Thú Y - Lạc Tân

Chương 61




E&B: Strangers Ex

Triệu Thanh Hà đi vào trong quân doanh, hiện giờ hắn đã có thể ra vào tự do, mà thị vệ quân Thường Đình Chiêu đã quen thuộc hắn nên trực tiếp cho đi vào.

” Triệu đại phu, tướng quân còn đang thao luyện, thỉnh ngài vào trong phòng chờ một lát.”

Triệu Thanh Hà khách khí chắp tay, ” Đa tạ bẩm báo, có thể giúp ta tìm cái nồi nấu lẩu với bếp than đến không? Trước đó đã nói cho tướng quân biết, hôm nay nấu cho hắn một bàn lẩu ma lạt. Ta có mang theo nước lẩu với nguyên liệu đến, bây giờ chỉ cần để lên bếp chờ lát nữa hắn về là có thể ăn ngay được.”

Thị vệ giật mình, cũng là người quen biết nên rõ Triệu Thanh Hà bản tính hiền lành, không khỏi tò mò hỏi thăm: ” Lẩu ma lạt? Đó là món gì?”

Triệu Thanh Hà cười đưa cái rổ trên tay ra, bên trong có đậy bốn cái bát loa lớn, lại vừa mở ra bên trong là nước lẩu đỏ rực béo ngậy vô cùng làm người ta mắt nhìn đã thèm. Tuy đã bị lạnh, nhưng vẫn có một cỗ mùi hương đánh tới, làm cho hai thị vệ nước miếng muốn chảy ròng ròng.

Thị vệ hỏi: ” Cái này ăn như thế nào? Có phải là giống như lẩu bình thường là đem đồ ăn ném vào rồi gắp gắp ăn?”

Triệu Thanh Hà cười gật đầu: ” Đúng, chẳng qua là nước lẩu đậm đà với có hương vị cay hơn, ăn vào càng sảng khoái. Hơn nữa vào mùa đông lạnh thế này ăn vào còn có thể chảy mồ hôi cả thân, đặc biệt thoải mái, bây giờ ăn thì có chút táo nhưng mà uống với tí nước trà xanh là vô cùng ngon.”

” Nhìn cái bề ngoài thôi cũng đã biết ăn ngon, trước giờ chưa nhìn thấy bao giờ, đêm nay tướng quân thật là có phúc ăn.” Một thị vệ khát vọng nói.

Triệu Thanh Hà hầm nước lẩu rất cô đậm, lại thêm nước canh hoà vào cũng không làm hoà tan hương vị, nghĩ nghĩ nói: ” Các ngươi đi lấy một cái bát đến, ta chia cho các ngươi một ít, nước cốt này ta hầm rất đậm đặc, các ngươi thêm một chút canh xương lại thêm một chút thịt với rau, ăn vào cũng cảm thấy sảng khoái vô cùng.”

Thị vệ nào dám lấy, vội vàng xua tay, ” Đây không phải là để ngài với tướng quân thưởng thức sao, đa tạ đại phu có ý tốt, việc này chúng ta không dám nghe theo. Cho dù tướng quân không nói nhưng mấy huynh đệ khác sẽ mắng chết chúng ta.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Nào có gì, tướng quân các ngươi cũng chẳng phải người nhỏ mọn, huống hồ nhiều như vậy một mình hắn làm sao ăn hết được.”

Thị vệ vẫn như cũ không dám nhận, lúc này Gia Cát Như đột nhiên xông vào, tuy là thời tiết bây giờ đã là cuối thu bắt đầu vào đông có chút giá lạnh, nhưng Gia Cát Như mặc quần áo vào thành một quả cầu tròn đúng là có chút khoa trương, đôi mắt nhỏ ẩn trong quần áo thật dày lại có vẻ khôn khéo.

” Cái gì ăn không hết? Triệu đại phu cầm món gì ăn ngon sao? Ta ở thật xa đã nghe tới rồi, nha? Đây là cái gì?”

Gia Cát Như tò mò hướng vào nồi bếp, nhìn không hiểu.

Triệu Thanh Hà giải thích, ” Đây là lẩu ma lạt năng, giống như mấy cái lẩu bình thường nhúng nhúng thịt với rau ăn.”

Gia Cát Như nghe nhất thời tham trùng nổi lên, vẻ mặt hưng phấn nói: ” Như vậy chẳng phải vừa cay vừa đậm vị thịt và rau sao? Ai yêu, ta thích ăn cái này nhất, đêm nay chính là có lộc ăn!”

Triệu Thanh Hà cười không nói, chỉ sợ Gia Cát Như không thể được như ý nguyện. Nếu là bình thường thì không nói, Thường Đình Chiêu vẫn luôn cùng binh sĩ cùng ăn cùng ngủ, nhưng chỉ cần là hắn tới đây, khi hai người bọn họ ở chung thì Thường Đình Chiêu tuyệt đối không cho người thứ ba cắm rễ.

