Thú Y - Lạc Tân

Chương 35: Bệnh cá bánh xe trùng




Thanh Đại vẻ mặt không thể tin, ” Cá đó đúng là bệnh?”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Cá liên tiếp chết không phải bệnh thì là cái gì? Cha mẹ ngươi muốn mượn khác thường tranh công, đem tự mình huyễn huyễn thì trách được ai? Bọn họ hồ đồ ngươi cũng không thể hồ đồ theo.”

Thanh Đại nhất thời không kịp phản ứng, bọn họ cứ nghĩ điềm xấu, nếu không cá đang tốt như thế nào lại chết đi. Nhà bọn họ nuôi cá cũng nhiều năm, chưa từng gặp qua bệnh trạng kỳ quái như vậy. Nhưng Thanh Đại tỉ mỉ nghĩ lại liền hiểu được, nhà bọn họ cá ‘phi ngựa’ báo cáo nói dối, vẫn không chịu nhận thức rõ ràng bất thường như thế.

Nếu là bệnh thì tương đối dễ làm, Thanh Đại ngăn chặn nội tâm kích động, ” Công tử có thể chữa?”

Đối với trị bệnh, Triệu Thanh Hà vẫn luôn cẩn thận, ” Chưa tận mắt thấy không dám xác định, ta đi thôn trang nhìn một cái mới biết được. Hiện giờ nếu biết nguyên do, ít nhất cũng có thể bắn tên có mục đích, nhà các ngươi cũng có thể ứng phó được tốt.”

Đại Hữu mấy hộ chuyên môn nuôi dưỡng cá rất ít, đại đa số đều thuộc loại kháo sơn cật sơn kháo thuỷ cật thuỷ, đều là mặc cho số phận xem vận khí. Mà nước sông nơi này chưa bị ô nhiễm, lại nương theo dòng nước chảy nuôi dưỡng, cá sinh bệnh tỷ lệ tương đối nhỏ, hộ nuôi dưỡng thường có một ít cách phòng nên không hay có chuyện lớn. Nếu bị bệnh chỉ có thể xem như thời vận không tốt, hoặc mê tín cho là điềm xấu, vô cùng ít thú y nghiên cứu.

Thanh Đại liên tục gật đầu kích động: ” Đa tạ công tử, đa tạ công tử!”

Triệu Thanh Hà thản nhiên liếc mắt một cái, ” Ta chỉ bất quá là cứu bệnh, chuyện khác sẽ không làm chủ, cũng sẽ không cho các ngươi làm chủ.”

Thanh Đại như thế nào lại không hiểu đạo lý trong đó, cho dù cá có thể trị tốt nhưng bọn họ không thể tránh trách phạt. Thế nhưng bọn họ ít nhất vẫn còn đường sống.

” Công tử chịu ra tay cả nhà Thanh Đại đã vô cùng cảm kích, việc này là do chúng ta tự gây nên, chẳng trách người khác.”

Triệu Thanh Hà gật đầu, Thanh Đại này cũng không quá hồ đồ. ” Nơi này lên thôn trang mất bao nhiêu thời gian?” Vốn đã quen tốc độ cao, đối với giao thông nơi này Triệu Thanh Hà trong lòng vẫn luôn sợ hãi.

Thanh Đại trả lời: ” Vung roi thúc ngựa chỉ cần nửa canh giờ là tới, nếu toạ xe ngựa hoặc xe kéo phải ít nhất một canh giờ. Từ Tân Hồ huyện đến thông trang chỉ một đường lớn thập phần bằng phẳng, hành tẩu không có xóc nảy.”

Nghe xong Triệu Thanh Hà thở phào một cái, khoảng cách này vẫn là có thể đi được.

Dùng cơm sớm một chút, Triệu Thanh Hà nhắc tới việc này cho Thường Đình Chiêu.

Thường Đình Chiêu nhíu mày, nộ khí trên người làm cho Thanh Đại quỳ trên đất lạnh run. Mấu chốt việc này tính ra rất sốt ruột, lão thái thái lớn tuổi vốn hay nghĩ nhiều, chỉ sợ ngày nào đó mình đi đời nhà ma. Nếu việc này xử lý không tốt, đáy lòng sẽ giống như bị đâm nhói khó chịu, có khi còn xảy ra chuyện xấu.

