Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi! - Bạch Dương - Phó Kình Hiên

Chương 404




CHƯƠNG 404

Lục Khởi đỡ Bạch Dương đến ghế sofa ở khu nghỉ ngơi bên cạnh, để cô ngồi xuống, sau đó lại rót cho cô ly nước: “Uống nước đi, em mới vừa ói, dạ dày chắc hẳn rất khó chịu, uống nước sẽ dễ chịu rất nhiều.”

“Cảm ơn.” Bạch Dương cười một cái, nhận lấy ly nước, nhấp miếng nước, lúc này mới trả lời câu hroi vừa rồi: “Không phải Phó Kình Hiên.”

Nhắc tới cũng buồn cười, cô và Phó Kình Hiên kết hôn sáu năm, anh ta chưa từng chạm vào cô, ngoài việc không yêu cô ra, vẫn giữ mình cho Cố Tử Yên.

Cho nên làm sao cô có thể có con của Phó Kình Hiên.

“Cái gì?” Lục Khởi lại ngẩn ngơ, miệng mấp máy mấy lần, mới chật vật hỏi: “Không phải Phó Kình Hiên, vậy là của ai?”

Nếu như là của Phó Kình Hiên, mặc dù anh ấy khó chịu, nhưng cũng có thể chấp nhận, dẫu sao cô và Phó Kình Hiên trước đây là vợ chồng, cô có thai con của Phó Kình Hiên cũng bình thường.

Nhưng bây giờ cô lại nói với anh ấy là không phải của Phó Kình Hiên, trong lòng anh ấy không thoải mái. Rất là khó chịu với người làm cô mang thai.

“Em cũng không biết anh ta là ai, ngay cả tên cũng không biết, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng đã quên.” Bạch Dương sờ bụng, cười khổ nói: “Bởi vì sau khi chuyện xảy ra, cả người em mơ màng, lại rất sợ, cho nên chỉ nhìn người ta một cái rồi đi, không nhớ tới chuyện hỏi tên.”

Mặc dù sau khi đã hỏi một vài người mới thêm hôm đó, thế nhưng người đó không định nói cho cô biết.

Cho đến nay cô vẫn không biết thân phận thực của người kia.

Lục Khởi nắm chặc tay cpp, vội vàng hỏi: “Bé cưng, em không bị người ta cưỡng ép chứ?”

Không biết cha đứa bé là ai, ngoài việc bị ép thì không thể nghĩ tới lý do khác.

Nhưng mà Bạch Dương lắc đầu một cái: “Không phải là bị cưỡng ép, mà là en uống say, sau đó mơ màng làm cùng người đó, chính là hôm sinh nhật anh.”

Lục Khởi nhớ ra rồi: “Cho dấu vết anh thấy trên cổ em hôm sau, cũng không phải là cái lúc ấy em nói… “

“Xin lỗi Khởi, em lừa anh.” Bạch Dương áy náy nói.

Cô vốn tưởng chuyện đêm đó xảy ra, chỉ cần cô không nói, sẽ không ai biết.

Nhưng chuyện cô không nghĩ tới, cô mang thai, chuyện từ đầu như vậy dĩ nhiên là không lừa được.

Lục Khởi nắm chặt quả đấm, đấm một cái lên bàn trà.

Bạch Dương sợ hết hồn: “Khởi, anh làm gì vậy?”

“Anh giận, giận mình ban đầu tại sao không ở bên cạnh em, nếu như ở đó, em sẽ không…” Lục Khởi cúi đầu tự trách, giọng cũng nghẹn ngào.

Bạch Dương cầm tay anh lên, kiểm tra xem có bị thương không.

Sau khi thấy không bị thương, thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, không trách anh, là em uống quá nhiều cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.”

“Bé cưng, sau chuyện này em có điều tra người kia không? Lỡ người đó không xuất hiện ngẫu nhiên thì sao?” Lục Khởi hỏi.

Dẫu sao hôm đó sinh nhật anh, bọn Cố Tử Yên cũng ở quán.

Lỡ như người đàn ông kia là Cố Tử Yên sắp xếp, bây giờ điều anh ta lo lắng nhất chính là cái này.

Bạch Dương tim cũng run, sau đó lắc đầu: “Em để Trình Minh Viễn điều tra, không có vấn đề, hơn nữa người đàn ông kia, là bạn của Trình Minh Viễn, em còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta, trước kia cách thu mua Du Đồ của Tổng giám đốc Uông, và cả cách dùng mảnh đất của Phó Kình Hiên đều là do anh ta nghĩ cách.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.