Thú Y - Lạc Tân

Chương 42: Hội đưa tiễn




Một tháng trong nháy mắt qua đi, mấy người Triệu Thanh Hà phải lên kinh đi thi nên bệnh mã giam làm cái đưa tiễn hội cho bọn họ. Nói là đưa tiễn hội lại coi như hội cám ơn bình thường, vài đại phu bao gồm quan mã tràng với quản sự bệnh mã giam đều liên tục mời rượu cảm tạ Triệu Thanh Hà.

Quản sự quan mã tràng lúc này tâm tình rất tốt, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ quan trên phân phó, cũng bởi vì con ngựa mẹ sử dụng thuật mổ bụng khiến mọi người tò mò, phía trên đã muốn lệnh hắn đem mã câu với con ngựa mẹ tặng lên. Cảnh này khiến hắn được lộ mặt một lần ở phủ lý, mấy ngày nay nhìn con ngựa không biết bao nhiêu lần, nhìn đến vết sẹo thật dài trên bụng đều lấy làm kỳ quái. Nếu không có bất ngờ xảy ra, cuối năm nay khảo hạch hắn có thề một lần nữa được thăng cấp!

Quản sự quan mã tràng bởi vì cao hứng uống không ít, mặt dị thường đỏ ửng: ” Triệu đại phu, ngươi không biết ngày hôm đó ta đem con ngựa mẹ đi, ai yêu, mấy quý nhân quan to nhìn thấy tròng mắt đều muốn rớt ra. Này thú y phủ lý, không, ngay cả thú y trong kinh thành cũng không có năng lực như ngươi a.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Không bao lâu, Đại Hữu sẽ có thật nhiều thú y biết thuật này.”

Quản sự bệnh mã giam chậc chậc lưỡi: ” Cũng do Triệu đại phu ngươi hào phóng, tuyệt kỹ như thế không chút nào cất làm của riêng. Nếu là người khác còn không đem làm bảo bối cất giấu đi.”

Đại phu đang ngồi cũng liên tục tán thưởng, nếu bọn họ có thuật này tất sẽ làm như vậy, trong tay bọn họ bây giờ còn cất giấu tuyệt kỷ độc môn không dễ dàng truyền người khác đâu. So với Triệu Thanh Hà, mặc cảm.

Triệu Thanh Hà khoát tay nói: ” Ta là người sợ phiền toái càng sợ chết, biết rõ đạo lý hoài bích có tội. Dù sao ta cũng không lo chết đói cho nên truyền thụ ra ngoài cũng không sao, đỡ phải bị những người bụng dạ khó lường nhớ thương, mỗi ngày trôi qua sẽ không được thoải mái.”

Lời này nói rất thật lòng làm cho đại phu đang ngồi cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong lòng thập phần xúc cảm. Bọn họ vì phòng ngừa người khác học được, mỗi lần thực hành đều tốn công tốn sức che lấp, quả thật thập phần phiền phức. Nhưng thời điểm truyền thụ cũng rất đau đầu, không ai bảo đảm con cháu mình có tuệ căn, nhưng lại không tin tưởng người ngoài nên phiền lòng không ít.

Quản sự bệnh mã giam cũng biết rõ không thể quá mức đắc tội các đại phu đang ngồi, bác sĩ thiên hạ này đều như thế, có chút lời không thể quá mức. Chỉ nói: ” Nếu tất cả mọi người bình thường đều giống Triệu đại phu, thế gian này đã không có nhiều tuyệt học bị thất truyền.”

Lời này nói quá nặng nề, không khí đang náo nhiệt liền đông lạnh lại. Thuật mổ bụng phá bụng là tài nghệ không phải chưa bao giờ nghe thấy, nhưng đó chỉ còn là truyền thuyết không rõ là thất truyền hay tung tin vịt. Nếu trước đó thật sự có tuyệt kỷ này mà bởi bị cất giấu để thất truyền, không khỏi làm người ta tiếc hận.

Quản sự quan mã tràng giơ cao chén rượu lên nói: ” Trong ngày tốt mà nói chuyện này làm gì, chúng ta cung chúc Triệu đại phu còn có mấy vị khác mã đáo thành công, tiền đồ vô lượng!”

Lập tức mọi người ở đây giơ chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Chu đại phu mặt đầy sắc hồng nói: ” Triệu đại phu, ta không nói nhiều lời khách khí. Ta cùng với nhi ta có ngày hôm này đều nhờ ngươi. Nếu ngươi muốn thu đồ đệ nhất định phải tính nhi ta vào. Nhi tử của ta tuy ngưu cao mã đại nhưng thật sự rất được, ngày thường còn giúp ngươi làm việc nặng, tuyệt đối vô cùng có năng khiếu.”

Những người khác nghe lời này đều nở nụ cười: ” Chu đại phu ngươi thật đúng là lão Vương bán mèo khen mèo dài đuôi, nào có đạo lý bắt thu đồ đệ như vậy a.”

Chu đại phu mắt trắng liếc bọn họ một cái: ” Mặc kệ biện pháp gì có thể làm Triệu đại phu nhận lấy chính là biện pháp tốt! Các ngươi nếu không tận tâm, về sau có mà hối hận.”

Mọi người lại nở nụ cười, Chung lão đại phu vuốt râu nói: ” Triệu đại phu còn trẻ đã có tài nghệ như vậy, về sau tất là không đồng nhất bàn. Làm đồ đệ của hắn đúng là được ban ơn lớn. Chu đại phu tuy là ép mua ép bán cũng không phải vô lý, ta cũng có tâm tư này.”

