Thú Y - Lạc Tân

Chương 72




E&B: Strangers Ex

[ Post đến chương này thì mọi người cũng rõ ràng là Ex đang tập trung cho Thú Y, nguyên nhân là vì: truyện đang tiến vào hồi gây cấn nhất, quả thật có thể nói khoảng 20 chương này là hay nhất truyện, đọc chờ từng chương mỗi tuần vô cùng mất hứng, nên Ex sẽ ưu tiên tập trung hoàn trong thời gian sớm nhất.

Sau khi hoàn Thú Y, lịch post sẽ trở lại như cũ, thời gian dư sẽ dành toàn bộ cho Hào Môn Bĩ Thiếu, dự là khi đó mỗi tuần sẽ có từ 7-10 chương ]

Triệu Thanh Hà cho là bản thân đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón chiến tranh, nhưng mà khi đến thời điểm thật sự, đao quang kiếm ảnh chém giết kèm theo tiếng kêu la mùi máu tươi nồng đậm khiến người phải sặc sụa, cả người Triệu Thanh Hà choáng váng nửa ngày. Chờ kịp phản ứng thì chỉ muốn khóc: mama con muốn về nhà!!!

May mà buổi tối vô cùng bận rộn, tình huống của đám người Chu Lộ cũng chẳng khá hơn hắn là bao, ai cũng không chế nhạo ai được. Chung Tử Bác lại là người bình tĩnh nhất, có lẽ là do đã thấy qua nhiều xác chết, y thuật nhà bọn họ lại cực mạnh về cứu chữa ngoại thương, nên ở trong trường hợp máu tanh này tuy có chấn động nhưng so với những thú y như Triệu Thanh Hà thì có thói quen hơn.

Tây Nhung nửa đêm đánh lén, hoả tiễn [ mũi tên có đốt lửa ] v*t v*t từ trên trời giáng xuống làm toàn bộ quân doanh rực sáng lên, không lâu sau đã có vài chỗ bị đốt cháy. Hỗn loạn chỉ trong một lúc ngắn ngủi, ngay khi tiếng kèn vang lên, trường hợp hỗn loạn lập tức đình chỉ, không cần có mệnh lệnh cụ thể chỉ biết nên làm gì thì đi làm cái đó. Binh lính vốn dĩ đang định ngủ say trong chốc lát chờ thời gian sớm xuất phát, bởi vậy lửa cũng rất nhanh bị dập tắt.

Nếu không có bố trí thoả đáng trước đó, làm sao thần tốc như vậy.

Triệu Thanh Hà cũng không biết tiền tuyến như thế nào, chỉ biết người bệnh từng bước từng bước được đưa tới, phần lớn đều bị tiễn gây thương tích. Hiện giờ chưa mở cổng xuất chiến, chỉ đứng trong thành bắn tên phản kích, Triệu Thanh Hà đi theo các nhân y cùng nhau cứu trị người bị thương.

Trong khoảng thời gian Triệu Thanh Hà hướng dẫn Chung Tử Bác cũng đồng thời học tập nhân y, chủ yếu là học tập trị liệu ngoại thương bên ngoài thân thể như thế nào.

Ban đêm đánh bất ngờ, điểm yếu của trung dược liền lộ ra. Thuốc tê cùng với các loại thuốc khác khó mà có thể lập tức ngao chế ra, đành phải để người bệnh chịu đau trực tiếp trị liệu. Nhưng tất cả đều là nam tử hán, không nói hai lời lập tức cắn đầu gỗ nửa điểm cũng không do dự để đại phu động thủ.

Một đám người bị thương không thể cử động được y tá nâng đến cơ sở chữa bệnh, trạm chữa bệnh rất nhanh bị mùi máu tươi tràn ngập, nơi nơi đều là người bệnh. Cơn mưa tiễn của Tây Nhung một phần là hoả tiễn, khiến cho không ít binh sĩ bị thương.

” Thuốc tê đã nấu xong chưa? Người này bị thương quá sâu, nhất định phải dùng thuốc tê!” Triệu Thanh Hà kiểm tra một binh lính ngực bị bắn trúng, nhíu mày quát. Trong cái dạng hoàn cảnh này, căn bản không thể có được câu tốt đẹp nào.