Quả nhiên, thời điểm Thường Đình Chiêu trở về việc đầu tiên làm là đem Gia Cát Như bắn ra ngoài, Gia Cát Như bám chặt vào cánh cửa nhất quyết không đi. Triệu Thanh Hà đã đem canh nấu lại, lúc này tản mát ra mùi hương nồng đậm hơn khi để lạnh rất nhiều. Gia Cát Như đã sớm ở một bên chảy nước miếng, lúc này đuổi hắn đi ra ngoài chính là muốn mạng của hắn.

Làm một tên cật hoá, mỹ thực ở trước mắt nhưng lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật sự thống khổ như bị thiến, ” Tướng quân, ngài không thể một mình độc chiếm mỹ thực a, Triệu đại phu mang đến nhiều như vậy làm sao ngài ăn được hết. Hơn nữa lại là món lẩu cay, ăn nhiều như vậy sẽ bị trĩ sang, thỉnh tướng quân ngài để ta giúp ngài phân ưu đi.”

Thường Đình Chiêu không chút lay chuyển, muốn kéo áo hắn văng ra, ” Không cần.”

Gia Cát Như sống chết ôm chặt cánh cửa, hai tay hai chân bám riết vào, thân thể bình thường yếu đuối nhỏ nhắn lập tức kiên cường, Thường Đình Chiêu không thể nào đạp hắn đi được, mà cả người Gia Cát Như tinh thần đỏ bừng.

Triệu Thanh Hà bật cười: ” Không bằng thế này, ta chia ra một ít cho quân sư, dù sao hai ta cũng không ăn hết nhiều như vậy, ta mang theo phần ăn bốn người kia mà.”

Thường Đình Chiêu khẽ nhíu mày, Gia Cát Như vốn nghĩ cọ ăn sẽ được ăn nhiều hơn, hiện tại cũng chỉ có thể gật đầu nói: ” Đa tạ Triệu đại phu! Ta đi lấy cái nồi đến đây.”

Nói xong y như con khỉ lủi nhanh không thấy bóng dáng, không lâu sau lại xuất hiện, bên người còn có Tả hộ quân cường lớn cao tráng đi cùng.

Gia Cát Như nhìn vẻ mặt bất mãn của Thường Đình Chiêu, bày ra một bộ dáng ta đây quang minh chính đại, ngạnh cổ nói: ” Tướng quân, ngài cũng không nên ăn mảnh, nếu không ta sẽ ở trước cửa hát bài ca kháng nghị, xem ngươi có ăn ngon miệng được không.”

Thường Đình Chiêu thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái: ” Nói nữa đi, ta cho ngươi ngồi hát.”

Gia Cát Như lập tức ngậm miệng, vội vàng thúc giục Triệu Thanh Hà mau mau chia ra, chỉ sợ Thường Đình Chiêu đột nhiên đổi ý cự tuyệt. Triệu Thanh Hà chia cho hắn một nửa, lại mới vừa nấu xong nóng hổi, để vào nồi thiếc rất dễ phỏng tay. Gia Cát Như đứng im trực tiếp đá Tả hộ quân một cước, ” To con, ngươi da dày thịt béo còn không mau tới lấy, muốn ăn còn không làm việc sao, nào có chuyện tốt như thế.”

Tả hộ quân “ân” một tiếng, chưa nói thêm câu nào bước lên đón nhận nồi lẩu cùng với cái món ăn kèm, chỉ cần nhận không cần nói, một đống đồ vật như vậy mà hắn cầm lấy vững vàng không rớt. Một đường Gia Cát Như vừa đi vừa hoan hô, vì vậy mùi hương bị truyền đi khắp nơi, các tướng sĩ trong quân doanh rất nhanh cũng biết được đêm nay tướng quân với quân sư có món ăn vừa lạ vừa ngon.

Bên đại tướng quân thì ai dám đến cọ ăn, kết quả tất cả đều vây tới Gia Cát Như. Gia Cát Như cứ mỗi lần vừa mới bỏ thịt vào còn chưa kịp gắp thì có một đống đôi đũa chen vào, cuối cùng do không biết bỏ nhiều nước hay thiếu gia vị, vốn là lẩu cay nhưng sau đó chẳng còn hương vị gì. Không có rau thịt thì ném mì sợi vào, đúng là ăn ngon đến nói không nên lời, cuối cùng ném cả một chậu ớt vào cho cay đều bị ăn sạch sẽ.

So sánh thì bên Thường Đình Chiêu có vẻ im lặng hơn, hai người chậm rãi ăn, hoàn toàn không giống như bên kia chẳng khác gì đánh giặc.

” Ngày mai ngươi có rãnh không?” Triệu Thanh Hà hỏi.

Thường Đình Chiêu gắp thịt dê Triệu Thanh Hà thích ăn nhất vào bát hắn, vừa nói: ” Ngày mai ta tất nhiên sẽ tới, nhìn coi bọn họ học được như thế nào. Ngươi trước có nói bắt chước diễn luyện, ta đã sai người an bài rồi, nếu ngày mai bọn họ qua được bài khảo hạch thì có thể bắt đầu huấn luyện.”