Triệu Thanh Hà da mặt dày cũng không nhận nổi từ đầu đến cuối yến hội đều khen hắn, chắp tay nói: ” Mọi người tha ta đi, hiện tại đề cao ta như vậy, kết quả ngay cả mục mã giam Thái Bộc Tự còn không vào được, doạ người không nói, về sau muốn quay về bệnh mã giam cũng không được.”

Quản sự bệnh mã giam cười nói: ” Tuy nói có chút không phúc hậu, nhưng ta phi thường hi vọng ngươi có thể trở về bệnh mã giam chúng ta. Có ngươi ở ta cũng tin tưởng vài phần nắm chắc. Nếu về sau có súc sinh khó sanh cũng không thể trờ ngươi ở kinh thành chạy về đi, sinh sản làm sao có thể chờ được lâu như vậy.”

Những người khác có chút tiếc hận, nếu Triệu Thanh Hà còn ở Tân Hồ huyện thì bọn họ có phải có vài phần cơ hội học được tuyệt kỷ kia.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Nói thành thật là mổ bụng thành công cũng do tạo hoá của con ngựa mẹ, không bị nhiễm trùng hay xảy ra các biến chứng khác. Nếu không chắc chắn là chết chứ không nghi ngờ được, này mổ bụng phá bụng trừ khi vạn bất đắc dĩ chứ không nên sử dụng.”

Tất cả mọi người đều thu hồi nụ cười, thực sự gật đầu. Đây là Triệu Thanh Hà gõ đầu bọn họ, nghe nói có mấy nơi nghe câu được câu không về mổ bụng rồi làm lung tung, kết quả là một xác hai mạng.

Triệu Thanh Hà thấy mọi người nghiêm túc như vậy, lại nói: ” Bất quá một ít giải phẫu ngoại khoa đơn giản vẫn rất là cần thiết, ngoại trì nội dưỡng mới hồi phục nhanh chóng nhe vậy mới ổn thoả. Nếu bị ngoại thương, cũng có thể khâu lại thúc đẩy miệng vết thương khép lại. Tài nghệ này Nguỵ đại phu đã có thể nắm giữ, chờ huấn luyện tốt hắn thì có thể để cho hắn chỉ dạy mọi người.”

Nguỵ đại phu bị điểm danh vội vàng đứng lên, lắc đầu: ” Này, này lão phu không dám. Lão phu vừa mới học vài ngày làm sao có thể dám dùng tuyệt kỹ này.”

Ở nơi này học y thập phần nghiêm cẩn, không học vài năm thậm chí mười mấy năm cũng không thể xuất sư một mình thao tác, Nguỵ đại phu lại là người cẩn thận, không dám khinh suất thực hành.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Những gì ta dạy cho ngươi đã có thể đủ ứng phó giải phẫu đơn giản này nọ, chỉ là cần luyện tập thêm là được. Chẳng qua là may vá vài kim mà thôi, cũng chẳng cần để ý quá nhiều, nhưng nhất định phải đem công tác tiêu độc giảm nhiệt làm tốt.”

Nguỵ đại phu vẻ mặt vẫn không yên, Triệu Thanh Hà không tiếp tục khuyên giải mà từ túi áo lấy ra tập giấy chưa đóng thành sách, chữ che kín hết trang giấy: ” Đây là mấy ngày nay ta vội viết ra giáo trình trụ cột giải phẫu ngoại khoa, bên trong còn có chỉ đạo thao tác vài ca bệnh đơn giản. Ta không có cách nào tự mình chỉ dạy các ngươi, chỉ có thể xem tạo hoá các ngươi. Bởi vì có nhiều vấn đề nên viết hơi khô cứng nhưng dễ hiểu, có thể đối phó vài giải phẫu đơn giản.”

Nguỵ đại phu tiếp nhận quyển sách kia cả người run lên, đây chính là tuyệt thế bản đơn lẻ a! Nguyên bản cho mình với nhi tử mình có thể đi học đã là tạo hoá trời ban, không ngờ Triệu Thanh Hà đã nghĩ chu toàn như vậy! Không chỉ có Nguỵ đại phu, mọi người đều kích động lên.

” Này, đây là cho ta?” Nguỵ đại phu có chút nói năng lộn xộn.

Triệu Thanh Hà khoát tay chỉ, cười nói: ” Cũng không phải, là cho mọi người. Bất quá phải trước khi ngươi học xong thì không nên truyền đọc lung tung. Chỉ sợ có người học được nửa phần đã hành nghề kết quả không phải chữa bệnh mà là đòi mạng.”

Quyển sách này kỳ thật không phải là trong khoảng thời gian này gấp gáp viết ra, từ lúc cùng Thường Đình Chiêu đạt thành hiệp nghị hắn đã nghĩ đến điều này, nghĩ viết xuống về sau có thể cho nhân y làm tham khảo, để thư tịch truyền bá khắp nơi làm cho càng nhiều người học được tài nghệ này.

Hắn cũng có tâm kiến công lập nghiệp, nếu thế giới này bởi vì hắn mà bắt đầu phát triển tăng mạnh học ngoại khoa, người đời sau vừa nhắc là biết trước đó có Triệu Thanh Hà, từ ngoại khoa xây dựng thành tựu, ngẫm lại càng khiến lòng người hưng phấn không thôi. Tuy nói không phải do hắn sáng tạo kỹ năng này, nhưng cũng là có công lao của hắn, dẫn tiến mở rộng cũng đáng để mọi người tán tụng.