Y tá một bên vội vàng trả lời: ” Người bệnh nhiều lắm, thuốc tê nấu không đủ dùng.”

Y tá không có nói sai, thuốc tê dù sao cũng rất sang quý nếu không cấp thiết thì tốt nhất chớ sử dụng. Như lúc này chỉ có thể tiết kiệm một chút dược liệu, càng trị được nhiều người bệnh.

Triệu Thanh Hà thấy bộ dáng hắn như vậy cũng hiểu được, binh sĩ bị thương kia nhếch môi trắng bệch cười lộ răng nói: ” Chẳng qua là chút vết thương nhỏ, dùng thuốc tê cái lông gì, nói ra còn có thể bị người ta chê cười cho, lão tử chịu được! Đại phu, đến đây đi!”

Rõ ràng bị thương rất sâu mặt mày đều trắng bệch, âm thanh suy yếu vô cùng mỏng manh nhưng lại bày ra tư thế không thèm để ý, làm cho Triệu Thanh Hà bội phục không thôi.

Triệu Thanh Hà vừa châm cứu cho hắn, vừa nói: ” Bị thương thế này nhất định phải dùng thuốc tê, không phải là vấn đề có chịu được hay không. Ta cầm máu cho ngươi trước, một hồi sẽ mổ cho ngươi vì thế ngươi phải cố chịu đựng, ngàn vạn đừng lộn xộn.”

Binh sĩ bị thương quả thật không nhẹ, cũng không còn khí lực nói cái gì nữa chỉ cố tận lực khắc chế đau đớn trên người chờ trị liệu. Nếu là trước đó hắn bị thương như vậy là chết không thể nghi ngờ, nhưng hiện tại thế nhưng còn có cơ hội sống sót, đối với hắn mà nói đã đủ rồi. Về phần cuối cùng còn có thể chịu đựng được hay không, thì phải xem ông trời chiếu cố không.

Y tá không hai lời lại đi thúc giục, không bao lâu liền đem thuốc tê tới, giúp đỡ Triệu Thanh Hà mổ. Nếu là bình thường, Triệu Thanh Hà tất sẽ không dám một mình mổ chính. Dù sao trước đó hắn học cũng chỉ là lý luận chứ chưa thao tác thực tế trên cơ thể người. Nhưng hiện tại không thể chần chờ được, các đại phu khác ai cũng bận rộn không rảnh tay, thương thế của người này lại không kéo dài lâu được nên hắn phải mạo hiểm cứu trị.

” Có dám cùng ta bắt đầu tiến hành phẫu thuật?” Triệu Thann Hà quay sang hỏi Nguỵ Viễn Chí với Lữ Song Nguyên.

Giải phẫu lần này không giống như trước, trước đó là súc sinh, cho dù chết tuy rằng đáng tiếc nhưng không đến mức có gánh nặng gì. Nhưng bây giờ là mạng người, bọn họ bình thường động dao trên gia súc chăn nuôi vô cùng lưu loát, động dao trên người, trong lòng cũng có chút vi diệu.

Nhưng mà Nguy Viễn Chí cùng Lữ Song Nguyên đều không nói hai lời, bọn họ trước cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cũng cùng Triệu Thanh Hà học tập kiến thức nhân y là đợi ngày hôm nay. Quân mã tuy rằng quan trọng, nhưng dù sao số lượng vẫn ít, vì làm cho mình ở trên chiến trường phát huy giá trị tối đa, cũng hy vọng làm được gì đó cho các tướng sĩ chiến đấu đẫm máu trên chiến trường, bởi vậy tận lực dốc sức.

Có hai người trợ giúp, đáy lòng Triệu Thanh Hà vẫn có lo lắng. Nhắm mắt lại hồi tưởng cấu tạo cơ thể người, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị hạ dao. Tuy rằng không chỉ có một lần mổ bụng phá bụng, nhưng đây là lần đầu tiên hạ dao đối với người, chớ nói Nguỵ Chí Viễn với Lữ Song Nguyên mà ngay cả Triệu Thanh Hà sắc mặt đều thập phần tái nhợt. Cũng mặc kệ buồn nôn tồn tại trong bụng, Triệu Thanh Hà cầm dao giải phẫu vững vàng tiến hành. Ám chỉ bản thân đây không phải là người, đây là một con ngựa.