Ngày mai là lần đầu tiên Triệu Thanh Hà tiến hành khảo hạch đệ tử trong ban y tá, cho nên buổi chiều hôm nay lại đây buổi tối thì ở lại luôn trong quân doanh. Nếu đại đa số đều được thông qua thì phải bắt đầu huấn luyện hạng mục thứ hai, tức diễn luyện thực tế, cùng với việc ở trên chiến trường cứu trợ người bệnh như thế nào, ví dụ như chế tạo cáng đơn giản, đem binh sĩ bị thương nâng từ chiến trường về.

Tuy trong tình huống này đa số là gần như vật lộn, cũng có cung tiễn bắn từ xa, lại có kỵ binh đột nhiên lao ra, vì vậy trên chiến trường vô cùng nguy hiểm. Nhất định cần phải huyến luyện cho thành thục, mới có thể bảo vệ tính mạng mình rồi mới tính được đến chuyện cứu trợ binh lính bị thương.

” Ta nghe Chung Tử Bác nói những người này đều thập phần khắc khổ, phần lớn là có khả năng thông qua khảo hạch ngày mai.”

Thường Đỉnh Chiêu đã sớm đoán được, cũng không ngạc nhiên: ” Quân Thường gia của ta tất nhiên là như thế, nếu không đã bị đá ra ngoài từ sớm. Huống hồ nhưng người này không ít từng theo ta lên chiến trường, biết chiến trường tàn khốc, chuyện liên quan đến tính mạng sao lại không khắc khổ chứ.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Khi vừa bắt đầu cũng không như ngươi nói vậy, đều không thích học.”

Thường Đình Chiêu thở dài: ” Đều là những hán tử tâm huyết, tất cả đều hy vọng có thể ra chiến trường, khó tránh được cảm giác bản thân tham gia quân ngũ lại không giết địch được. Làm cho bọn họ trước còn tưởng mình làm sai nên bị phạt, đương nhiên không muốn.”

Những binh sĩ được lựa chọn sau đó còn bị Thường Đình Chiêu hung hăng răn dạy một trận, lúc này mới chịu yên tĩnh. Huống chi thể lực những người này quả thực không bằng những người khác, chỉ có thể nâng cao được một chút thể lực. Cũng chẳng phải hồ đồ, mới đầu tuy tâm lý có chút mâu thuẫn nhưng cũng biết có thể học giỏi y thuật sẽ giúp cho nhiều huynh đệ anh dũng đứng lên giết địch, mà không cần uổng mạng, bởi vậy học tập càng thêm thật lòng.

Triệu Thanh Hà đem việc bán thuốc tiêu độc cho người Thuỵ quốc nói cho Thường Đình Chiêu biết, ” Người Thuỵ quốc cần không ít thuốc tiêu độc, nếu chỉ dựa vào một mình ta chỉ sợ không có cách nào bắt được, hiện tại không biết tìm ai hợp tác mới tốt. Đối với Nghiêm gia, ta cuối cùng vẫn thấy không ổn, dù sao bọn họ không quen những thứ này, nếu tuỳ tiện nhúng tay vào cho dù không bồi tiền cũng chẳng kiếm được gì.”

Mỗi một ngành có một quy củ, hơn nữa ở kinh thành nếu là cửa nhỏ nhà nghèo thì thôi, nếu muốn làm lớn thì không có đơn giản như vậy, cần phải chuẩn bị nơi nơi. Nghiêm gia đối với cái này không hiểu rõ, hết thảy cần bắt đầu lại từ vạch mức, trước giai đoạn còn cần nhập số lượng lớn. Huống hồ muối thương đã rước lấy sự kiêng kị của hoàng đế, nếu lại mở thêm buôn bán thuốc, chỉ sợ hoàng thượng không biết sẽ nghĩ như thế nào. Phải biết là một trận chiến tranh thì dược liệu cũng quan trọng như lương thảo với binh khí, như vậy càng dẫn phát nghi kỵ từ hoàng thượng.

Thường Đình Chiêu cũng đã nghĩ đến chuyện này: ” Bọn họ nhúng tay quả thực không ổn, dưới tay Nghiêm Bá đã có muối đinh dùng như binh sĩ, nếu còn để bọn họ dính tới dược liệu thì hoàng thượng sẽ nghĩ đến mặt khác.”

Triệu Thanh Hà cũng gật đầu nói: ” Khi đó ta nghĩ thật đơn giản, Nghiêm Khác gửi cho ta mật thư nói rõ ngọn nguồn. Hắn nói có thể cho ta mượn tiền nhưng không thể ra mặt xử lý chuyện này. Nhưng ta chữa bệnh thì còn được, bảo ta đi làm buôn bán thì đúng là làm khó ta, ta căn bản chẳng hiểu gì. Chính là như vậy thì ta không biết tìm ai làm vụ mua bán này, nếu giao cho người khác, kiếm ít thì không nói, phương thuốc cũng dễ bị tiết lộ.

Trước kia Triệu Thanh Hà còn không cảm thấy được, từ khi vào mục mã giam hắn mới phát hiện bản thân vẫn thích làm một thú y đơn giản, cái gì mà quan trường, cái gì mà buôn bán này nọ hắn đều không thích. Nhân tâm rất phức tạp, hắn thà rằng giao lưu với động vật. Trong nhà có một người chém giết trong quan trường là đủ rồi, không cần thiết hắn phải dây dưa vào.