Nguỵ đại phu liên tục gật đầu đáp ứng, nâng niu trong tay giống như bảo bối, vẻ mặt thành kính. Có quyển sách này, thêm kiến thức trước đó học được trong lòng hắn lại nắm chắc hy vọng. Khác không nói, khâu miệng vết thương không cần phải nói chơi.

Triệu Thanh Hà lại nói: ” Chung lão đại phu nếu có hứng thú có thể cùng Nguỵ đại phu nghiên cứu, ngài là thú y thái sơn bắc đẩu ở Tân Hồ huyện, nếu ngươi học được về sau thu đồ đệ cũng có thể làm rất tốt.”

Chung lão đại phu giật mình, hồi lâu mới há mồm: ” Lão phu hổ thẹn.”

Trước đó Chung lão đại phu cũng không tin tưởng, cảm thấy thần kỹ này là thượng cổ tung tin vịt. Chung Hưng Nguyên tâm động hắn còn ngăn cản. Hiện giờ lại tiện nghi hắn như vậy, thật sự là làm hắn khó mà tự xử.

Triệu Thanh Hà vẻ mặt thành khẩn, ” Chung lão đại phu không cần như thế, trước ngươi làm vậy cũng bởi vì cẩn thận. Ta chỉ dạy Nguỵ đại phu thời gian thật sự quá ngắn, rất nhiều chuyện không thể chỉ cần vài chữ trên sách là có thể nói rõ ràng, phía sau còn cần các ngươi tự mình cân nhắc. Chung lão đại phu y thuật cao siêu, cũng Nguỵ đại phu nghiên cứu đối sách trong lòng ta mới có thể kiên định.”

Đây là đạo lý thầy thuốc nào lại không hiểu, thấy Triệu Thanh Hà đều là không phải khách sáo, Chung lão đại phu lúc này mới kính sợ đồng ý. Có người tâm huyết cả đời cố gắng cũng không thể tiếp xúc thần kỹ này, không ngờ hắn dễ dàng học được như vậy, cả người có chút hốt hoảng.

Triệu Thanh Hà lại dặn dò: ” Khi hai người các ngươi chưa chân chính nắm giữ, không đến vạn bất đắc dĩ ngàn vạn lần không được động dao, càng không thể dễ dàng thu đồ đệ. Trước khi động dao phải để cho chủ nhà ký giấy đồng ý, mẫu đã được viết sẵn trên trang trong này.”

Dưới tình huống như vậy đại đa số bình dân dân chúng không dám nháo sự ở bệnh mã giam. Nhưng vì ngừa vạn nhất vẫn là cần có chứng từ, dù sao nơi này không ít người nghe giải phẫu ngoại khoa thì rợn cả người, nếu không nói rõ ràng trước đến lúc đó chịu thiệt vẫn là đại phu.

” Nghĩ như vậy thật sự là chu đáo.” Chung Hưng Nguyên cầm tờ giấy đồng ý giải phẫu nhìn lướt qua, không khỏi cảm thán.

Triệu Thanh Hà chỉ cười cười, ” Đây chính là khuôn mẫu, các ngươi có thể căn cứ tình huống cụ thể mà thêm bớt. Đợi ở kinh thành đứng vững gót chân, các ngươi có vấn đề gì có thể cùng ta thư từ qua lại.”

” Triệu đại phu, chúng ta có thể học sao?” Có người cố lấy dũng khí hỏi.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Vậy phải xem Chung lão đại phu với Nguỵ đại phu có khả năng học thành hay không, nếu bọn họ không học được thì các ngươi không thể nào đi theo học. Các ngươi muốn học thì ngày thường nhớ đôn đốc, chớ để làm cho bọn họ nhàn hạ.”

Người nọ vò đầu: ” Nào còn cần chúng ta đôn đốc, chỉ sợ hai vị đại phu hận không thể đem quyển sách này nuốt hết vào bụng.”

Dứt lời nhất thời đưa tới một mảnh tiếng cười.

” Chu đại phu, tiệc chưa tan ngươi muốn chạy đi đâu a.” Nguỵ đại phu mắt sắc, nhìn thấy Chu đại phu đang đi ra bên ngoài còn tưởng là uống không nổi rượu đang muốn chạy trốn.

Chu đại phu đã có chút say, đỉnh đạc nói: ” Ta phải vội chạy đi tìm giấy bút, lão già ngươi ngày thường keo kiệt nhất, chỉ sợ sau khi Triệu đại phu đi rồi đến bìa sách ngươi cũng không để ta nhìn thấy.”

Chu đại phu điều đi bệnh mã giam phủ lý đã được xác định, nếu không vì muốn lưu lại học thêm vài tài năng ở Triệu Thanh Hà đã sớm đi nhậm chức.

Nguỵ đại phu khó thở: ” Ta không phải loại người như vậy, chớ nói bậy.”

Chu đại phu còn muốn nói thêm cái gì bị Chu Lộ vội vàng giữ chặt, hắn rõ nhất mỗi lần Chu đại phu uống rượu khó mà ngăn cản cái miệng nói chuyện,: Cha, chép sách quan trọng hơn.”

Chu đại phu lao nhanh đi tìm tiểu nhị lấy giấy bút, chúng nhân thấy bộ dáng của hắn lại cười ầm ĩ.