Tiễn rốt cục rút ra, nhìn thấy ánh sáng loé lên trên mũi tên, Nguỵ Viễn Chí với Lữ Song Nguyên cũng nhịn không được buông ra câu mắng chửi. Lũ Tây Nhung thật sự quá ác độc, trên đầu mũi tên còn có móc câu, so với cái lần Thường Đình Chiêu trúng tên thiết kế còn độc ác hơn nhiều. Nguyên bản chỉ là một cái lỗ nho nhỏ, lại phải mở ra một cái hố lớn mới có thể đem mũi tên lấy ra. Nếu trực tiếp rút ra, lập tức có ngay một cái hố lớn máu chảy xối xả, chết là không nghi ngờ.

Triệu Thanh Hà khâu lại mũi kim cuối cùng, rốt cục thở phào một cái. Đi ra phòng giải phẫu nói với y tá: ” Dốc lòng chiếu cố, thương thế của người này quá nặng, hết thảy đều phải cẩn thận.”

” Dạ. “

Triệu Thanh Hà thở dài, không có thuốc hạ nhiệt, người này lại bị ngất đi nên khó mà đổ thuốc vào miệng, cũng không biết chịu đựng được không.

Rõ ràng là ban đêm, nhưng đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng toàn bộ trời đất. Cách đó không xa tiếng chém giết kêu thảm thiết làm người ta không rét mà run, người bệnh một cái nối gót tiếp một cái. Có người chết đi, cũng có người gắng gượng sống lại đây.

Triệu Thann Hà gọi lại vài người binh lính hỏi: ” Kỵ binh đã xuất chiến chưa? Là ai lĩnh binh?”

Nguỵ Viễn Chí với Lữ Song Nguyên bị kêu đi, hiện tại lục đục có chiến mã bị thương, hai người này hẳn là đi cứu trị những chiến mã này.

Binh sĩ kia vẻ mặt hưng phấn, ” Đương nhiên là Thường tướng quân của chúng ta!”

Trong lòng Triệu Thanh Hà lo lắng không thôi, nhưng lúc này không thích hợp hỏi nhiều. Chỉ rối rắm không biết nên đi đâu cứu trị, Nguỵ Viễn Chí nói: ” Sư phụ, hay là ngài ở bên này đi, nếu bên kia vội quá thì ta lại kêu người qua tìm ngài.”

Ngựa bị thương dù sao vẫn ít hơn người nhiều lắm, y tá mặc dù đang ở trên chiến trường phát huy tác dụng lớn nhưng dù sao không phải là bác sĩ, những người bị khiêng đến đây cứu trị đều vô cùng nghiêm trọng. Nếu là vết thương nhẹ hoặc là tiếp tục chịu đựng chém giết, hoặc là đã được trị liệu đơn giản. Y tá chỉ có thể trợ giúp, khó có thể chủ trì.

Những mũi tiễn này thật sự ác độc, Triệu Thanh Hà ở đây có thể giúp đỡ rất lớn.

Triệu Thanh Hà gật gật đầu, ” Được, nếu là vội quá thì phải đến tìm ta.”

Đang nói lại một người bị thương nặng được đưa tới, Triệu Thanh Hà lại bắt đầu tiến hành giải phẫu.

Trận chém giết này kéo dài đến tận mờ sáng, Triệu Thanh Hà không biết đã cứu trị được bao nhiêu binh sĩ. Mới đầu có chút không biết làm sao, càng về sau càng thành thạo, từng ca giải phẫu ngắn dài, người bệnh cuồn cuộn không ngừng khiến cho hắn luyện tập lên tay.

Triệu Thanh Hà xoa bóp bả vai cánh tay đau nhức, ” Chấm dứt? Như thế nào?”