Thường Đình Chiêu suy nghĩ nói: ” Có người thích hợp.”

” Ai?”

” Thập Tam Vương Phi. Trong tay hắn có đại lý dược liệu, tìm hắn thích hợp nhất.”

Triệu Thanh Hà có chút do dự: ” Nhưng mà ta không biết hắn a, cũng không thân thiết với Thập Tam Vương gia.”

Thường Đình Chiêu nở nụ cười, ” Vậy thì sao, ngươi đi lại nhiều một chút, hai người các ngươi đều là nam thê chắc chắn sẽ có không ít điều muốn nói, nhưng mà không được vắng mặt Thập Tam Vương gia, cần có hắn ở đó. Ta mặc dù có thể giật dây bắc cầu cho ngươi, nhưng việc này cần ngươi tự đi mới lo liệu tốt được.”

Triệu Thanh Hà cũng không muốn chuyện này dựa vào Thường Đình Chiêu, có một số việc vẫn là cần tự mình thực hiện, nếu không hắn ở nhà thành thật là bình hoa trang trí cho rồi.

” Được, việc này không cần ngươi nhúng tay, cho dù không phải vì việc này thì ta cũng phải đi tìm hắn. Nghiêm Khác nói cho ta biết gần đây đã có người âm thầm thu mua không ít tam thất, đây chính là thuốc trị thương cần chuẩn bị nhất.”

Tuy nói trong triều vẫn còn vì chuyện có nên xuất binh đánh Tây Nhung mà tranh cãi không ngừng, nhưng đến tám chín phần cuối cùng sẽ là thảo phạt Tây Nhung. Năm nay Tây Nhung đại hạn cơ hồ là không có thu hoạch, hiện tại đã tiến vào đông thì lương thực càng tiêu hao mạnh mẽ, bọn họ tất sẽ có hành động, đến lúc đó không muốn xuất binh cũng không được.

Thường Đình Chiêu mặt nhăn mi đầu, hiện tại còn chưa định ra xuất binh hay không, quân phí mua dược liệu còn chưa chuyển xuống. Nếu không ngăn chặn những thương nhân lòng dạ hiểm độc này, chỉ sợ đến lúc đó dược liệu phải qua tay đến mấy lượt.

Trong triều chậm chạp không quyết định, ai dám khẳng định đây không phải là có người cố ý kéo dài thời gian chuẩn bị, muốn kiếm một đống vàng lớn?

” Việc này cần phải chuẩn bị thật nhanh chóng, Thập Tam Vương phi tuy rằng hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, nhưng mà nghe nói hắn tính tình ôn hoà rất dễ ở chung, ngươi không cần lo lắng. Huống hồ việc này có lợi cho hắn nên sẽ không cự tuyệt, thế nhưng ta vẫn phải gửi một phong thư cho Thập Tam Vương gia, ngươi yên tâm đi bái kiến không cần lo lắng.”

Triệu Thanh Hà nghe nói như vậy, trong lòng càng thêm nắm chắc, ” Thành, ta lần này trở về sẽ đi Vương phủ bái kiến hai người họ.”

Ngày thứ hai Triệu Thanh Hà tỉnh lại thì Thường Đình Chiêu đã sớm không thấy, ngáp ngáp xoa thắt lưng đau nhức của mình, thật tâm bội phục thể lực khủng bố của Thường Đình Chiêu. Đêm qua điên cuồng như vậy nhưng vẫn sáng sớm thức dậy đi thao luyện với các binh sĩ. Hắn bây giờ chỉ cảm thấy cả người lười biếng, cũng không muốn nhúc nhích.

Triệu Thanh Hà vừa mới rửa mặt xong, Gia Cát Như đi vào, còn chưa vào phòng đã bắt đầu ồn ào: ” Triệu đại phu, lẩu ma lạt của ngươi thật sự là mỹ vị, ăn ngon đến mức thiếu chút nữa ta nuốt luôn cả đầu lưỡi. Chính là cái đám to xác kia dám tranh giành với ta, làm hại ta chỉ ăn được một xíu, hương vị cũng chưa kịp thưởng thức.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Nếu quân sư thích thì lần sau ta chuẩn bị thật nhiều mang đến, hoặc là ta viết công thức cho ngươi tự mình thử một lần?”

Gia Cát Như vội xua tay, ” Ta mặc dù tham ăn nhưng cũng không phải không biết đạo lý, món này của ngươi có thể nói là một nhà độc chiêu, sao có thể lung tung truyền người. Huống chi ta thích ăn không thích làm, ta cầm công thức của ngươi cũng vô dụng.”

Triệu Thanh Hà ngẫm lại cũng phải, nếu hai cụ Triệu lão hán tới kinh thành cảm thấy nhàn rỗi cũng mở một tiệm lẩu cho bọn họ bận việc. Hiện tại đem công thức ra ngoài về sau không kiếm tiền dễ đươc, ” Vậy để lần sau đi, ta sẽ chuẩn bị nhiều một chút.”