Tiệc tan thì ánh trăng đã treo lên cao, Triệu Thanh Hà có chút say, đi trên đường đều lắc lắc lúc lắc không thể nào đi thẳng. Từ ngày hắn xuyên đến đây vẫn rất ít dính lấy rượu, lần này uống đến sảng khoái. Để cho Triệu Thanh Hà cao hứng nhất là khối thân thể này tửu lượng so với kiếp trước không hề kém. Triệu Thanh Hà mặc dù không mấy thích rượu nhưng ngẫu nhiên uống mấy chén vẫn được, nếu dính chút lại say thì không có mấy ý nghĩa.

” Triệu đại phu, chúng ta đưa ngươi về nhà đi?” Nguỵ Viễn Chí thấy Triệu Thanh Hà như vậy, dò hỏi trước.

Triệu Thanh Hà nhìn thấy xe lừa phía sau hai người, đang muốn đáp ứng thì nhìn khoảng âm u cách đó không xa, nhếch miệng cười: ” Đa tạ, ta có người đến đón.”

Nói xong không chút nào để ý liền hướng nơi kia chạy tới, gần đến trước mặt một chút thì nhào vào trong lòng ngực quen thuộc.

” Hắc hắc, sao ngươi lại tới đây.”

Thường Đình Chiêu bị hắn một thân mùi rượu bay ra khẽ nhíu mày: ” Sao uống ra bộ dáng thế này.”

” Ta cao hứng, xe ngựa đâu? Không có xe ngựa ngươi cõng ta.” Triệu Thanh Hà hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng không có thấy xe ngựa liền than thở nói.

Thường Đình Chiêu hanh hanh, ” Dựa vào ngươi trên người có hai lạng thịt thì cần gì dùng lưng, ôm đứng lên là đi được.”

” Tráng sĩ uy vũ.” Triệu Thanh Hà ngụ ở cánh tay Thường Đình Chiêu, sức nặng toàn thân đều ngã trên người hắn. Thường Đình Chiêu bán ôm hắn rời đi. Triệu Thanh Hà một đường hoa chân múa tay vui sướng, líu ríu nói chuyện không ngừng, nhìn hắn vui vẻ thống khoái.

Nguỵ Viễn Chí với Nguỵ đại phu nhìn bóng dáng hai người rời đi, từ thật sâu thở dài. Tuy không nhìn rõ hình dáng nam tử kia, nhưng nhìn tư thế chỉ sợ đó là Thường tứ gia. Triệu Thanh Hà là người vĩ đại như thế làm sao đã đáp lên nhân vật kia, chỉ sợ về sau khó khăn.

Nguỵ đại phu thật tâm nói: ” Việc này biết thì thôi, chớ để tuyên dương đi ra ngoài.”

Nguỵ Viễn Chí gật đầu: ” Dạ.”

” Triệu đại phu tuy chưa nói sẽ nhận thứ tử ngươi làm con, nhưng trong lòng ngươi phải đem việc này ghi tạc. Hắn nguyện đem thần kỹ truyền thụ cho ngươi là phần số của ngươi, chúng ta nghi nhớ đại ân này.” Ánh mắt Nguỵ đại phu lộ vẻ trầm trọng, thầm nghĩ trong lòng phải làm thật tốt. Triệu Thanh Hà tuổi còn trẻ sẽ không nghĩ nhiều, hắn nhận được ân huệ như vậy phải cố sức báo đáp lại.

Nguỵ Viễn Chí gật đầu: ” Cha, ta hiểu được.”

” Thân gia bên kia ta sẽ tự mình nói rõ ràng, Triệu đại phu làm người phúc hậu sẽ không khó dễ nhi tử ngươi.”

Nguỵ Viễn Chí ngẩng đầu lên nói: ” Cha, ta là tự nguyện cũng không uỷ khuất.”

Nguỵ đại phu vui mừng gật đầu, nhìn tập giấy trên tay che kín chữ, còn có đồ án xen kẽ trên trang giấy nhịn không được lắc đầu thở dài. Người tuyệt diệu như thế nếu vì không có con kế thừa mà bị mai một, thật sự làm người ta tiếc hận.

Triệu Thanh Hà không biết bản thân mình lại làm cho người khác lo lắng như thế, sáng sớm ngày thứ hai tỉnh dậy trở lại Thuý Sơn thôn. Triệu lão hán với Trương thị cùng vài đứa nhỏ bọn Tiếu Hoa đã sớm chờ ở tiểu độ khẩu, vừa nhìn thấy vẻ mặt sáng lạn.

Triệu Thanh Hà vốn còn chút buồn ngủ thì hoàn toàn thanh tỉnh, khoé miệng hơi hơi cong lên.

” Cha, nương, hôm nay không bán hàng sao?” Triệu Thanh Hà nhìn về chỗ ngày thường bày quán bán ma lạt năng, chỉ nhìn thấy hàng bán hoành thánh.

Trương thị cười chỉ một hướng khác đầy người chen chút: ” Nhạ, chúng ta sửa sạp đến bên kia.”

Triệu Thanh Hà nghi hoặc, ” Sao lại sửa qua bên kia? Bên này vị trí không phải rất tốt sao?”

Tiếu Hoa vội vàng nói: ” Bên kia mở rộng cửa hàng được, bên này rất nhỏ hiện giờ không đủ chổ ngồi. Mấy ngày trước cha ta lại đặt thêm nồi, bây giờ chúng ta bán đắc hơn trước nhiều.”