Một binh lính bị thương ở vai, hai mắt phát ra ánh sáng: ” Đem đám cẩu tặc Tây Nhung đánh cho tè ra quần! Ha ha, lần này chắc chắn là đánh cho chúng nó toàn quân bị diệt! Đại phu, thương thế của ta khi nào mới tốt lên? Mẹ nó ta còn muốn đi chém thêm vào thằng.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Ngươi trước hết nghỉ ngơi cho khoẻ đi, tất sẽ có cơ hội ra chiến trường. Xằng bậy như vậy, cũng không thể cam đoạn được đâu.”

Binh sĩ kia nghe thế chỉ biết sắp tới không thể nơi nơi lộn xộn, chỉ có thể thở dài cảm giác sâu sắc đáng tiếc.

Nguyên lai, tối hôm qua Thường Đình Chiêu đã sớm điều tra có đánh lén nên cố ý không có động tác. Bị tập kích một mặt chưa vội vàng nghênh địch, một mặt trộm dẫn một đám người bọc đánh phía sau lưng. Tây Nhung bất ngờ, bị đánh trở tay không kịp. Hiện giờ năm vạn đại quân bị Thường Đình Chiêu đồn đuổi đến một khe sâu, bốn phía vây quanh là núi nên chỉ cần bảo vệ vài chỗ quan trọng, đợi bọn nó lương thực cạn sạch là có thể ung dung gặt rụng.

Cho nên binh sĩ này mới có thể tiếc nuối như vậy, thời cơ giết địch dễ dàng như thế mà mình lại không thể ra tay, thực đáng tiếc. Về sau khi báo công, tất sẽ thua kém. Triệu Thanh Hà cũng mặc kệ binh sĩ này tiếc nuối máu tanh, lại bắt đầu tiếp tục công việc lù bù lên.

Chiến trường bên này bắt đầu được dọn sạch, lại không có ít binh sĩ trọng thương được mang tới. Có người bị thương quá nặng, lại không đúng lúc trị liệu, Triệu Thanh Hà chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết trước mặt mình.

Chờ Triệu Thanh Hà xong xuôi thì cũng đã qua buổi trưa, cả người mệt đến mức toàn thân mềm nhũn, bụng đói đến cồn cào, nhưng một chút ham muốn ăn uống cũng không có.

Quân y nhìn thấy Triệu đại phu đều không khỏi nhếch ngón tay cái, ” Triệu đại phu, cũng nhờ ngươi mở cái ban y tá này mà đám chúng ta mới có thể tranh thủ không ít công phu. Trước giờ chứng kiến không ít binh sĩ bởi vì cứu trị trễ phải chết đi, không phải đám lão già chúng ta vô tâm, thật sự là không có biện pháp, không được thoải mái như hôm qua đâu.”

Những người khác cũng phụ hoạ nói: ” Đúng thế đúng thế, y tá này quả thật giúp ơn lớn, tranh thủ không ít khí lực có thể xem cho không ít người. Trước còn không rõ, hiện giờ cảm thấy vô cùng cao minh.”

” Không nghĩ tới Triệu đại phu tuy là thú y, y thuật nhân y cũng cao minh như thế. Không bằng Triệu đại phu chuyển qua nhân y đi? Tất sẽ có thành tựu lớn hơn nữa.”

Vài nhân y liên tục khen Triệu Thanh Hà làm cho hắn không biết nên phản ứng như thế nào. Hắn hiện tại chỉ cảm thấy mệt chết được, ngày trước làm gì có cường độ chữa bệnh như vậy, mấy quân y tuổi không nhỏ lại cảm thấy dị thường thoải mái, làm cho hắn thật sự xấu hổ.

Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: ” Ta vẫn nên thành thật làm thú y thôi, nếu không phải tình huống hôm qua khẩn cấp ta trăm triệu lần cũng không dám lên bàn mổ. Động dao động kéo trên cơ thể người với trên gia súc chăn nuôi kém nhau quá lớn, bây giờ nghĩ lại đều có thể doạ một thân mồ hôi lạnh.”

Mấy quân y đều cười ha ha, bọn họ trước đó cũng chạy theo bắt đầu thí nghiệm trên động vật, cảm thấy được mới dám trị cho người. Mới đầu cũng là như vậy, cho nên phi thường lý giải tâm tình của Triệu Thanh Hà.