Ánh mắt Gia Cát Như lượng lượng: ” Không cần chờ lần sau, hôm qua ngươi cùng tướng quân ăn một nồi lớn như vậy khẳng định vẫn còn thừa đi, tất cả đều cho ta.”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Sao có thể để quân sư ngài ăn đồ dư lại của chúng ta, huống chi đã để cho người ta dọn dẹp, chỉ sợ là đã đem đổ đi rồi.”

Hiện tại là mùa khô ráo, món này thỉnh thoảng ăn thì ngon, ăn mỗi ngày tích tụ hoả khí có ngày bị trĩ sang. Thường Đình Chiêu cũng là người thích ăn, nếu không phải đột nhiên muốn nếm thử tay nghề Triệu Thanh Hà cũng sẽ không nhắc tới, cho nên ăn xong một bụng cũng để cho người vào dọn dẹp hết, cũng không tính toán làm tiếp một nồi nữa.

Gia Cát Như nhất thời ảo não không thôi, ” Canh ngon như vậy sao lại có thể mang đi đổ chứ! Quả thật là giận đến mức giậm chân a, tối hôm qua cái nồi kia ăn không còn sót lại một miếng ớt nào.”

Triệu Thanh Hà không ngờ lẩu ma lạt của hắn lại được hoan nghênh như vậy, nói thật thì tay nghề của hắn chỉ xem như thường thường, nói chi người ở kinh thành không giống như người ở Tân Hồ huyện thích ăn cay, người không ăn cay được sẽ không thưởng thức được mỹ diệu của ớt, còn tưởng rằng bọn họ không thích đâu.

Lúc này thị vệ canh giữ ở ngoài cửa nhịn không được liền nói: ” Canh lẩu thật sự quá ngon, hôm qua mấy người chúng ta tiếp tục cầm que xuyên ăn, ai nha, hương vị cực kỳ ngon! Mà ngay cả ném vào màn thầu này nọ cũng ngon không kể xiết.”

Gia Cát Như phát giận, “‘Các ngươi thật sự là vô sỉ! Thế nhưng đem phần của ta ăn luôn, quả thật là tán tận lương tâm!” Nói xong lại bày ra bộ dáng đáng thương hề hề, ” Có còn không thế?”

Thị vệ lắc đầu, ” Không rồi, nước lẩu kia mùi hương quá thơm nồng hấp dẫn người, rước lấy một đám sói, làm sao còn có thể dư lại.”

Triệu Thanh Hà bật cười, ” Lẩu ma lạt này làm sao ăn ngon như các người diễn tả, ta cũng hoài nghi các ngươi có thật là ăn cùng một món với ta không.”

Thị vệ nói: ” Triệu đại phu không biết, ngày thường chúng ta rất hiếm ra khỏi quân doanh, cho nên rất ít ăn được đồ mới mẻ ở bên ngoài. Ngài chưa ăn qua đồ ăn trog quân doanh, thật sự là một lời khó mà kể hết, tóm lại ngoài miệng đều mốc meo cả đám.”

Thức ăn quân Thường gia coi như không tồi, nhưng cơm tập thể có ngon cũng không có hương vị, huống chi nấu nướng đều là binh sĩ, không phải là đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ có thể là đem thức ăn nấu chín để lấp đầy bụng chứ quan tâm hương vị gì. Cho nên so với cái lẩu mat lạt ngày hôm qua càng thêm xuất sắc.

Gia Cát Như vỗ đầu thị vệ: ” Đồ ăn quân Thường gia ngươi còn ghét bỏ, nếu đem ngươi ném tới nơi khác, màn thầu coi có đem cổ họng ngươi nghẹn chết không, càng miễn bàn còn có nước canh.”

Thị vệ liên tục giải thích, ” Quân sư, tiểu nhân không oán giận không tốt, chỉ là so sánh với cái lẩu hôm qua đúng là một trời một vực a.”

Gia Cát Như cũng gật gật đầu, ” Quả thật như thế, mấu chốt là trước kia chưa ăn qua, ở kinh thành này tuyệt đối là món độc. Thế nào, Triệu đại phu, có hứng thú mở một cửa hàng hay không?”

Triệu Thanh Hà vừa nghe trong lòng cũng có chút động tâm, nhưng mà vốn tài chính bỏ ra là cả vấn đề, lẩu ma lạt cực kỳ hao phí dầu ăn, khẳng định không thể nào buôn bác ở mức giá thấp, như vậy tổng phí cần rất cao. Hơn nữa ở kinh thành khắp nơi là quý nhân, nếu không có chỗ dựa vững chắc thật không dám tự tiện mở tiệm.

Nghiêm gia hiện tại đang trong gia đoạn thắt chặc, trừ bỏ muối những mặt khác tạm thời không dám dính, cho nên vẫn không thể đi tìm Nghiêm Hoảng. Vay hắn tiền mở tiệm, trong lòng tổng cảm thấy vẫn không nên, vẫn là phải tìm người hợp tác, bản thân mình cũng không cần phí sức với lao lực. Dù sao chức vị chính là thú y, những thứ này chẳng qua là vui đùa một chút.