Triệu Thanh Hà nhìn phía Trương thị, Trương thị gật đầu: ” Không chỉ có ma lạt năng, còn có trứng luộc nước trà mỗi ngày có thể bán được vài trăm cái, trứng gà ở trại không cần chuyển đi phủ lý bán nữa đâu.”

Triệu Thanh Hà kinh ngạc không thôi, hắn biết lượng người qua lại tiểu độ khẩu rất lớn lại không nghĩ rằng sinh ý có thể lớn như vậy, bán tốt như vậy. Dù sau phía trước còn có đại độ khẩu, nhiều thuyền không dừng lại ở đây. Hơn nữa có thể làm được như vậy, thật sự là ngoài dự liệu của hắn. Mặc kệ thế nào chỉ cần sinh ý tốt là được, hắn đi rồi trong lòng cũng có thể yên tâm hơn.

” Các ngươi đều ở đây thì ai chiếu khán bên kia a?” Người Tiếu gia tuy rằng cũng tới hỗ trợ nhưng bọn họ còn có trại gà, không thể không để lại mấy người trông coi, mấy đứa nhỏ chạy tới đây thì lấy ai đi hỗ trợ nữa.

Trương thị trả lời: ” Biết ngươi trở về, biểu tẩu ngươi kêu người trong nhà đến hỗ trợ.”

Trở lại nhà, vài người nhà Tiếu gia cũng đã vội chuẩn bị, nào là giết gà giết heo giống như lễ mừng năm mới. Hai nhà trực tiếp mở bàn trong sân, ngồi như vậy vừa đủ.

Rượu quá ba tuần, Triệu Thanh Hà cầm lấy chén rượu đứng lên nói: ” Ta lần này đi kinh thành không biết tới khi nào mới có thể đón được cha mẹ qua, về sau còn thỉnh bác cô phụ biểu ca biểu tỷ biểu tẩu giúp ta chiếu khán một chút, Thanh Hà lúc này cảm tạ ơn!”

Nói xong, một hơi uống cạn sạch.

Tiếu lão hán Tiếu Diệu Tổ cùng vài người Lưu Thuỷ Sinh sôi nổi tỏ vẻ sẽ giúp hắn trông coi trong nhà, không cần lo lắng.

Tiếu Diệu Tổ nói: ” Nói thật, trước kia ta nhìn không nổi ngươi, cữu cữu cữu mẫu bị ngươi khiến cho đau lòng. Nhưng từ lúc đầu óc ngươi sáng suốt thì không giống như trước nữa, mấy huynh đệ chúng ta nhìn thấy ngươi là đứa có tiền đồ nhất, không chỉ làm đại phu ở bệnh mã giam mà còn muốn đến kinh thành. Này thật sự là lãng tử hồi đầu kim bất hoán a.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Trước kia tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại trưởng thành làm sao có thể như trước không hiểu chuyện như vậy.”

Lưu Thuỷ Sinh nói: ” Chuyện trước kia đừng nhắc lại, ngươi chỉ cần để ý đi kiếm cái tiền đồ là được. Mọi sự phía sau chúng ta sẽ làm thật thoả đáng.”

Triệu Thanh Hà chấp tay nói lời cảm tạ, ” Khách khí thì không cần nhiều lời, nếu ta có thể ở kinh thành đứng vững gót chân, đến lúc đó mời các ngươi cùng đi vui chơi một chút, bao ăn bao ở bao chơi.”

Tiếu Hoa vui vẻ vỗ tay: ” Tốt tốt, ta cũng có thể đi kinh thành!”

Phải biết là đừng nói kinh thành, ngay cả phủ lý thậm chí huyện lý đều có thể để đám tiểu đồng bọn này ấn tượng thật sâu. Nếu thật sự có thể đi kinh thành, không biết người khác hâm hộ ra sao đâu.

Tiếu Diệu Tổ nhéo nhéo cái mũi nàng: ” Con nhóc ngươi suốt ngày chỉ biết chơi.”

Tiếu Hoa trong lòng ngực của hắn chơi xấu làm nũng, ” Ta còn muốn mua thật nhiều đồ tốt đâu, cha từng nói, đợi nhà chúng ta có thể kiếm thật nhiều tiền sẽ mua cho ta thật nhiều đồ tốt.”

Tiếu Diệu Tổ cười nói: ” Mấy chuyện này nha đầu ngươi đều nhớ rõ ràng a.”

” Lại nói ít nhiều đều nhờ Thanh Hà, nếu không có hắn thì trại gà của chúng ta tiêu rồi. Còn có chủ ý đầu cơ trục lợi trứng gà cùng với sạp hàng ma lạt năng, ta hiện tại cảm thấy càng ngày càng quá tốt đến khó tin.” Lưu Thuỷ Sinh nói lời này ánh mắt đều phát ra ánh sáng, hắn là một kẻ nhà quê nhà lại nghèo luôn bị xem thường, nhưng hiện tại hắn mỗi ngày qua đi càng tốt lên, lúc đi đường lưng thẳng lên không ít.

Những người khác đang muốn phụ hoạ, Triệu Thanh Hà vội vàng nói: ” Người trong nhà cần gì khách khí như vậy, bất quá sạp ma lạt năng vẫn cần kiềm chế một chút. Dù sao cũng là món ăn mới mẻ nên mọi người tò mò, về sau như thế nào còn không biết, cho nên vẫn phải làm đâu chắc đấy mới tốt.”

Tiếu Diệu Tổ gật đầu: ” Chúng ta sẽ chú ý, lần trước không nghe lời ngươi thiếu chút nữa bị thiệt lớn, hiện tại cũng không dám khinh suất nữa.”