Bọn họ cũng không nhiều lời thêm, nhanh chóng đi rửa mặt ăn uống nghỉ ngủ, ai cũng không biết khi nào chiến hoả lại nổi lên nên nhất định phải mau mau nghỉ ngơi, nếu không sẽ trụ không nổi.

Thường Đình Chiêu đang ở trong trại doanh lớn cùng quân sư bàn bạc kế sách trên bàn cát, bàn cát này vẫn là do Triệu Thanh Hà nói ra. Thường Đình Chiêu thử một lần quả nhiên so với bản đồ lợi hại hơn nhiều, bày trận tính kế vô cùng tiện.

” Tướng quân, bắn được một con ưng bị thương, trên chân quả nhiên có cột đồ vật.” Một binh sĩ báo lại, mang ra xác chết một con ưng, trên chân còn cột lấy gì đó trình lên cho Thường Đình Chiêu.

Thường Đình Chiêu không cần nhìn cũng biết là cái gì, đối diện cười với Gia Cát Như, Tây Nhung muốn truyền tin xin giúp đỡ nào có thể dễ dàng như vậy! Thường Đình Chiêu ra lệnh: ” Truyền lệnh đi xuống, canh giữ thật tốt cho ta, một con ruồi cũng không cho bay qua!”

” Vâng!”

Gia Cát Như phe phẩy quạt lông, vẻ mặt đắc ý nói: ” Tướng quân, mấy ngày nữa chờ cho bọn hắn lương lực cạn kiệt, muốn diệt năm vạn đại quân này sẽ không tốn nhiều sức. Năm vạn đại quân này là tinh binh của Tây Nhung, như vậy có thể bẻ gãy một nữa kiêu ngạo của bọn chúng.”

Ánh mắt Thường Đình Chiêu lạnh lẽo, tuy rằng hôm qua bố trí chu đáo nhưng đám tinh binh này quả nhiên không giống bình thường, vẫn làm bọn họ tổn thất nặng nề. Khôi giáp với vũ khí của những người này quân Thường gia không thể sánh bằng, vũ khí trang bị của quân Thường gia có thể nói là mạnh nhất ở Đại Hữu, nhất là hắc giáp kỵ binh. Nhưng cho dù là vậy, đánh với Tây Nhung vẫn tổn thất không nhỏ.

Cung tiễn Đại Hữu khó có thể bắn thủng khôi giáp Tây Nhung, nhưng cung tiễn Tây Nhung có thể bắn thủng khôi giáp Đại Hữu, Thường Đình Chiêu không ngờ Tây Nhung so với tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều. Không chỉ có binh phì mã tráng, vũ khí càng không thể xem thường, trách không được bọn chúng đánh đâu thắng đó. Nếu bọn họ chính diện chống đỡ với năm vạn đại quân này, cho dù thắng, tổn thất vô cùng thảm thiết.

Thường Đình Chiêu không lộ ra sắc mặt vui mừng, thản nhiên nói: ” Chớ có xem nhẹ, lần này Tây Nhung là dốc sạch vốn gốc, tất sẽ có ý tưởng liều chết phá vây.”

Gia Cát Như thấu hiểu sâu sắc, nhưng cũng nói, ” Nơi đó địa thế hiểm yếu, muốn nội ứng ngoại hợp cũng phải biết được chỗ ở cụ thể của năm vạn đại quân này. Chỉ cần không cho bọn chúng truyền ra được tin tức, chúng ta bảo vệ mấy trạm kiểm soát có thể đánh rớt từng cái.”

Thường Đình Chiêu gật gật đầu: ” Hai mươi vạn binh mã khác của Tây Nhung bây giờ đã tới đâu rồi?”

” Đến đây phải mất lộ trình mười ngày, hơn nữa đánh giá còn phải chậm trễ thêm vài ngày.”

Tây Nhung cũng chẳng phải một khối đồng lòng, bên trong cũng chia thành mấy phái, viện quân tất nhiên sẽ không tới nhanh nhẹn như vậy. Nhưng cũng không thể đặt hy vọng trên nội chiến, vẫn là phải làm các dự tính phòng ngừa tốt xấu.