Triệu Thanh Hà thở dài: ” Ta cũng có ý này, nhưng mà ta không có tiền vốn nhiều chỉ sợ có thể mở hàng nho nhỏ. Huống chi ta cũng không có sức lực đi xử lý, chỉ sợ là không được.”

Gia Cát Như vỗ vỗ ngực, ” Chuyện nào có đáng gì, không phải chỉ là một chút tiền sao. Chỉ cần Triệu đại phu nguyện ý cùng ta kết phường, chuyện khác không thành vấn đề.”

Triệu Thanh Hà trợn to mắt: ” Đúng là không ngờ quân sư còn là một thổ hào.”

” Thổ hào?”

” Chính là người vô cùng có tiền.”

Gia Cát Như chỉ vào quần áo của mình: ” Ngươi nhìn bộ dáng keo kiệt như ta giống có tiền sao?”

Quả thật không giống…

Triệu Thanh Hà khó hiểu: ” Vậy quân sư nói phải mở tiệm như thế nào? Cái món này cực kỳ hao dầu, nếu chỉ mở cửa hàng nhỏ thì không thể. Nếu xuyến xuyến bên trong không ngừng xuyên thì còn có thể, nhưng linh tinh lách cách còn phải tìm người quản lý, rất phí công phu, ta cũng không có tâm tình này.”

Gia Cát Như lại thập phần tò mò hỏi cái gì là xuyến xuyến, Triệu Thanh Hà giải thích một phen, ánh mắt Gia Cát Như lại lượng lượng, không ngừng một bên nuốt nước miếng, rồi sau đó ồn ào nói cứ như vậy. Đỡ phải cái đám lang sói kia nhanh tay hơn hắn, làm cho hắn căn bản không ăn được ngon, may mắn còn có Tả hộ quân gắp một ít cho hắn, nếu không ngay cả hương vị còn không biết ra sao.

Tròng mắt Gia Cát Như chuyển chuyển, giống hệt kẻ trộm nói: ” Chúng ta không có tiền thì có người có tiền.”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Cũng không nên đi chém giết người khác a.”

Gia Cát Như giật giật đầu mi, vẻ mặt cười khẽ, ” Làm sao có thể, chúng ta đã có sẵn người rồi. Ngươi có biết nhà Tả hộ quân làm gì không?”

Triệu Thanh Hà lắc đầu, Gia Cát Như ở bên tai Triệu Thanh Hà thần bí nói: ” Khai thác mỏ vàng!”

” Oa____” Triệu Thanh Hà trừng lớn mắt, cái này cũng quá dã man đi! Thật đúng là nhìn không ra nha. Triệu Thanh Hà đau thương phát hiện bên cạnh hắn toàn là thổ hào, chỉ có hắn nghèo rớt mồng tơi.

” Tả hộ quân sẽ nguyện ý theo chúng ta sao?” Triệu Thanh Hà nhớ tới gương mặt hàm hậu của Tả hộ quân, lại nhìn vẻ mặt tinh quái của Gia Cát Như. Gia Cát Như sẽ không chuẩn bị đi lừa Tả hộ quân đi?

Tiệm cơm không phải chỉ dựa vào tay nghề tốt hay món ăn độc môn, còn liên quan rất nhiều, mà khẩu vị người kinh thành có thích hay không còn chưa biết. Quân Thường gia là tụ tập năm sông bốn biển, không thể đại biểu cho sở thích ăn uống của người kinh thành. Nếu lừa hắn mở cửa tiệm, đến lúc đó đền tiền thì phiền toái, Triệu Thanh Hà cũng không hy vọng chuyện này ảnh hưởng đến cảm tình của tướng sĩ.

Gia Cát Như vỗ vỗ vai Triệu Thanh Hà, ” Việc này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi đồng ý ta lập tức mở cửa tiệm sau đó ngồi chờ lấy tiền là được. Ngươi cùng Tả hộ quân chia mỗi người năm phần, chỉ cần mỗi ngày cho ta ăn là được.”

Chỉ đơn giản như vậy? Triệu Thanh Hà cảm thấy mọi chuyện hơi khó tin, chỉ một cái công thức mà thôi, cũng không đáng cái gì nên liền đồng ý. Nhưng mà Triệu Thanh Hà không ngờ được là, chuyện hắn vốn không để trong lòng này, cuối cùng buôn bán lời không ít tiền.

” Sư phụ, Thường tướng quân.” Chung Tử Bác thần thái sáng láng đã đi tới, cung kính làm lễ với Triệu Thanh Hà. Mấy ngày nay Chung Tử Bác tiêu phí không ít công sức huấn luyện các ‘y tá’ này, bây giờ hơi có hiệu quả, trong lòng vô cùng thoả mãn. Hơn nữa Chung Tử Bác trong quá trình chỉ dạy càng thêm chuyên sâu, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.

Triệu Thanh Hà gật gật đầu: ” Chúng ta bắt đầu đi.”

Chung Tử Bác cũng không nói lời vô nghĩa, để cho các y tá bắt đầu diễn luyện.

