Cô vừa nói vừa đỏ hồng vành mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân.
Nếu không gặp phải anh, cô sẽ không gặp phải chuyện gì hết.
Nhưng mỗi lần gặp anh, cô đều sẽ gặp phải vài chuyện bất ngờ, đúng là tức chết cô mà.
Phó Kình Hiên thấy cô sắp khóc tới nơi thì trong lòng căng thẳng khó hiểu, nhưng trên mặt lại không để lộ ra mảy may: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh nói xong thì cúi người ôm ngang cô lên.
Bạch Dương trợn to mắt, vô thức vươn tay choàng lên cổ anh.
Nhưng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền tới qua lòng bàn tay, cô lại vội vã buông ra.
“Thả tôi xuống!” Bạch Dương lạnh lùng nói.
Đọc tiếp tại AzTruyen.net nhé!
Phó Kình Hiên coi như không nghe thấy gì, hai ba bước đã ôm cô vào phòng khách. Anh để cô ngồi trên sofa, sau đó lấy điện thoại ra gọi: “Gọi một bác sĩ tới Vịnh Tiên Thủy.”
Vịnh Tiên Thủy?
Đó không phải địa chỉ nhà cô Bạch sao?
Trợ lý Trương ngớ người, tuy trong lòng rất thắc mắc nhưng cũng biết điều không hỏi ra miệng, chỉ cung kính đáp lời.
Không lâu sau đó, bác sĩ đã có mặt.
Phó Kình Hiên chỉ người phụ nữ đang ngồi trên sofa: “Khám chân cho cô ta.”
“Vâng.” Bác sĩ gật đầu, đi về phía Bạch Dương.
Bạch Dương cũng không muốn trở thành người què nên im lặng giơ chân ra.
Bác sĩ khám xong, mở hòm thuốc ra.
Phó Kình Hiên đứng bên cạnh hỏi: “Cô ta thế nào?”
“Cô Bạch không sao. Chỉ là dây chằng đã sắp lành rồi nay lại bị thương nữa, phải dưỡng lại.” Bác sĩ tìm thuốc làm tan máu bầm ra trả lời.
Nghiêm trọng như vậy?
Phó Kình Hiên nhíu chặt mày.
Vẻ mặt Bạch Dương cũng không thoải mái gì.
Vốn là qua hai ngày nữa cô có thể đi lại mà không cần dùng gậy chống.
Bây giờ thì tốt rồi, phải dùng gậy chống thêm một thời gian nữa, chuyện gì đây không biết!
Bạch Dương tức giận cắn môi dưới, ngực phập phồng không thôi.
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Bác sĩ bôi thuốc cho cô xong thì rời khỏi.
Bạch Dương day trán, hơi mệt mỏi nói: “Được rồi tổng giám đốc Phó, anh cũng về đi. Tôi tin rằng anh cũng nhìn ra, mỗi lần anh xuất hiện trước mặt tôi đều mang tới phiền phức cho tôi, thế nên sau này anh đừng đến tìm tôi nữa.”
Phó Kình Hiên nhíu mày, anh đang định nói gì thì điện thoại reo lên, Cố Tử Yên gọi tới.
Không biết vì sao, anh bỗng nhiên không muốn nghe, nhất là khi đang ở trước mặt Bạch Dương.
Nhưng sau cùng anh vẫn nghe.
Anh biết, Cố Tử Yên không có cảm giác an toàn.
Nếu anh không nghe, cô ta sẽ gọi liên tục, đến khi anh nghe mới thôi.
“Alo, Tử Yên.” Lúc Phó Kình Hiên gọi tên Cố Tử Yên, khóe mắt lại liếc nhìn Bạch Dương.
Vô hình chung, anh muốn thấy phản ứng của cô.