Thú

Chương 22: Kinh nguyệt




Tô Từ cũng không biết rõ chính mình như thế nào trở về, đầu óc là một mảnh hỗn loạn, đợi Tô Từ lấy lại tinh thần thì đã thấy vách núi nơi huyệt động xuất hiện ở không xa phía trước.

Người là một quần cư động vật, nếu thân sống ở nơi phố xá sầm uất sẽ cảm thấy phiền vì đông người ồn ào, ầm ĩ. Lâu lâu có cơ hội sẽ tìm nơi an tĩnh nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng lại không thể chân chính thoát khỏi cuộc sống bận rộn lo cơm, áo gạo, tiền hàng ngày.

Đối với đám người của Chu Lập, Tô Từ thật sự không có cảm tình và thương hại. Bằng chứng là, nàng thật sự được Tiger chiếu cố chu đáo, có một cuộc sống sung túc, cũng không muốn qua giúp đỡ mấy người đó.

Nhưng trên thế giới này có lẽ chỉ còn có mấy người đó là đồng loại với nàng.

Tô Từ bị lạc vào thế giới này từ tháng 6, hiện tại đã là tháng 8, đã trải qua hơn 2 tháng, Tô Từ đã khắc sâu cảm giác thống khổ một mình một người sống tại đây. Nàng có thể chịu được cuộc sống này đến bây giờ là do nàng tự kềm nén cảm xúc của mình, nhưng vừa mới đây nàng thấy được thân ảnh của một con người, đầu óc Tô Từ liền trở nên điên cuồng, muốn tìm một người cùng nàng trò chuyện.

Tối đó, Tô Từ lăn qua lộn lại hơn nửa đêm, vừa mới bắt đầu suy nghĩ, Tô Từ có chút do dự, suy nghĩ càng lâu, trong đầu nàng toàn tính toán xem làm thế nào có thể tìm đến đỉnh núi đó.

Nhưng buổi sáng hôm sau, Tô Từ bị tiếng gầm của Tiger làm cho bừng tỉnh.

Bình thường nếu như Tô Từ không thức dậy, Tiger sẽ không ầm ĩ làm phiền nàng. Lúc này Tô Từ còn chưa triệt để tỉnh ngủ, liền cảm giác thấy mũi của Tiger không ngừng tại phía dưới bụng nàng vừa dụi đầu vào vừa ngửi ngửi, sau đó cổ họng không ngừng khò khè, đầu chúi xuống, mũi hướng xuống phía dưới chà chà.

Chỗ mẫn cảm đột nhiên bị tập kích (*vùng “tam giác” của chị ý đó mà), Tô Từ lập tức thanh tỉnh lại, thân thể sớm đã vô ý thức cuộn tròn thành một đoàn, mặt dần dần biến hồng lại biến xanh trong hắc ám của huyệt động, lúc này nàng mới ý thức đến chính mình đang bị Tiger xxx quấy rối (*quấy rối td).

Nàng còn đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Tiger lại tấu tới đây, không ngừng ngửi ngửi trên thân nàng, tiếng hô trong cổ họng vốn còn mang điểm nghi ngờ, bây giờ đã trở nên gấp gáp, dáng vẻ trông như rất lo lắng.

Tô Từ xanh mặt, đôi tay hướng xuống phía dưới dùng sức đẩy ra đầu của nó. Trong đầu nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Không lẽ nào… hiện tại là thời kỳ lão hổ phát tình?”

Dù sao chỉ số thông minh của Tiger quá cao, mà ngay từ đầu Tiger tỏ thái độ tốt với Tô Từ hết sức đột ngột, nàng lại suy đoán nguyên nhân có phải hay không Tiger nhầm lẫn cho rằng nàng là giống cái có thể cùng nó giao phối.

Tuy rằng rất vớ vẩn, nhưng những biểu hiện khác thường của Tiger đối với nàng làm cho suy nghĩ này không chỉ xuất hiện một lần trong đầu Tô Từ.

Nếu như Tiger cường ép, Tô Từ khẳng định là muốn ngăn cản cũng ngăn không được, nhưng nàng vừa mới hơi hơi dùng sức, Tiger lại lập tức nức nở lui về phía sau hai bước, tuy rằng hiện tại là ban ngày nhưng trong huyệt động vẫn là một mảnh hắc ám, Tô Từ chỉ có thể nghe thấy thanh âm ừng ực nôn nóng của Tiger cùng với thanh âm cái đuôi không ngừng chụp vỗ trên mặt đất.

