Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi! - Bạch Dương - Phó Kình Hiên

Chương 552




CHƯƠNG 552

Cô đã xem hết danh sách vật phẩm đấu giá, nhưng không có hứng thú với vật phẩm nào, vì vậy cũng không sợ mình rời đi sẽ bỏ lỡ đồ tốt.

“Được, về sớm một chút.” Lục Khởi dặn dò.

Bạch Dương gật đầu, đứng dậy rời khỏi vị trí.

Trong nhà vệ sinh, Bạch Dương đi vào phòng vệ sinh riêng xong rồi đi đến bồn rửa tay.

Lúc này, cô nghe thấy có tiếng xả nước, sau đó cô nhìn qua tấm gương thấy một cửa phòng sau lưng được mở ra.

Cố Tử Yên đi ra ngoài đúng lúc đối mặt với Bạch Dương trong gương.

Cố Tử Yên cũng không ngờ có thể gặp Bạch Dương ở đây, sau khi cô ta kinh ngạc, cười gật đầu: “Cô Bạch, thật là trùng hợp.”

“Đúng là trùng hợp.” Bạch Dương khẽ gật đầu, nhàn nhạt trả lời một câu.

Thái độ của cô làm cho Cố Tử Yên cảm thấy không vui, ánh mắt lạnh lùng liếc cô một cái, cũng đi đến bồn rửa tay.

Lúc này Bạch Dương đã rửa xong, rút khăn giấy trong hộp bên cạnh, bắt đầu lau †ay.

Cố Tử Yên thấy bên mình không có nước rửa tay, trong lòng đè xuống lửa giận, sau đó nhìn về phía Bạch Dương: “Cô Bạch, có thể đưa nước rửa tay bên cô cho tôi không?”

“Không thể” Bạch Dương mở miệng, không chút do dự từ chối.

Bọn họ là kẻ thù, tại sao phải đưa cho cô ta chứ.

Cố Tử Yên không ngờ Bạch Dương từ chối dứt khoát như vậy, không hề nể mặt mình, cô ta tức giận cắn môi dưới.

Sau đó, cô ta nghĩ tới gì đó, khóe miệng lạnh lùng mím lại, đứng qua bên cạnh một bước đẩy Bạch Dương ra, chiếm chỗ của Bạch Dương.

Bạch Dương cũng không ngờ tới Cố Tử Yên sẽ làm như vậy, bước chân loạng choạng mấy bước, kịp thời vịn vào bồn rửa mới tránh không ngã xuống.

“Xin lỗi nha, cô Bạch, tôi không phải cố ý, cô không so đo đúng không?” Cố Tử Yên xoa tay, giả vờ cười nói, trong mắt lại đầy ác ý.

Ánh mắt Bạch Dương lạnh lùng nhìn cô †a, nhìn cô ta không được tự nhiên, vẻ mặt có chút cứng đờ, đột nhiên giơ túi xách trong tay lên đập vào đầu cô ta.

Cố Tử Yên không hề đề phòng nên mái tóc rối loạn, lớp trang điểm cũng xấu đi, quan trọng hơn chính là đầu của cô ta rất đau.

“Bạch Dương, cô dám đánh tôi!” Cố Tử Yên run rẩy, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Bạch Dương.

Sau đó, cô ta nghĩ tới gì đó, khóe miệng lạnh lùng mím lại, đứng qua bên cạnh một bước đẩy Bạch Dương ra, chiếm chỗ của Bạch Dương.

Bạch Dương cũng không ngờ tới Cố Tử Yên sẽ làm như vậy, bước chân loạng choạng mấy bước, kịp thời vịn vào bồn rửa mới tránh không ngã xuống.

“Xin lỗi nha, cô Bạch, tôi không phải cố ý, cô không so đo đúng không?” Cố Tử Yên xoa tay, giả vờ cười nói, trong mắt lại đầy ác ý.

Ánh mắt Bạch Dương lạnh lùng nhìn cô †a, nhìn cô ta không được tự nhiên, vẻ mặt có chút cứng đờ, đột nhiên giơ túi xách trong tay lên đập vào đầu cô ta.

Cố Tử Yên không hề đề phòng nên mái tóc rối loạn, lớp trang điểm cũng xấu đi, quan trọng hơn chính là đầu của cô ta rất đau.

“Bạch Dương, cô dám đánh tôi!” Cố Tử Yên run rẩy, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn Cố Tử Yên tức giận đến run người thì khóe miệng cong lên, †âm trạng rất tốt nói: “Làm sao? Cô Cố không vui à? Vừa rồi cô Cố cũng làm như vậy với tôi, tôi cũng không tức giận, sao cô Cố bị đối xử như thế thì lại tức giận chứ, cô Cố cũng quá nhỏ mọn hẹp hòi rồi, không làm được bà chủ tập đoàn Phó Thị đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.