Triệu Thanh Hà ngượng ngùng nở nụ cười: ” Cũng không hẳn như vậy, ta chẳng qua là nhìn nhiều mà thôi, kỳ thật cũng không quá hiểu biết.”

Các nam nhân nói xong sinh ý, càng nói càng thấy được tương lai một mảnh sáng lạn. Mỗi người trên mặt đều tản mát ra tia sáng khác thường.

Trương thị dùng tay áo trộm lau nước mắt, Tiếu Triệu thị cười nói: ” Nhi tử của ngươi bây giờ có tiền đồ lớn, sao lại rơi nước mắt a, ngươi phải cao hứng mới đúng.”

Trương thị ngượng ngùng cười nói: ” Ta đây không phải đang cao hứng sao.”

Tiếu Triệu thị thở dài: ” Ngươi cứ yên tâm đừng lo nghĩ, ta coi Thanh Hà nhất định có thể trúng tuyển, đến lúc đó các ngươi không đồng nhất bàn rồi. Nghe nói làm thú y ở kinh thành là có phẩm cấp, là quan nha.”

Trương thị cười cười, miệng khiêm tốn đưa đẩy vài câu trong lòng cũng thật sự tốt đẹp.

” Đại bá, nãi ta bảo ngươi cùng Thanh Hà đi qua một chuyến.”

Trong phòng đang náo nhiệt, Triệu Đồng Bảo tiểu nhi tử nhà Nhị thúc chui vào reo lên, vừa nhìn thấy bàn tiệc đầy các món mặn, cặp mắt xám xám lại. Cũng không đợi người khác đón tiếp, liền tự mình ngồi lên bàn trực tiếp dùng tay bắt giữ cái chân gà.

Triệu lão hán quát lớn nói: ” Có quy củ hay không! Cha ngươi dạy ngươi như thế nào!”

Triệu Đồng Bảo hoảng sợ, chân gà trong tay thiếu chút nữa rớt xuống dưới: ” Hung cái gì hung, không phải là ăn chân gà sao. Nãi ta nói ta có thể lại đây tuỳ tiện ăn, những thứ này đều do các ngươi hiếu kính nàng, các ngươi nếu không nghe lời chính là bất hiếu!”

Triệu lão hán tức giận thiếu chút nữa bộc phát ra, bên kia thật đúng là khinh người! Trước đó sinh ý trong nhà Triệu lão tam biến động đều đổ lên đầu bọn họ, còn nói là Triệu Thanh Hà trước mặt Thường tứ gia nói bậy mới như thế. Lão thái thái còn thường gọi bọn họ đi qua hung hăng mắng một hơi, còn bảo hắn đi nói cho Triệu Thanh Hà cầu tình Thường tứ gia.

Triệu lão hán chỉ nói Triệu Thanh Hà chỉ là cái thú y, sao có thể làm chủ thay Thường tứ gia, nháo không xong còn chọc giận Thường tứ gia thì toàn bộ Triệu gia đều gặp xui xẻo, lúc này bên kia mới chịu yên tĩnh một chút.

Việc này hắn vẫn luôn không muốn nói cho Triệu Thanh Hà, nghĩ không có động tĩnh gì không nghĩ hôm nay lại tìm tới cửa.

Triệu Đồng Bảo lại muốn dùng tay kia đi bắt chân gà lại bị Triệu Thanh Hà đánh cản. Triệu Đồng Bảo giãy dụa nhưng không thể cử động, Triệu Thanh Hà tuy bộ dáng gầy yếu nhưng mỗi ngày đều đi theo Thường Đình Chiêu học võ, tuy nói không thành ra cái gì, đối phó với hài từ mười tuổi vẫn rất dễ dàng.

Triệu Đồng Bảo bị nắm chắc có chút sợ, reo lên: ” Đây là ta giúp nãi lấy, ngươi không cho chính là bất hiếu!”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, nghiến giọng nói: ” Ngươi trở về nói cho nãi biết, nữ nhân xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, cha ta nói cái gì nàng phải nghe cái đó. Nàng là một nữ nhân còn muốn đảm đương làm chủ cho cha ta!”

Triệu Thanh Hà trước giờ khinh thường cái đạo lý này, hiện giờ không nghĩ lại lấy ra dùng. Lão thái bà kia luôn lấy hiếu đạo áp trên đầu hai người Triệu lão hán, vậy đừng trách hắn không khách khí. Tôn kính cũng phải tôn kính người đáng giá, người già xấu tính thì kệ người già xấu tính, không thể vì nàng lớn tuổi mà phải nhường nhịn như vậy.

Hai người Triệu lão hán tuy không nói nên hắn không biết chuyện gì xảy ra. Nếu không phải hắn ở giữa làm khó dễ, bên kia làm sao dám không lên tiếng. Triệu lão tam muốn dựa hắn ôm đùi Thường Đình Chiêu kết quả không ôm được còn bị đánh chảy máu đầu, còn muốn lão thái bà lợi dụng quan hệ huyết thống áp đầu bọn họ, nằm mơ!

Triệu Đồng Bảo trừng lớn mắt, không biết là còn cách nói như vây, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói thế nào cho phải.

Triệu Thanh Hà lại lạnh lùng nói: ” Trở về nói cho cha người còn có tam thúc của ngươi, huynh trưởng như cha, Triệu gia là cha ta Triệu Thanh Hải chứ không phải mèo chó ngoài đường.”

