Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 33: Ai hãm hại ai




Edit: Trảm Phong

Chậm rãi đi theo cung nữ, phía sau là Ngân Tâm cùng Tử Khâm nhắm mắt theo đuôi. Vân Khanh lạnh lùng nhìn cung nữ phía trước cúi đầu liễm mục, cung nữ kia cũng không dám ngẩng đầu, chỉ một mặt tiến về phía trước.

Đi qua địa phương náo nhiệt, hết thảy chung quanh đều từ phồn hoa trở nên suy bại, Vân Khanh lạnh lùng cười một tiếng, lại tiếp tục cùng cung nữ bước đi về phía trước.

Mấy người không có một ai nói chuyện, lộ ra hoàn cảnh quanh thân, thế nhưng làm người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Cung nữ đưa Vân Khanh tới một nơi cực kỳ vắng vẻ, trước cửa cung thế nhưng không có cung nữ cùng thái giám coi chừng, mâu quang Vân Khanh càng phát ra thanh hàn, cước bộ nàng chỉ thoáng dừng lại một chút cũng cảm giác được thân thể Ngân Tâm cùng Tử Khâm sau lưng hết sức căng thẳng.

Khóe môi vẽ ra một cái độ cong trào phúng, Vân Khanh đột nhiên xoay người nhìn hai người, nàng khẽ mỉm cười, đột nhiên nghĩ cho thêm hai nha hoàn này một cơ hội cuối cùng, “Đúng rồi, Tử Khâm Ngân Tâm, ta đột nhiên quên mất một chuyện, đồ đạc của ta rơi ở chỗ Lam nhi, các ngươi ai giúp ta đi cầm về.”

Ngân Tâm có vẻ cực kỳ khẩn trương cùng khẩn cấp, nàng thoáng bối rối nói, “Tiểu thư, có chuyện gì hay là đổi qua xiêm y khi khác hãy nói, nô tỳ là người bên cạnh ngài, lúc này sao có thể tránh đây.”

Sợ là đi ra ngoài không thể nhìn náo nhiệt đi! Vân Khanh trào phúng cười một tiếng cũng không nói cái gì, chỉ là đưa ánh mắt chuyển đến trên người Tử Khâm, Tử Khâm tựa hồ cũng cực kỳ khẩn trương, nhưng là hiển nhiên là có vài phần do dự, nàng ngẩng đầu liếc nhanh nhìn thật sâu Vân Khanh, giống như là hạ xuống quyết định gian nan nào đó, tóc dài nơi thái dương đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Nàng thật sâu nhìn hai tròng mắt Vân Khanh, lại phát hiện chỗ đó ngoại trừ tĩnh mịch lạnh lùng không thấy đáy còn kèm theo từng tia tiếc nuối, đáy lòng nàng bỗng nhiên cả kinh, quyết định xuống.

Nàng khom người lui ra, “Nô tỳ đi tìm Tam tiểu thư.”

Trong mắt Vân Khanh cũng thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, lại ngẫu nhiên nổi lên vài phần vui mừng, nàng khẽ mỉm cười, khen, “Tử Khâm, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi là người thông minh.”

“Nô tỳ đi tìm Tam tiểu thư trước, chờ một lát lại đến tìm tiểu thư.”

“Ừ, ngươi đi xuống đi.”

Trên mặt Ngân Tâm cùng cung nữ trồi lên vài phần khẩn trương, lại bởi vì có Vân Khanh không dám quá mức hiển lộ, chỉ là Ngân Tâm cảnh cáo liếc nhanh nhìn Tử Khâm.

Sau khi Tử Khâm rời khỏi, ba người chậm rãi đi vào nội thất, trong cung dù cho lại đơn giản cũng vẫn dị thường hoa lệ, một chân Vân Khanh bước vào nội thất liền ngửi được một cổ hương hoa thanh đạm, cước bộ nàng ngưng lại, trên mặt hơi cười lãnh trào.

Cung nữ đem Vân Khanh đưa đến trong phòng liền khom người lui xuống, cô gái trong phòng lập tức đem xiêm y chuẩn bị tốt trước đó lấy ra dự định thay cho Vân Khanh, Vân Khanh thoáng cau mày nói, “Ta không thích người không quen vì ta thay quần áo, ngươi đi xuống trước đi, có Ngân Tâm đến là được rồi.”

Nàng kia cùng Ngân Tâm liếc mắt nhìn nhau, Ngân Tâm khẽ mỉm cười nói, “Vị tỷ tỷ này, nơi này có ta là được rồi. Ngươi đi xuống đi.” Nói xong, hai người trao đổi một cái ánh mắt.

Bên kia, hồi lâu không thấy Vân Khanh trở lại, Vân Lam rõ ràng có chút nóng nảy, đáng tiếc cánh tay của nàng bị Vân Vận sít sao giữ chặt, nàng có chút tức giận, lại không tiện phát tác, chỉ lo lắng nói, “Nhị tỷ tỷ, đều qua gần nửa canh giờ, Đại tỷ tỷ thế nào vẫn chưa về, chúng ta đi xem một chút có được hay không?”

Vân Vận nhìn thời gian một chút, híp mắt cười nói, “Đúng vậy, đại tỷ thế nào vẫn chưa về, chúng ta cùng đi xem đi.”

Lúc này, công chúa lãnh diễm cũng cùng Vân Vận trao đổi một cái ánh mắt, nàng lớn tiếng đối với Vân Vận, “Vân Nhị tiểu thư, tỷ tỷ của ngươi đổi lại xiêm y sao chậm như vậy, không phải là đã xảy ra chuyện gì đi, nếu không chúng ta cùng đi xem xem?”