Thường Đình Chiêu cau đầu mày lại, ” Nội trong sáu ngày cần phải đánh hạ!”

Gia Cát Như nâng mắt, nói: ” Khe núi chỗ đó có vẻ là núi đá hoang, nước khó tìm nên trong năm ngày chắc chắn là đói bụng chết khiếp. Khi đó muốn đánh hạ, dễ dàng.”

” Nghe nói hôm qua Hạ giám quân chạy?”

Gia Cát Như lập tức cười ha ha, ” Lão già này thiếu chút nữa sợ đến mức tè ra quần, hơn nữa doanh trướng bị đốt, còn có một mũi tiễn bắn vào, ngay cả quần ál còn chưa mặc đã sai người đánh xe ngựa chạy trốn. Nghe nói đem qua bị đông lạnh, lại hoảng sợ, hiện giờ bệnh tật nằm ở trên giường.”

Thường Đình Chiêu hừ lạnh, ” Loại tiểu nhân sợ chết như vậy, hôm qua nên chớp thời cơ loạn lạc bắn chết hắn.”

Gia Cát Như liên tục nói: ” Ai nha, tuy rằng ta cảm thấy chủ ý này rất tốt, bấg quá nếu giám quân chết thì đầu tướng quân ngài cũng khó bảo toàn.”

Thường Đình Chiêu quét mắt nhìn hắn một cái: ” Lần sau còn có cơ hội như vậy, bắn không chết là được chứ gì.”

Gia Cát Như dùng cây quạt che lại khuôn mặt tươi cười của mình, chớp mắt nói: ” Tướng quân, quỷ kế của ngài không ít hơn lão đầu ta đâu.”

Thường Đình Chiêu chọn mi: ” Ta còn có chủ ý tuyệt diệu hơn, muốn nghe một chút không?”

Gia Cát Như hứng trí: ” Có phải là có việc gì mờ ám không tiện ra mặt nên cần lão đầu ta đi làm?”

Thường Đình Chiêu tóm lấy cây quạt gõ lên đầu hắn, ” Ta là loại người không quang minh chính đại vậy sao?”

Vẻ mặt Gia Cát Như hoài nghi đánh giá Thường Đình Chiêu, lại bị ánh mắt Thường Đình Chiêu đảo qua, giả bộ khụ một tiếng thật sự lắng nghe.

Thường Đình Chiêu nói: ” Nghe nói lão ta đam mê mỹ nhân, chỉ tiếc có lòng không đủ lực?”

Gia Cát Như cười đến d*m đãng, ” Tướng quân thật đúng là ‘quang minh’ nha, ngay cả loại chuyện này cũng hiểu biết thật.

Thường Đình Chiêu không thèm để ý hắn trào phúng, vô cùng hứng thú nói: ” Nghe nói ngũ thạch tán có thể tráng dương, lão vất vả như vậy, tạo điều kiện một chút đi.”

Tròng mắt Gia Cát Như chuyển a chuyển, nhất thời hiểu được, ” Việc này lão đầu ta chắc chắn làm được ổn thoả. Chớ nên xem Vệ Thành rừng núi hoang sơ, nhưng mỹ nhân trong thanh lâu không ít hơn kinh thành đâu. Hạ giám quân vì quốc gia làm lụng vất vả như thế, quả thật nên tiêu khiển, giải trừ đi tâm sự.”

Ngũ thạch tán có thể chữa bệnh, nhưng nếu dùng quá liều sẽ gây nghiện thậm chí chết đi.

” Sư phụ, ngài nghe nói gì chưa. Ha ha, ta cười chết mất.” Lô Khả chạy vào doanh trướng liền nhịn không được ôm bụng cười to.

Triệu Thanh Hà vừa nhân cơ hội tắm rửa một cái, hiện giờ toàn thân thoải mái không giống vừa rồi như mất nửa cái mạng.

” Chuyện gì xảy ra?”