Sau đó nàng mới hậu tri hậu giác cảm giác chính giữa hai chân dính ngấy lắm lắm, đôi mắt mở to đến cực điểm, đột nhiên xoay người ngồi dậy, theo động tác này của Tô Từ, phía dưới thân lập tức chảy ra một cỗ dính ngấy máu.

Lúc đại lượng máu tươi dũng mãnh chảy ra, tiếng hô của Tiger lại trở nên nôn nóng rất nhiều, một lần nữa đem đầu triều hướng Tô Từ chà tới đây, thậm chí Tô Từ còn cảm giác đến đầu lưỡi Tiger liếm liếm dưới hạ thể của Tô Từ cách một lớp quần áo.

Chẳng trách Tiger lại đột nhiên tập kích nàng, thì ra máu tươi đột nhiên chảy trên thân nàng khiến nó có hành động như vậy.

Trong tâm Tô Từ có cảm giác thật có lỗi đối với Tiger, lại đối với suy nghĩ hoang đường của mình mà tự sỉ vả mình một phen. Tô Từ nỗ lực vểnh mông lên, lui về phía sau tận lực tránh né Tiger, nhăn mặt nhăn mày dùng sức đẩy ra cái đầu của Tiger, miệng không ngừng kêu Tiger, hi vọng nó có thể hiểu rõ đây là một trạng huống hết sức bình thường đối với nàng, không phải nàng bị bệnh hoặc bị thương.

Trước khi bị lạc tới khu rừng này, chu kỳ kinh nguyệt của Tô Từ cũng không đều, sau khi tới đây gần hai tháng kinh nguyệt cũng không có tới. Trước đó nàng còn lo lắng có phải hay không từ nay về sau kinh nguyệt sẽ không tới nữa, hoặc là tới chậm như vậy có phải hay không đối với thân thể có cái gì tổn hại.

Nhưng hiện tại thấy Tiger phản ứng như vậy, nàng lại thấy buồn rầu, không biết làm thế nào vượt qua mấy ngày này đây.

Phỏng chừng là đã tích lũy hai tháng dồn lại trong lần này, Tô Từ vừa dùng lực, dưới thân sẽ có máu tươi nhỏ xuống, phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân ngăn cản Tiger cậy mạnh đối với nàng.

Tô Từ lần mò cầm lấy ba lô, chạy nhanh ra khỏi huyệt động.

Tiger vẫn theo sát tại sau lưng nàng, cổ họng không ngừng gầm nhẹ, mũi thỉnh thoảng chà chà mông của Tô Từ, do gấp gáp chạy ra ngoài, máu lại chảy ra nhiều, mùi máu tươi cũng nồng hậu rất nhiều trong không khí, tiếng hô của Tiger càng lúc càng lớn, thậm chí bắt đầu duỗi ra chi trước kéo kéo Tô Từ.

Tô Từ chỉ băng mặt cầm lấy ba lô, tay lần mò trên thạch bích, thuận theo nó nhanh chóng chạy ra huyệt động đến một cái khe nhỏ không xa phía trước. Nơi này nàng tìm ra được khi hiếu kỳ tra xét xung quanh, lúc này vừa lúc dùng để tránh né Tiger.

Tô Từ nghiêng người tiến vào trong khe hở, đầu Tiger liền muốn thò tới nhưng không được vì cái khe quá nhỏ so với người nó, chỉ có thể đem chi trước với vào, không ngừng lôi kéo Tô Từ, cổ họng cũng không ngừng nức nở, mang than khóc, lại còn giống như trộn lẫn ý vị khẩn cầu.

Tô Từ cũng biết rõ nước miếng động vật có hiệu quả tiêu độc, cho nên chúng nó sau khi bị thương sẽ không ngừng liếm miệng vết thương. Vừa rồi phỏng chừng chính là Tiger cho rằng nàng bị tổn thương, lại gặp nàng vừa dùng lực máu lại trào ra càng nhiều, nên nó cũng không dám có động tác mạnh đối nàng, hiện tại đụng không đến nàng, không thể cấp nàng tiêu độc ‘miệng vết thương’ cho nên Tiger mới gấp gáp như vậy.

