Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 14: Quân cờ lớp mười




Edit: Trảm Phong

Lão phu nhân không có ngay trước mặt mọi người làm cho đại phu nhân khó xử, bởi vậy chỉ là khẽ nhíu mày, liền mạnh mẽ nhịn xuống.

Tứ phu nhân lại cười lạnh nói, “Vậy thật là quá tốt, thái tử điện hạ muốn đến trong phủ, cũng để cho điện hạ xem xem đương gia chủ mẫu Vân gia chúng ta là thế nào trách móc nặng nề thứ nữ quý phủ. Nữ nhân nhà chúng ta, nhất là chính thất, phải có chính là một khỏa tâm có thể dung người, dưới gối ta cũng có một thứ nữ, ta mặc dù đem mẹ ruột của nàng đuổi rồi, như ng lại nuôi bên cạnh mình, bất kể là váy nguyệt ngân y hay là phương diện đồ trang sức đeo tay chưa bao giờ bạc đãi nàng, về sau ta sẽ còn vì nàng tìm phu gia tốt.” Tứ phu nhân đùa cợt nhìn đại phu nhân, “Ta tự nhận chính là thân sinh mẫu thân nàng cũng chỉ có thể làm được như thế, trái lại đại tẩu lại làm thế nào đây? Sách sách sách, người bụng dạ hẹp hòi lòng ghen tỵ nặng như vậy lại vẫn có thể làm được vị trí đương gia chủ mẫu, thật sự là làm cho người không phục.”

Đại phu nhân cũng tức khí, con mắt bốc hỏa nhìn Tứ phu nhân, hơi có chút không lựa lời nói, “Trong phòng đều là nữ nhân, ta không ngại nói trắng ra, cô gái nào không có lòng ghen tỵ, ngươi không kị không ghen là bởi vì nam nhân của ngươi chết, lại đuổi tiểu thiếp rồi, ngươi ngược lại nghĩ muốn đấu, có thể có người cho ngươi như nguyện sao?”

“Mẫu thân!” Vân Vận bên cạnh lão phu nhân nghe được đại phu nhân không lựa lời nói, lông mày sít sao nhíu một cái, sắc mặt nghiêm túc nói, “Nói cẩn thận!”

Con trai lão phu nhân thương yêu nhất không phải là là Binh bộ Thượng thư Vân Thường, con út mới hai mươi tuổi Vân Mạn, kể từ sau Vân Mạn bỏ mạng trên chiến trường lão phu nhân liền trở nên bất cẩu ngôn tiếu, lúc này nghe được đại phu nhân nhắc tới tiểu nhi tử, lại nghe phải giọng nói cười trên nỗi đau của người khác như vậy, quả thực tức giận đến thở không nổi đi, sắc mặt Tứ phu nhân cũng trắng như tuyết, tay nàng run rẩy chỉ vào đại phu nhân sắc mặt khẽ trắng bệch, nức nở nói.

“Đại tẩu, ta biết ngươi là chủ mẫu một nhà, cho nên mới đối với hành vi của ngươi đề điểm nhiều hơn, ngươi lại không để ý tới tình chị em dâu như vậy, trước mắt bao người vạch trần vết sẹo ta như thế.” Trong mắt Tứ phu nhân rưng rưng, giọng nói run rẩy, “Phải! Nam nhân của ta chết, cũng thủ tiết mười hai năm, nhưng là những năm gần đây ta chưa từng mảy may làm chuyện thực xin lỗi Vân gia, ngươi chính là nhìn ta không thích, cũng nên cố kỵ mẫu thân. Ta mặc dù là thiên kim tiểu môn tiểu hộ tự nhận không xứng với Vân gia ngươi, nhưng ta cũng là cha mẹ nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, không để cho ngươi tổn thương vũ nhục như vậy. Hôm nay ngươi nếu không cho ta cái thuyết pháp, ta liền một đầu đụng chết ở chỗ này, cũng vứt đi ta đây một quả phụ làm cho đại tẩu chán ghét.”

Nói bà ta lại khóc lên, mạnh quỳ trên mặt đất, khóc hô, “Lão gia a, ngươi để lại cô nhi quả mẫu chúng ta ở trong phủ bị người tùy ý khi dễ, chẳng đem ta cùng Tranh nhi đều mang đi tại âm phủ đoàn tụ cũng tốt hơn ở chỗ này bị người vũ nhục a.”

Con ngươi Vân Khanh tĩnh mịch như giếng cổ không tiếng động thoáng hiện lên một tia gợn sóng, Tứ phu nhân ngược lại rất thông minh, đem chuyện nháo lớn nói, như vậy lão phu nhân cho dù lại thế nào cũng phải khiển trách đại phu nhân.

Nhị phu nhân cùng tam phu nhân rốt cục không hề tai nhìn mũi mũi nhìn tâm, hai người đứng dậy đi đến bên cạnh Tứ phu nhân, tam phu nhân là một cô gái mượt mà, nàng là người coi phu là trời, nghe được đại phu nhân nói Tứ lão gia qua đời, trong lòng cũng rất là không thoải mái. Không khỏi khuyên lơn, “Tứ đệ muội, ngươi đừng tìm đại tẩu chấp nhặt, đại tẩu cũng là trong khoảng thời gian ngắn không lựa lời nói nói sai.”

