Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi! - Bạch Dương - Phó Kình Hiên

Chương 388




CHƯƠNG 388

“Không phải Tổng giám đốc Phó không biết, anh ta vẫn luôn biết tính cách thật sự của cô Cố, chỉ là anh ta không quan tâm mà thôi.” Bạch Dương vuốt tóc.

Bà cụ hừ lạnh: “Thôi bỏ đi, không nói tới cô ta nữa, nói vê cháu đi.”

“Cháu ạ?” Bạch Dương chỉ vào mình.

Bà cụ cười vui vẻ gật đầu: “Đúng thế, cháu nói thật cho bà đi, cháu còn có ý với Kình Hiên không?”

Nếu Dương nói có, bà sẽ bất chấp tất cả đuổi Cố Tử Yên đi, tái hợp cho Dương và Kình Hiên lại lần nữa.

Để Kình Hiên nhận ra người mình yêu là Dương.

Bạch Dương mỉm cười lắc đầu: “Bà nội, cháu đã không còn tình cảm với Tổng giám đốc Phó nữa rồi”

Vẻ mặt bà cụ cứng lại, hiển nhiên không tin lắm: “Thật sự hết rồi?”

“Vâng, hết rồi ạ” Bạch Dương nặng nề gật đầu.

Bà cụ nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt cô, thất vọng thở dài: “Thôi quên đi.”

“Xin lỗi bà nội, cháu…”

Bà cụ lại cười: “Không có gì phải xin lỗi cả, bà biết thằng nhóc Kình Hiên đối xử với cháu thế nào, cháu không yêu Kình Hiên cũng rất bình thường, nhưng bà không ngờ lại nhanh đến vậy”

Bạch Dương rũ mắt: “Thất vọng quá nhiều nên mới nhanh ạ”

“Ừ” Bà thở dài.

Bên ngoài cửa sổ sát đất của ban công, Phó Kình Hiên chậm rãi hạ bàn tay đang định đẩy cửa, hơi cúi đầu nên người khác không nhìn được biểu cảm trên mặt anh.

Thật ra anh đã sớm nghe Bạch Dương nói không yêu anh rồi, chỉ là do anh vẫn không để tâm, cứ cho rằng đó chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi. Cho rằng cô giận anh bảo vệ Tử Yên quá mức, nên mới nói ra những lời như thế, dù thế nào đi nữa thì Tình cảm mấy năm trời của cô không phải anh không biết.

Nhưng bây giờ cô có thể ở trước mặt bà nội, bình tĩnh nói cho bà biết rằng cô đã không còn yêu nữa. Cũng muốn anh ý thức được những lời nói trước kia của cô không phải là lời nói giận dỗi, mà là cô thật sự không còn yêu nữa.

Vào lúc này, Phó Kình Hiên cảm nhận rõ ràng được tim mình hơi nhói đau, cũng có chút gì đó trống rỗng, dường như bị người †a moi đi mất thứ gì đó rất quan trọng, khiến cho sắc mặt của anh trở nên vô cùng khó coi.

Ánh mắt bà lướt qua anh, lắc lắc đầu rồi khẽ thở dài: “Vốn dĩ bà còn nghĩ rằng nếu trong lòng cháu còn có Kình Hiên, thì bà nói gì đó để làm mối cho hai đứa, nhưng bây giờ…haiz, thật ra như thế cũng tốt.”

Lúc trước Kình Hiên không yêu Bạch Dương nên tình cảm hai vợ chồng mới lạnh nhạt như vậy.

Còn bây giờ Bạch Dương không còn yêu Kình Hiên nữa, nếu hai người nối lại với nhau thì có khác gì với lúc trước chứ.

“Cảm ơn bà nội đã quan tâm đến cháu, nhưng cháu và Tổng Giám đốc Phó đã không có khả năng gì nữa rồi.”

“Đứa trẻ ngốc này, so với việc ép buộc cháu và Kình Hiên ở bên nhau thì bà càng mong muốn cháu sống vui vẻ. Cháu nhìn khuôn mặt tràn đầu năng lượng của cháu bây giờ xem, rồi lại nhìn lại lúc trước, hốc hác không giống với cô gái hai mấy tuổi, vẫn là thế này mới tốt.” Bà cụ cười hà hà nói.

Bạch Dương trông bà cụ thật sự không có vẻ so đo gì, trái tim treo ngược của cô cũng được buông xuống, khẽ cười theo bà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.