Tổng cộng có năm mươi đệ tử, động tác của mọi người thập phần tiêu chuẩn, hơn nữa còn có năng lực phán đoán mà khi làm việc thì vô cùng linh hoạt. Triệu Thanh Hà hỏi vấn đề gì đều nhất nhất trả lời, kết quả tất cả đều đủ tư cách, khiến cho Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà hết sức hài lòng.

Triệu Thanh Hà dặn dò nói: ” Tuy lần khảo hạch đầu tiên đủ tư cách, nhưng cũng không có nghĩa là lên chiến trường có thể làm tốt thật, về sau cần phải luyện tập nhiều hơn nữa. Việc này liên quan đến tính mạng chiến hữu, tuyệt đối không thể qua loa. Các ngươi tuy là không phải là bác sĩ đúng cách, nhưng ở trên chiến trường có tác dụng không nhỏ hơn bác sĩ, cũng có thể cứu được tính mạng người bệnh. Học giỏi học vững chắc, mới có thể đảm bảo cứu trợ chiến hữu của mình, đảm bảo giảm thương vong đến con số thấp nhất.”

” Vâng!” Không hổ là quân nhân, khi trả lời mạnh mẽ đều nhịp, làm cho người ta cảm giác được loại khí thế kiên định nên Triệu Thanh Hà hết sức hài lòng. Những người có kỷ luật là dễ dạy nhất, nếu không chỉ sợ không thuận lợi như vậy.

Triệu Thanh Hà nói với Chung Tử Bác: ” Giai đoạn đầu tiên đã kết thúc cũng nên tiến hành giai đoạn thứ hai đi, binh sĩ mỗi ngày huấn luyện đều thường xuyên có người bị thương, lúc ngươi đi cứu trị thì mang theo bọn họ để quan sát, cho bọn họ đi thao tác thực tế. Tướng quân sẽ cho người lệnh bài, mỗi ngày dẫn theo vài đệ tử ra ngoài xem chẩn.”

” Vâng!”

Triệu Thanh Hà cười vỗ vai hắn: ” Vào quân doanh mới mấy ngày, ngươi đã có phong thái quân nhân rồi.”

Hiện tại Chung Tử Bác trực tiếp trú ngụ lại trong quân doanh, cùng các chiến sĩ cùng ăn cùng ngủ, thậm chí mỗi buổi sáng còn cùng nhau thao luyện. So với hình dáng trước kia trở nên tráng kiện không ít. Cũng làm cho rất nhiều tướng sĩ có lời khen ngợi hắn, có những đại phu làm được như vậy, thật sự hoàn toàn xứng đáng chức vụ quân y.

Mục đích của Chung Tử Bác rất đơn giản, hắn cũng muốn lên chiến trường, mà một thân thể tốt là phi thường cần thiết.

Hai bên tai Chung Tử Bác ửng đỏ, vò đầu cười ngây ngô.

” Chờ những người này có thể xuất sư là ngươi không cần ở lại quân doanh nữa, ngươi sau này còn muốn đi theo ta học tập y thuật thì ở trong quân doanh không thuận tiện.”

Chung Tử Bác lộ vẻ mặt luyến tiếc, ở quân doanh tuy là vất vả nhưng hắn lại vô cùng thích cuộc sống nơi này. Nhưng cũng giống như lời nói của Triệu Thanh Hà, như vậy quả thật không thuận tiện học y thuật. Bây giờ hắn cách năm ngày mới đi theo Triệu Thanh Hà học một ngày, kiến thức học được thật sự có hạn, tuy Triệu Thanh Hà có lưu lại tài liệu cho hắn tự hành học tập, nhưng là tự đọc sách vẫn là xa xa không đủ.

Triệu Thanh Hà nhìn hắn rối rắm, cười nói: ” Ngươi mỗi ngày vẫn đến đây dạy, nhưng khi đi xem bệnh thì mang theo vài người, nếu không bọn họ sẽ không quen thuộc.”

Trên mặt Chung Tử Bác lập tức phát sáng: ” Dạ, sư phụ.”

” Thế nào, ta đưa đến đồ đệ rất tài đúng không?” Triệu Thanh Hà đắc ý khoe khoang.

Thường Đình Chiêu thừa dịp không có ai chú ý trộm nhéo nhéo mặt của hắn, Triệu Thanh Hà tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

Thường Đình Chiêu hắng hắng giọng, nói: ” Đồ đệ của ngươi cũng chỉ có thể làm độ đệ của ngươi.”

Triệu Thanh Hà nhớ tới lần đầu tiên Thường Đình Chiêu nhìn thấy Chung Tử Bác, sắc mặt cực kỳ tệ. Trong số đệ tử của hắn, Chung Tử Bác là bộ dáng đẹp trai nhất, màu da trước đó có chút không tự nhiên là bởi vì nguyên nhân thường xuyên tiếp xúc thi thể bị dính lây thi khí. Mấy ngày nay lại luôn ở trong quân doanh còn tham gia thao luyện, cả người khoẻ mạnh hơn trước, cũng càng thêm đẹp trai.