Mặt Tô Từ hồng lên vì suy nghĩ hoài nghi bậy bạ lúc nàng vừa mới tỉnh dậy, lại nhức đầu không biết làm thế nào an ủi Tiger, chỉ có thể không ngừng nói với nó, “Tiger, ta không sao, ta không sao”. Tô Từ vừa an ủi vừa lục lọi tìm băng vệ sinh trong ba lô, xoay người cởi quần cẩn thận dán lên.

Về phần trên quần vẫn còn dính máu, bất quản là bởi vì bên ngoài có Tiger, vẫn là nàng tổng cộng cũng chỉ có một cái quần lót, Tô Từ cũng chỉ có thể làm như không để ý. (*không thể có cái khác để thay đổi nên đành chịu)

Chuẩn bị cho tốt hết thảy, Tô Từ cũng bất chấp trên tay dính máu vì sờ soạng trong lúc dán lên miếng băng vệ sinh, bước lên phía trước ngồi tại nơi mà Tô Từ có thể đụng đến chi trước đang với vào của Tiger, lại có thể không bị nó kéo ra, không ngừng vuốt ve da lông nó, an ủi nó, nhưng nàng chết sống cũng không chịu ra.

Sau đó Tiger một hồi rút ra chi trước đang với vào khe hở, không ngừng đảo quanh miệng khe hở, một hồi lại nằm xuống duỗi ra móng vuốt vào trong bắt kéo Tô Từ, như vậy đứng ngồi không yên giằng co một hồi, cuối cùng mới hiểu rồi Tô Từ thế nào cũng sẽ không ra, dường như nhụt chí rống lên một tiếng xoay người chạy đi, hơn một giờ sau ngậm vài miếng diệp tử dùng để chữa thương trở về, đem chúng nó toàn bộ nhét vào trong khe hở, cổ họng không ngừng ừng ực thúc giục Tô Từ nằm vào trong.

Tô Từ cũng đoán được là nó sẽ đi tìm vật này, nhưng lúc tay nàng đụng đến lá cây này lại là một chuyện khác. Lần này nàng không giống lần trước không biết rõ Tiger đối với trái cây của loại diệp tử này rất chán ghét, hôm qua mới tận mắt nhìn thấy Tiger bởi vì trái cây của diệp tử mà sinh ra nôn nóng, hiện tại lần nữa từ trong miệng nó nhận lấy này đó diệp tử, Tô Từ thật sự bị xúc động.

Vì an ủi, cũng là vì không muốn lãng phí thành quả lao động của nó, Tô Từ trầm mặc tiếp nhận diệp tử trải ra một mảnh dùng để nằm, một mảnh dùng để đắp lên người, dù sao tình trạng hiện nay của nàng cũng không phải bị thương, này đó diệp tử cũng không thần thông quảng đại đến mức làm nơi đó của nàng khép lại.

Tiger gặp nàng nằm vào trong, thanh âm tuy rằng tiếp tục mang bất an cùng lo lắng, nhưng bởi vì trạng thái Tô Từ vẫn rất tốt, cũng không cuồng táo như trước nữa.

Tô Từ vốn là nghĩ hôm nay ra ngoài tìm hiểu ngọn núi hôm qua, nhưng hiện tại kinh nguyệt tới, tự nhiên là không thể đi, toàn thân mùi máu tươi, đi ra chính là cái tìm chết.

Bất quá trong ba lô chỉ có vài miếng băng vệ sinh, là lúc trước thuận tay nhét vào, căn bản không thể dùng đủ trong một lần hành kinh, Tô Từ nghĩ nghĩ, lại đứng lên cởi quần bò, dùng quần lau sạch sẽ phía dưới, sau đó chỉ mặc duy nhất một cái quần lót tiếp tục nằm xuống. (*sống khổ thật T_T)

Tính toán đợi phiến băng vệ sinh này đầy không thể dùng, liền cứ như vậy mà nằm qua mấy ngày đi thôi… Dù sao nơi này là địa bàn của Tiger, lại bởi vì nơi này cũng là một chỗ ở sâu trong huyệt động, Tô Từ không cần lo lắng mùi máu tươi sẽ hấp dẫn tới đây dã thú.