Triệu Đồng Bảo té chạy ra ngoài, ngã xuống đất còn không quên nhặt lên chân gà bị rớt xuống.

Không đợi lâu, Triệu lão tam cùng Triệu lão nhị xuất hiện. Tướng Triệu lão tam so với Triệu lão nhị phú quý nhiều hơn lắm nhưng lại càng khôn khéo hơn.

Triệu lão tam liền thở dài: ” Đại ca, ngươi sao lại càng già càng hồ đồ? Đại Hữu chúng ta lấy chữ hiếu làm đầu, ngươi sao dám ngỗ nghịch như vậy? Nếu tộc trưởng biết chỉ sợ gạch tên ngươi ra khỏi tộc.”

Lời này nói thật nghiêm trọng, Triệu lão hán không khỏi nhíu mày.

Triệu Thanh Hà cười nhạo: ” Tam thúc, ngài nói vậy là không đúng. Cha ta sao lại nói là bất hiếu?”

Triệu lão tam tưởng đối mặt với vãn bối đều nghiêm túc, nhưng làm sao nghĩ tới Triệu Thanh Hà xưa đâu bằng nay nên không biết phải bày ra bộ dáng gì.

Triệu Thanh Hà không đợi hắn trả lời lại nói: ” Không phải để cha ta qua đi là phải, tam thúc, ngươi ở bên ngoài làm ăn lâu như vậy sao có thể hồ đồ.”

Triệu lão tam không hiểu: ” Ngươi nói vậy là sao, thăm mẫu thân như thế nào lại hồ đồ.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu thở dài: ” Trách không được ngươi buôn bán ngày một đi xuống, nửa điểm nhãn lực đều không có, không sa sút mới là lạ.”

Lời này nói ra khiếu Triệu lão tam ứa ra khí, nếu không phải bị Thường gia đá ra cổng, người gác cổng còn nói không ít lời không hay ho làm cho người Tân Hồ huyện cho là hắn đắc tội Thường tứ gia, mới khiến cho hắn lâm vào tình cảnh gian nan. Nhất định do Triệu Thanh Hà giờ trò quỷ!

Triệu lão tam mắt dao nhỏ bay đi: ” Nếu không có ngươi, ta như thế nào lại như vậy.”

Triệu Thanh Hà bày ra bộ dáng vô cùng đau đớn: ” Nhìn xem đi, càng ngày càng hồ đồ, ngươi buôn bán thì liên quan gì đến ta? Nga, ta đã biết, không phải ngươi hôm đó tìm ta bị Thường gia đuổi ra ngoài sao, đó cũng do ngươi nhãn lực không tốt a. Ta chẳng qua là thú y nho nhỏ được Thường tứ gia thuê, ngươi nghĩ thật hay muốn đi cửa lớn tìm ta, còn muốn mượn quan hệ giữa ta và Thường tứ gia đáp lên dây, chậc chậc, ta phải nói cho ngươi thế nào mới tốt đây. Nga, hay là ngươi hồ đồ nghe lời đồn đãi lung tung? Cho nên hiểu lầm cái gì? Ai, ngươi nhìn xem, đây không phải hồ đồ sao? Thường tứ gia là dạng người gì, là những người như chúng ta có thể với tới sao?”

Triệu Thanh Hà da mặt rất dày trợn mắt nói dối, mà thật sự là có vài thứ là đúng như thế khiến cho Triệu lão hán với Trương thị thiếu chút đều tin lời hắn.

Triệu lão tam bị á khẩu nói không xong, ngẫm lại cũng hiểu Thường tứ gia là nhân vật gì làm sao có thể coi trọng Triệu Thanh Hà, chỉ sợ do người khác nói bậy.

Triệu lão tam không muốn cùng hắn xả bài, trực tiếp nói với Triệu lão hán: ” Đại ca, nương gọi ngươi đi qua.”

Triệu Thanh Hà lại thở dài: ” Tam thúc, ngươi lại hồ đồ, cha ta tại sao phải đi qua.”

Triệu lão nhị nhảy lên khiển trách: ” Như thế nào không qua được, đây là hiếu đạo! Ai dám nói đại ca phân gia cũng không cần tẫn hiếu?”

Triệu Thanh Hà khoát tay chỉ: ” Không phải như vậy, đồ vật có thể đưa, người không thể qua. Nãi nãi ta không phải là mẹ ruột cha ta, hơn nữa chỉ lớn hơn mười tuổi, lui tới như vậy còn ra thể thống gì?”

Cái này ngay cả Triệu lão hán đều đỏ mặt, mọi người đều không phải không biết ý nhưng bình thường ai so đo này nọ. Huống hồ Triệu lão hán được Tần thị nuôi lớn cũng chưa từng nghĩ vậy.

” Lời ngươi nói là về sau cũng không cần hiếu kính!?” Triệu lão nhị cả giận nói.

Ở Đại Hữu cho dù là kế mẫu cũng phải hiếu thuận.

Triệu Thanh Hà khoa trương trừng lớn mắt: ” Đương nhiên không phải, cho nên mới nói tiền đến người không đến sao.”

Triệu lão tam liếc Trương thị một cái: ” Cha ngươi không đi được, nương ngươi đi được.”

Triệu Thanh Hà ý vị thâm trường nhìn bọn họ liếc mắt một cái: ” Bây giờ là phân gia.”