Triệu Thanh Hà nở nụ cười: ” Điều này còn cần ngươi nói sao?”

Thường Đình Chiêu nhếch miệng, bàn tay vô cùng thân thiết nắm lấy cánh tay Triệu Thanh Hà, khiến cho hắn giật mình cảnh giác nhìn bốn phía, ” Ngươi làm gì vậy, bị người nhìn thấy thì sao?”

Thường Đình Chiêu bật cười, chỉ vào một chỗ khác, Gia Cát Như ghét vào trên vai Tả hộ quân không biết đang nói gì, hai khuôn mặt gần như dính sát vào nhau, cũng chẳng làm ai đưa mắt nhìn.

” Ngươi là có tật giật mình, hai nam nhân kề vai sát cánh là chuyện thường tình. Nếu bản thân không tự nghĩ nhiều, người bình thường có ai nghĩ đến khía cạnh đó?”

Triệu Thanh Hà bĩu môi, ” Mỗi lần lại đây đều ở cùng ngươi, ngươi bây giờ là nổi danh hảo nam phong, chỉ sợ ở trong quân doanh đã bị truyền thành cái dạng gì.”

Thường Đình Chiêu không cho là vậy, ” Ngươi vốn là lão bà của ta, có cái gì không đúng?”

Triệu Thanh Hà trợn trắng mắt liếc hắn một cái, ” Chúng ta bây giờ còn chưa thành thân chính thức đâu, đương nhiên không đúng. Hiện tại chúng ta có thể nói là gian phu d*m phụ.” [ =]]]]]]

” Ở đó nói bừa.” Thường Đình Chiêu nhịn không được nở nụ cười, lập tức thu liễm tươi cười, ánh mắt sáng quắc nghiêm mặt nói: ” Nói thật, ta có chút đợi không kịp.”

Triệu Thanh Hà thở dài, ” Ta làm sao không nghĩ tới, nhưng chuyện này gấp là không được, nhịn nữa nhẫn nữa đi. Nếu bây giờ ta gả cho ngươi, chỉ sợ muốn cùng ngươi xuất chinh không còn dễ dàng nữa.”

Thường Đình Chiêu cũng biết đạo lý trong đó, tuy là nóng vội nhưng lại không muốn để Triệu Thanh Hà bị uỷ khuất, chẳng qua là thở dài mà thôi chứ không có ý nghĩ gì.

Triệu Thanh Hà đang nghĩ khi nào thì đi bái kiến Thập Tam Vương gia, vừa vặn đã được hắn mời nhập phủ. Nguyên bản là nghĩ do lá thư của Thường Đình Chiêu, tới vương phủ mới biết hoá ra là con bọ cạp của Thập Tam Vương gia bị bệnh.

” Triệu đại phu, ngươi mau tới nhìn một cái con bọ cạp ta mới đem về, hình như có chút không tốt.” Thập Tam Vương gia có chút lo lắng nói.

Triệu Thanh Hà nhìn thân con bọ cạp sáng bóng sáng ngời, phần càn lớn hùng dũng, phần đuôi lại hạ thấp, hoạt động khó khăn, nghiêng người hơi chậm chạp, cầm bốc lên thấy dưới miệng màu đỏ, dịch phân bố hơi nhầy.

” Vương gia, có phải gần đây cho nó ăn các loại trùng hoặc các loại thịt khác nhau?”

Thập Tam Vương gia còn chưa lên tiếng, quản sự bên cạnh liên tục đáp: ” Đúng, đúng, hay là không được ăn?”

Thập Tam Vương gia gõ lên đầu quản sự một đấm, ” Bọ cạp chính là thích ăn mấy thứ này nhất, nuôi lâu như vậy mà còn không biết sao.”

Quản sự cúi đầu khom lưng liên tục dạ dạ, “‘Tiểu nhân ngu dốt tiểu nhân ngu dốt, nhưng mà vì sao Triệu đại phu lại hỏi như vậy?”

Triệu Thanh Hà nói: ” Bọ cạp quả thật rất thích ăn những thứ này, nhưng mà không nên cho nó ăn thức ăn gia súc có hàm lượng mỡ cao, làm cho cơ thể nó tích tụ mỡ, mà cái này gọi là tha vĩ bệnh.”

Thập Tam Vương gia vội đình chỉ, tò mò hỏi lại: ” Từ tử, mỡ là cái gì?”

Triệu Thanh Hà nhất thời á khẩu, suy nghĩ nửa ngày không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể nói hàm hồ: ” Chính là trong thân thể có dầu, thịt béo và vân vân.”

Quản sự khó hiểu nói: ” Tiểu nhân chưa bao giờ cho bọ cạp ăn thịt quá béo mà.”

Triệu Thanh Hà lập tức sôi sục ruột gan, cái này phải giải thích sao cho dễ nha!

Đang muốn nói linh tinh cho qua, lúc này một âm thanh trong trẻo từ phía sau vang lên, ” Mỡ là sự kết hợp từ các hữu cơ hoà tan với axit béo tạo thành chất béo, Triệu đại phu, ta nói có đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.