Đáy mắt Vân Vận hiện ra một chút vui vẻ lạnh như băng, nàng ưu nhã gật đầu, “Tốt.”

Công chúa đều mau mau đến xem, các tiểu thư ở đâu còn ngồi được, mỗi một người đều đứng dậy đuổi kịp bước chân Quân Tư Điềm cùng Vân Vận.

Người bên kia nam tịch nghe được động tĩnh cũng nguyên một đám đứng dậy đi xem náo nhiệt.

Một đám người tầng tầng lớp lớp hướng phương hướng thiên điện đi đến, thời điểm đi đến trên nửa đường liền chứng kiến một cung nữ vội vàng hấp tấp chạy tới, chứng kiến Quân Tư Điềm liền sợ hãi quỳ trên mặt đất, hô lớn, “Công chúa, đã xảy ra chuyện!”

Đáy mắt Quân Tư Điềm cùng Vân Vận đều lóe ra quẹt một chút hưng phấn, Quân Tư Điềm đè nén xuống cảm xúc kích động, lạnh lùng nói, “Ở đâu xảy ra chuyện?”

Tiểu nha hoàn lắp bắp trả lời, “Là… Là thiên điện…”

“Còn lo lắng cái gì, còn không mau dẫn đường xem một chút!”

“Vâng!” Nô tỳ kia ánh mắt hoảng sợ thân thể run rẩy, lại không dám nói nửa lời nói, bước nhanh phía trước dẫn mọi người đến thiên điện.

“Đại ca, có phải Khanh tỷ tỷ đã xảy ra chuyện hay không a, ta mau mau đến xem.” Trong lương đình, Phong Hân Duyệt vẻ mặt khẩn trương, nàng vừa rồi cảm thấy ngự hoa viên quá nhiều người liền đến trong lương đình này, đúng lúc đụng phải ca ca ở chỗ này ngây ngô, lúc này nghe được động tĩnh cũng không khỏi bối rối.

Phong Lam Cẩn lẳng lặng ngồi ở trên xe lăn, phía sau là hắc y hắc diện thị vệ Mặc Huyền. Vị trí đình nghỉ mát tương đối cao, có thể thấy rõ ngự hoa viên đã xảy ra chuyện, lúc này nhìn xem Phong Hân Duyệt vẻ mặt lo lắng, Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng thả cốc trà trong tay ra, mâu quang thoáng hiện lên một nụ cười.

“Muội bất quá mới thấy nàng hai lần mà thôi, làm sao lại lo lắng như vậy?”

“Ai nha, ca ca huynh không hiểu a, nam nhân các huynh không phải là nói cái gì mới quen đã thân sao? Muội cùng nàng chính là như vậy a.” Phong Hân Duyệt vẻ mặt đương nhiên.

“Nàng cũng không giống như ngoài mặt nhìn qua đơn giản như vậy.” Phong Lam Cẩn ôn hòa cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc dài Phong Hân Duyệt, cho đến mái tóc của nàng rối loạn mới buông tay xuống.

“Hừ!” Phong Hân Duyệt vài bước nhảy ra bên cạnh hắn, liếc nhanh trừng Phong Lam Cẩn, sau đó vịn lấy búi tóc nghiêng lệch, “Cho dù nàng tâm tư sâu có quan hệ gì, muội mặc dù hơi vụng về ngốc ngếch một chút nhưng ai là chân tâm thật ý tốt với muội muội có thể cảm giác được, ca ca, muội luôn cảm thấy hôm nay có người tính kế Khanh tỷ tỷ, huynh đi giúp đỡ nàng được hay không? Nàng là một cô gái yếu đuối lại có danh tiếng không tốt như vậy, bên cạnh ngay cả một người che chở cho nàng cũng không có, thật đáng thương a.”

Phong Lam Cẩn buồn cười thở dài một tiếng, đáy mắt thanh nhuận thoáng hiện lên một đạo tinh quang, hắn nhu hòa cười một tiếng, trong mắt có thâm ý “Muội yên tâm, nếu như chuyện thực đến tình trạng không thể vãn hồi, ta sẽ kéo nàng một cái.”

“A, Đại ca huynh tốt nhất!”

Phong Lam Cẩn lắc đầu bật cười nhìn Phong Hân Duyệt hưng phấn sôi nổi, nghiêng đầu nhìn về phương hướng một đám người biến mất, đáy mắt hắn thanh nhuận toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, rõ ràng mang theo vài phần thăm dò…

Mà đoàn người đã tầng tầng lớp lớp tới thiên điện, Vân Vận nghĩ đến muốn nhìn thấy bộ dạng Vân Khanh, hưng phấn cơ hồ cao hơn, nàng đối với Vân Khanh vẫn luôn là hận, không chỉ là bởi vì nàng là vị hôn thê của Quân Ngạo, cũng bởi vì nàng vĩnh viễn đều là đại tiểu thư quý phủ, mỗi lần nghe được người khác kêu nàng “Nhị tiểu thư” nàng đều hận đến cơ hồ muốn xé xác Vân Khanh.

Bất quá, nàng rất nhanh cũng không phải là uy hiếp… dưới đáy lòng Vân Vận làm càn cười lớn. Cũng chứng kiến cửa điện mở ra, người đến xiêm y chỉnh tề, sắc mặt hàm người cười đột nhiên trừng lớn, còn mang theo vài phần không dám tin.

“Vân… Khanh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.