Lô Khả vui, ” Là Hạ giám quân, ha ha ha, ngày hôm qua bị doạ quá, mùa đông lạnh như vậy mà chỉ kịp mặc áo ngủ đi chân trần từ trong doanh trướng chạy trốn. Sau đó chạy như chối chết hướng về Vệ Thành, trước còn nói cái gì mà cùng tướng sĩ đồng cam cộng khổ, cái này là bị tát lại vào mặt đi.”

Lô Khả sinh động miêu tả như thật bộ dáng chật vật khi đó của Hạ giám quân, làm cho Triệu Thanh Hà cũng nhịn không được, ” Lão thế mà dám đào binh?”

Chung Tử Bác lắc đầu nói: ” Lão ta chẳng qua là giám quân, nguyên bản phải thủ ở Vệ Thành chỉ cần thỉnh thoảng lại đây kiểm tra. Nhưng mà lâm trận chạy trốn như vậy quả thật không ổn, mà cũng không bị trị tội được.”

Triệu Thanh Hà không khỏi đáng tiếc, ” Cũng tốt, lão ta không ở đây thì bớt được chút phiền toái.”

Chu Lộ bĩu môi nói: ” Cũng không phải sao, chỗ này là cái nơi nào chứ còn bày ra phô trương. Đánh rắm cũng thấy phiền, khiến cho người nhìn thấy không thoải mái, hiện giờ mắt không thấy tâm không phiền.”

Mấy người cũng không bàn luận vấn đề này lâu, Triệu Thanh Hà phân công nhiệm vụ cho từng người. Đại chiến vừa qua khỏi, người bệnh rất nhiều, nhất định phải chú ý phòng dịch, nếu không trị liệu trước đó sẽ thất bại.

Ba ngày qua đi, đại bộ phận người bệnh trước đó phải giải phẫu đều kiên cường vượt qua được, bao gồm cả người đầu tiên được Triệu Thanh Hà trị liệu. Vị hán tử này trê bụng thủng cái lỗ lớn thế nhưng mạng lớn sống sót, mới có hai ngày đã nằm trên giường bệnh vui sướng nói chuyện phiếm với người khác. Triệu Thanh Hà vô cùng bội phục sức khỏi khôi phục của hắn, nhưng cũng không quên cảnh cáo nếu cười ha ha không chú ý, thần tiên cũng cứu không lại được, anh chàng này mới thu liễm chút.

Binh sĩ này bị thương nguyên khí trầm trọng nhưng có thể vượt qua được dù có cao hứng đến mấy, bị cảnh cáo như vậy cũng không dám kiêu ngạo. Mà người bị chết đi cũng có, không phải ai cũng có vận khí như vậy, Triệu Thanh Hà tuy là khổ sở nhưng cũng không có biện pháp gì.

” Triệu đại phu, nồi lẩu thịt ngựa này của ngươi hương vị thật sự quá ngon! Mấy ngày nữa lại có thêm không ít ngựa chết, chúng ta lại ăn lần nữa, ngựa chiến Tây Nhung ăn đúng tuyệt!” Gia Cát Như vỗ vỗ bả vai của Triệu Thanh Hà cười ha ha, lại ghé vài lỗ tai hắn nói thầm, ” Nguyên soái cũng thích vô cùng.”

Gia Cát Như ái muội nháy nháy mắt với hắn, ý tứ kia không cần nói cũng biết.

Triệu Thanh Hà lập tức lúng túng mặt đỏ thẫm, nửa ngày cũng nghẹn không ra được một chữ. Lúc trước biết như thế trong lòng hắn quả thật vô cùng ngọt ngào, thậm chí nghĩ xem nên dồn tâm tư trên mỹ thực, về sau có gả cho Thường Đình Chiêu khẳng định sẽ tốt hơn nữa. Không ngờ bây giờ lại bị Gia Cát Như đào ra, hắn sao lại không xấu hổ chứ.

Khó khăn lắm Triệu Thanh Hà mới khiến mình bình tĩnh trở lại, nói: ” Quân sư, hiện giờ không phải là lúc khẩn cấp sao, ngươi sao lại nhàn như vậy?”