Nằm hơn phân nửa buổi sáng, dạ dày Tô Từ bắt đầu tạo phản.

Tô Từ bò dậy cầm ba lô, lục lọi một hồi, chỉ tìm ra mấy miếng thịt hong khô, cùng với hai loại trái cây không quá chín còn mang vị chua.

Cắn vài ngụm đã ăn hết trái cây, Tô Từ mò bụng bắt đầu hối hận. Nếu như sớm biết rõ hôm nay kinh nguyệt sẽ tới, đêm qua nàng sẽ không bởi vì khẩu vị không tốt mà chỉ ăn có một chút thức ăn. Hiện tại nàng thật sự rất đói, muốn ra ngoài tìm chút gì để ăn nhưng lại không dám ra ngoài, nàng sợ sau khi đi ra sẽ bị Tiger áp xuống liếm ‘miệng vết thương’ thì khổ.

Trong một không gian nhỏ hẹp lại tối đen, cộng thêm bị đói bụng, cho dù Tô Từ ép mình không nên để ý cái bụng đang đói cố gắng suy nghĩ những chuyện khác để quên đói, nhưng cảm giác đói khát quá mãnh liệt, thậm chí cũng bởi vì thái quá chú ý cảm giác trong bụng, mà Tô Từ có loại ảo giác bụng đã bắt đầu đau rồi.

“Tiger.” Tô Từ nhịn một hồi, sau đó đứng lên nhỏ giọng kêu một tiếng, Tiger đang nằm ở bên ngoài lập tức uỵch một chút đứng lên, đầu to đùng ghé vào khe hở trước thấp thấp ừng ực , đôi mắt phát u quang trong một mảnh hắc ám hơi giật mình trừng Tô Từ, bộ dạng vừa khẩn trương vừa nghiêm túc này làm Tô Từ xúc động từ tận đáy lòng.

“Tiger, ta đói, đói.” Tô Từ lớn tiếng nói, lại đứng lên làm động tác ôm bụng, cùng với động tác ăn cơm. Tiger có thể nhìn rõ vật trong đêm tối, nơi đây cũng không tối như trong huyệt động, hi vọng động tác này của nàng Tiger có thể hiểu được.

Về sau nhất định phải dạy Tiger một số từ đơn giản để Tiger nghe quen có thể hiểu được.

Trong đầu Tô Từ nghĩ như vậy, tay lại lập lại mấy cái động tác lúc nãy, cuối cùng Tiger hiểu rõ ra, gầm nhẹ một tiếng, xoay người ra sơn động.

Tiger rất nhanh liền cắn một động vật loại nhỏ trở về, rõ ràng cho thấy ý nghĩ nó đặc biệt cấp nàng chộp tới, Tô Từ duỗi tay vừa sờ, trong miệng vốn bởi vì lập tức muốn ăn mà phân bố ra nước miếng liền nuốt tiến cổ họng, vẻ mặt đau khổ đem động vật này đẩy ra, nàng lại lục lọi trên mặt đất tìm ra mấy cái hột lúc nãy vừa ăn xong, ra hiệu Tiger giúp nàng ra ngoài tìm trái cây trở về.

……

May mắn tuy rằng kinh nguyệt tới trễ, lượng máu cũng nhiều hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại vào 4 ngày sau.

Trong lúc Tô Từ bởi vì chịu không nổi mùi vị trên thân mình, cùng với mùi thức ăn cả ngày không hơi lửa, chỉ có thể ngày ngày ăn trái cây, Tô Từ thử thăm dò thò ra nửa thân thể, nhưng Tiger cũng lập tức đi tới, đầu hướng dưới thân nàng chà.

Vẫn là cố chấp cho rằng cần liếm ‘miệng vết thương’ của Tô Từ.

Bất quá may mắn được nàng chỉ dẫn, Tiger liền hiểu rõ, cắn chiếc bình đựng nước chạy đi, lúc trở về đã ngậm một bình đầy nước, giúp Tô Từ giải khát, phần nước còn lại dùng để giặt sạch quần lót cùng xử lý dưới thân.

Thời gian hành kinh kết thúc, ngồi trên tảng đá phía dưới tàng cây ngốn nga ngốn nghiến thịt nướng vàng óng, Tô Từ quả thực giống như được phóng thích, có loại cảm giác được giải thoát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.