Tứ phu nhân lại quỳ trên mặt đất không dậy nổi thân, thiếp thân nha hoàn phía sau nàng chứng kiến nàng bộ dáng này cũng không thoát khổ sở nói với lão phu nhân, “Lão phu nhân nên vì phu nhân nhà ta làm chủ a, phu nhân còn trẻ thủ tiết đã rất đáng thương, những năm này lại cực nhọc vất vả đem Đại thiếu gia nuôi lớn, thực sự quá không dễ dàng, hôm nay đại phu nhân nói chuyện như vậy, chẳng những đả thương tâm phu nhân, nếu Đại thiếu gia biết rồi còn không biết khổ sở cỡ nào đây.”

Lão phu nhân giận đến cực điểm sắc mặt ngược lại bình tĩnh, Vân Khanh biết rõ loại vãn bối như nàng không có chỗ nói chuyện, bởi vậy cúi đầu liễm mục không nói nhiều. Vân Vận nhìn xem mẫu thân sắc mặt trắng bệch lo lắng rất muốn vì bà ta nói chuyện, lại cũng chỉ có thể tạm thời kìm lại. Nàng đi đến sau lưng lão phu nhân thuận khí cho lão phu nhân, “Tổ mẫu, ngài đừng chọc tức thân thể…”

“Tốt lắm.” Lão phu nhân đẩy Vân Vận ra đứng lên, Lâm má má sau lưng tiến lên một bước vịn lấy lão phu nhân, không nói câu nào. Lão phu nhân nghiêng đầu nói với Lâm má má sau lưng, “Đi đi gọi người ra đi.”

Lâm má má tựa hồ khẽ thở dài một hơi, thương cảm liếc nhanh nhìn đại phu nhân, sau đó trả lời, “Vâng, lão phu nhân.”

Lâm má má tự mình rời phòng đi đón người, cả đám trong phòng đều có chút không hiểu, chỉ có Tứ phu nhân vẫn như cũ bi thương gào thét.

Nhị phu nhân thấy việc không liên quan đến mình mang theo cười lạnh nhìn xem một đám người trong phòng, nàng nhìn lại, những người này càng đấu càng vui vẻ, nàng liền càng cao hứng.

Lão phu nhân nhíu mày nhìn xem Tứ phu nhân, nhớ tới con trai mất sớm, hốc mắt bà cũng đỏ hồng, lại khoát khoát tay nói với Tứ phu nhân, “Nhà Lão Tứ, con đứng lên trước, việc hôm nay nay ta chắc chắn cho con cái thuyết pháp.”

Tứ phu nhân nghe vậy, lúc này mới khóc sụt sùi theo lực đạo tam phu nhân đỡ từ từ đứng dậy.

Sắc mặt Đại phu nhân rõ ràng âm xuống, bà ta nhìn qua lão phu nhân sắc mặt bất thiện, trong lòng mơ hồ dâng lên một loại dự cảm rất xấu.

Bất quá một lát Lâm má má liền mang đến hai cô gái hoa quý, hai nữ tử tướng mạo cực đẹp, nhìn qua chỉ có niên kỷ mười lăm mười sáu tuổi, một thân váy dài màu hồng phấn thêu hoa mai, dáng người đột hiển ảo diệu, hai người đoan trang hào phóng, thấy lão phu nhân quy củ hành lễ, “Gặp qua lão phu nhân.”

Tầm mắt Vân Khanh tại trên mặt hai nữ tử dạo qua một vòng, cảm thấy xẹt qua nhàn nhạt trào phúng cùng ghê tởm.

Hai cô gái này dung nhan cùng Vân Khanh có năm sáu phân tương tự, mà nghe nói, nàng lớn lên giống mẫu thân mất sớm…

Lão phu nhân không phải là ghét mẫu thân nhất sao? Nhưng lại cầm lấy tướng mạo mẫu thân nàng đến làm vui. Vân Khanh cười vẫn dịu dàng nhu hòa như cũ, lại cảm thấy đối với lão thái bà này cực độ chán ghét.

Cuối cùng có một ngày, nàng muốn lột xuống mặt nạ dối trá trên mặt những người này, làm cho bọn họ vì hành vi của mình trả giá thật lớn!

Cơ hồ là trong nháy mắt chứng kiến dung mạo kia hai nữ tử, trong lòng vài người trong phòng đều là ghê tởm, các nàng cũng biết Đại lão gia vẫn đối với mẫu thân Vân Khanh nhớ mãi không quên, Ngũ di nương kia một cô gái thanh lâu cũng là bởi vì dung mạo cùng Bạch U Lan có một hai phân tương tự, Đại lão gia mới bất chấp mọi người phản đối, đem nàng từ thanh lâu mang về.

Mấy người cảm thấy hiểu rõ, lại không nói nhiều, trêu tức nhìn sắc mặt đại phu nhân dần dần trắng bệch… Trong lòng Tứ phu nhân lại càng thống khoái.

Khẽ mỉm cười, Vân Khanh không khỏi ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, xem bộ dáng lão phu nhân như vậy, hẳn là sớm đã đi tìm hai cô gái này, chỉ là đại phu nhân liên tục không có chỗ sai, bà ta cũng không thể cứng rắn đưa người bên người con trai, hôm nay Tứ phu nhân nháo ra như vậy… Ngược lại vừa đúng a…

Vân Khanh mỉm cười nhìn xem một màn này, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, lúc này đây đến tột cùng ai có thể phá được tử cục này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.