Ở Đại Hữu, chỉ cần phân gia cũng chính là ra ngoài độc lập. Cần giao phí phụng dưỡng cũng không cần trước mặt hầu hạ. Mà chăm sóc cha mẹ là do nhi tử đi theo hoàn thành, nếu không phân thì con dâu thay nhau chiếu cố. Khi nào nhi tử với con dâu kia không thể phụng dưỡng chiếu cố mới có thể để nhi tử với con dâu phân gia hoàn thành.

Triệu lão nhị bây giờ là người phụng dưỡng, nghe lời này lập tức nói: ” Trò chuyện cũng không được?”

Triệu Thanh Hà cười đến thoải mái, ” Ta trước đó đã nói xuất giá tòng phu, phu tử tòng từ. Nãi nãi chỉ cần nghe theo cha ta phân phó là được, sao có thề phản lại, đây là không tuân thủ nữ tắc.”

Triệu lão nhị buồn bực không biết ứng đối thế nào: ” Thật sự là nguỵ biện! Đại ca, ngươi còn không dạy dỗ con ngươi, đã muốn lên kinh học hỏi mà miệng lại nói đầy mê sảng, không sợ đắc tối quý nhân sao.”

Triệu lão hán sờ sờ cốc nước, mí mắt cũng không nâng: ” Nhi tử ta nói chính là lời ta muốn nói, lớn tuổi, tất nhiên cần nhi tử ra mặt, hơn nữa ngươi nhìn thấy ở đâu đương gia cần tự mình ra mặt?”

Triệu Thanh Hà thiếu chút cười to.

Triệu lão tam tròng mắt vừa chuyển, nói: ” Nếu đại ca không thích qua, chúng ta không miễn cưỡng. Nhưng mà mấy năm nay đồ vật tăng giá không ít mà đại ca ngươi vẫn dựa theo giá cũ hiếu kính, không khỏi không hợp lý đi.”

Tiếu Triệu thị cái này nghe không nổi nữa: ” Triệu lão tam ngươi thật không biết xấu hổ cũng dám nói ra! Lão thái bà là ăn vàng để sống a, một năm hai mươi lượng bạc! Nhiều nhà không biết là bao nhiêu năm cũng không kiếm đủ số này. Thanh Hải không so đo với các ngươi, các ngươi còn ghét bỏ không đủ. Hay là muốn một nhà Thanh Hải nuôi luôn luôn mấy người các ngươi!”

Triệu Thanh Hà nhíu mày, việc này hắn đúng là không biết. Trách không được hai cái lão vội vã tìm sinh ý như vậy, trước đó còn trộm bán rượu hoá ra còn có một cái đầu to như vậy.

Mấy năm nay hai lão bán rượu để dành không được bao nhiêu tiền, chỉ sợ đó chính là nguyên nhân trọng yếu, cũng chẳng phải sinh ý lớn gì, hai mươi lượng đối với nhà bọn họ vẫn là gánh nặng khá lớn.

Kỳ thật đối với kế mẫu, không cần tận tâm như vậy cũng được. Mà hai lão Triệu lão hán là người rất thành thật, bán rượu trước kia cũng tốt cho nên mới không so đo. Nhưng từ lúc Triệu Thanh Hà rơi xuống nước nhìn thấy những người này thì trái tim hoàn toàn băng giá, cũng sẽ không tận tâm như vậy nữa.

Triệu lão tam vẻ mặt bình tĩnh: ” Đại tỷ, lời này cũng không thể nói như vậy, hiếu thuận mẫu thân là thiên kinh địa nghĩa, cũng không thề các ngươi ăn ngon mặc đẹp mà không để ý nàng sống chết.”

Triệu Thanh Hà đột nhiên nói: ” Vẫn là kêu tộc trưởng lại đây đi.”

Mọi người đều giật mình, không biết trong hồ lô Triệu Thanh Hà muốn làm cái gì.

Triệu Thanh Hà nói: ” Nãi nãi không phải chỉ có một mình cha ta là nhi tử, phải hiếu thuận là ba nhà cùng nhau, không thể không cho hai nhà khác không có cơ hội phát huy. Tiền này đưa đi ai biết là tiêu bao nhiêu trên người nãi nãi ta, chúng ta không phải không nỡ đưa tiền. Cho nên, không bằng gọi tộc trưởng lại đây chứng kiến, đem chi tiêu mỗi ngày của nãi nãi tính rõ ràng trên giấy, sau đó chia làm ba phân cho ba nhà đem ra.

Còn có, ngày thường cũng phải kêu người trong tộc đi nhìn xem xem, mỗi ngày nãi nãi ăn bao nhiêu vào bụng, có phái giống như lúc tính toán hay không. Có chút người không phúc hậu muốn che giấu mà ngược đãi người già trong nhà, chúng ta vì nãi nãi mà phụ trách. Kêu người trong tộc nhìn xem là dĩ nhiên tiêu chút tiền, số tiền đó thì tất cả đều chi ra.”

Triệu lão nhị là người đầu tiên nhảy dựng: ” Làm sao tính như vậy, thôi thôi, các ngươi keo kiệt ta nói không được nữa, dù sao bất hiếu không phải ta.”

Nói xong liền rời đi, một năm nhiều bạc như vậy cho lão thái thái, cuối cùng được lợi chính là hắn. Nếu tính rõ ràng như vậy, tiền này ít nhất giảm mất một nửa! Hắn làm sao có thể đáp ứng.

Triệu lão nhị không đồng ý Triệu lão tam không nói cũng đứng dậy, còn nói thêm vài câu mới xám xịt rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.