Hiện tại còn đang vây khốn năm vạn đại quân Tây Nhung, đã nhiều ngày trong ngoài đều có binh Tây Nhung muốn phá vây hoặc là cứu viện, liên tiếp bị đánh rơi rụng, mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt. Gia Cát Như tốt xấu gì cũng là quân sư, thế mà còn có thời gian đi bộ.

Gia Cát Như cười đến sáng lạn, ” Thân ta tại đây nhưng lòng thì không, huống hồ ta chẳng phải làm từ sắt đá nên cũng cần nghỉ ngơi chút. Nếu không đến thời khắc mấu chốt trụ vững không được bị ngã xuống thì càng không xong. Triệu đại phu, ngươi nhìn đi nha, mấy ngày nữa chúng ta sẽ có không ít ngựa chết đói làm thịt ăn.”

Triệu Thanh Hà trợn trắng liếc hắn một cái, ” Chưa thấy ai ngốc như ngươi, binh lính Tây Nhung đến lúc cực đói đã sớm giết ngựa làm thịt ăn, còn lưu cho ngươi sao?”

Gia Cát Như vỗ vỗ đầu, ” Ai thôi, ta xém chút quên mất việc này, thất sách thất sách, việc này mà bại lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ của ta.”

Một cật hoá đối diện đến thời điểm ăn hàng, chỉ số thông minh rớt xuống không ít.

Gia Cát Như rối rắm không bao lâu, lại nói: ” Bất quá cũng không lo, đem năm vạn này xử lý, canh giữ bên ngoài có mấy tên nhãi nhép liều chết xông vào xử lý vô cùng dễ dảng. Khi đó chắc chắn có thịt ngựa ăn.”

Ngựa trân quý, bình thường rất hiếm khi được ăn thịt ngựa. Nhưng ở trên chiến trường lại khác, ngựa chết trận dĩ nhiên không thể lãng phí, tất cả đều được kéo trở về làm thành bữa tối. Ngựa của mình chết trong lòng còn có khổ sở đau lòng, ăn vào cũng không thấy hương vị gì, nhưng mà ăn thịt ngựa của quân địch thì lại không có áp lực, thậm chí còn thấy ngon lên gấp mấy lần.

Thịt ngựa nấu lẩu thật sự là tuyệt vời, quân mã Tây Nhung lại nhiều, không giống mười vạn đại quân Đại Hữu mới có năm nghìn quân mã, ít đến đáng thương. Mấy ngày nay tướng lĩnh đều kêu gào, muốn ăn thịt ngựa nấu lẩu phải đem binh Tây Nhung xử lý. Khẩu hiệu này mỗi khi rảnh rỗi liền hô lên, may mà Hạ giám quân không có ở đây nếu không lại có một quyển sớ tấu lên, nào có động lực thắng trận chỉ vì muốn ăn thịt ngựa nấu lẩu!

Triệu Thanh Hà cũng chờ đợi đánh thắng trận, thống khoái nói: ” Được, đến lúc đó ta sẽ làm cho ngươi cái lẩu đặc biệt ngon, cho ngươi ăn đến sảng khoái.”

Gia Cát Như cười hề hề như kẻ trộm: ” Không phải là cho ta ăn đến sảng khoái, là cho tướng quân chứ, được, miễn cưỡng coi như cọ cơm Nguyên soái.”

Triệu Thanh Hà da mặt dày cũng không sợ hắn trêu nghẹo, nói thẳng: ” Đó là đương nhiên.”

Gia Cát Như chậc chậc nói: ” Triệu đại phu thật đúng là… “

Lúc này đột nhiên kèn hiệu vang lên, thùng thùng chấn động làm người giật mình nhảy dựng. Bộ dáng vừa rồi trêu tức của Gia Cát Như lập tức biến mất, mặt mày nhăn chặt lại vô cùng nghiêm nghị.

Lúc này một tiểu binh chạy tới quỳ xuống trước mặt hai người, ” Quân sư, việc lớn không tốt! Mới vừa có một tên binh Tây Nhung trộm lẻn từ đường nhỏ vào trong khe núi, nội ứng ngoại hợp phá vây rồi! Lục tướng quân canh giữ ở trạm kiểm soát đã… Vong. “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.