vân Khanh, “Có mẫu thân ở đây tiểu Ưu sẽ không sợ.”

“Tốt, nương ôm tiểu Ưu nhảy xuống xe được hay không, tiểu Ưu có sợ hay không?”

“Tiểu Ưu là một hài tử kiên cường, tiểu Ưu không sợ!”

Vân Khanh nghiêng đầu nhìn Tử Khâm nắm chặt thành xe, cầm một tay nàng, kiên định nói, “Tử Khâm, theo ta cùng nhảy xuống!”

Tử Khâm không do dự, tại trong xe ngựa lay động lợi hại cao giọng không do dự trả lời, “Vâng!”

Vân Khanh ôm Tiểu Vô Ưu cùng Tử Khâm từ từ chuyển qua trước chỗ ngồi xe ngựa, mắt thấy đến chỗ bán rau dưa, Vân Khanh nhìn đúng một mảng lớn rau cải trắng bày bán rong ở ven đường, kéo kéo Tử Khâm ra hiệu, “Nhảy!”

Làm như vậy là phi thường nguy hiểm, Vân Khanh cùng Tử Khâm kể cả Tiểu Vô Ưu cũng biết, xe ngựa chạy quá nhanh, bất kể hậu quả nhảy xuống như vậy cho dù không chết cũng vô cùng có khả năng ngã thành tàn phế.

Nhưng là nếu tùy ý để xe ngựa chạy tiếp, tươi sống cũng có thể đem người điên chết, hơn nữa con ngựa đã nổi điên, ai cũng không biết nó có thể dừng lại hay không, sẽ dùng phương thức quỷ dị cùng không thể dự liệu như thế nào dừng lại.

Đau đớn trong dự đoán không có đến, sau một hồi mê muội hôn thiên ám địa, Vân Khanh ngửi thấy được hương vị hạnh hương nhàn nhạt, tâm thần nàng an ổn, mất máu quá nhiều nàng cơ hồ lập tức mất đi ý thức, nhưng trong tay ôm Tiểu Vô Ưu lại mảy may cũng không có buông ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.