Triệu Thanh Hà cho bọn nha hoàn lui xuống hết, vẻ mặt thành khẩn năn nỉ, ” Ngươi hôm nay có rỗi rãnh không? Cùng ta đi một chuyến xem như thế nào?”

Thường Đình Chiêu làm sao có thể cự tuyệt, nguyên bản phải tính toán qua nhìn, hiện giờ bị Triệu Thanh Hà khẩn cầu, tâm tình bỗng tốt. Nhưng trên mặt ra vẻ nhíu mày khó xử: ” Ta hôm nay có việc quan trọng hơn.”

Triệu Thanh Hà thất vọng, ” Thì thôi vậy.”

Thường Đình Chiêu ôm bờ vai hắn cười nói: ” Nhưng nếu là Thanh Hà mời, cho dù thiên đại sự cũng ném qua một bên. Ta săn sóc như vậy có nên thưởng không?”

Kẻ này giả trang thật giống, Triệu Thanh Hà không kéo hắn xuống sân khấu, cười đến sáng lạn, ” Ngươi muốn thưởng thế nào?”

Thường Đình Chiêu nâng mi, nghiêm trang: ” Đêm nay dùng miệng.” [ Ex: Tui chính thức khinh bỉ tên vô sỉ này ╮(╯_╰)╭ ]

Triệu Thanh Hà khoé miệng co giật, đã sớm đoán được Thường Đình Chiêu muốn thưởng cái gì, nhưng thời điểm người này nói còn mang cái biểu tình như vậy, nếu không biết còn tưởng đang bố trí quân sự gì, thật sự là càng sống càng vô sỉ.

Triệu Thanh Hà không chút do dự đáp ứng: ” Hảo.”

Triệu Thanh Hà kỳ thật sớm đã có tâm tư này, nhưng Thường Đình Chiêu thuộc loại mặt mũi khống chế mặt mũi không chút biểu tình vô cùng tốt, hai người còn chưa nếm thử chiêu này có sảng khoái ra sao. Nếu tự hắn đưa ra mới mẻ tư thế, kết quả ngược lại dễ dàng tốt quá hoá thừa, vì che giấu bản thân không quan tâm chỉ sợ Thường Đình Chiêu về sau cũng không thử qua. [ Ex: Cho tui rút lại câu vô sỉ trên, tiểu Thanh Hà, chị khinh bỉ cưng ヘ( ̄ー ̄ヘ) ]

Lời này làm Thường Đình Chiêu giật mình, người này trả lời sảng khoái như vậy sợ là đã sớm tính kế tốt. Rõ ràng bản thân phải suy nghĩ rất lâu, còn không dám nói thẳng phải quanh co lòng vòng, thực sự làm cho người ta muốn cười.

Cả hai người trong lòng có chung nhận thức rõ ràng, không tất yếu chọc thủng cửa sổ lộ ra, hai người vẫn thích tình thú ngẫu nhiên hư hư thật thật càng thêm ý tứ.

Triệu Thanh Hà lại nói: ” Ngươi cũng phải giúp ta.”

Thường Đình Chiêu cười nắm mũi hắn, ” Y ngươi.”

Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu giục ngựa đi vào thôn trang, đây là lần đầu tiên cả hai cùng nhau cưỡi ngựa đồng hành, nhưng tâm tình đều nằm trên mấy con cá cho nên dọc đường cũng không dám trì hoãn. Lãng mạng muốn cũng không có, mông bị ngồi đau thì lãng mạng cái lông.

” Tứ gia, Triệu công tử.” Cha mẹ Thanh Đại được tin đã sớm ở cửa thôn trang chờ đợi bọn họ đến, vừa thấy người vội vàng kích động đi lên.

” Tứ gia, đều là do tiểu đầu bôi mỡ heo mới có thể phạm sai lầm ngu xuẩn này, kết quả nháo ra lớn lại bại lộ, tiểu nhân chết tiệt, tự sẽ không trốn tránh trách nhiệm, còn thỉnh Tứ gia trách phạt.” Cha Thanh Đại là Dương quản sự mang theo thê nhi già trẻ quỳ gối trước mặt hai người, thật lòng cúi dập đầu.

Thường Đình Chiêu lạnh lùng liếc mắt quét bọn họ một cái, mặt lộ vẻ trào phúng.

Xương cốt Dương quản sự chợt lạnh, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, ” Một nhà tiểu nhân lấy Tứ gia làm chủ tử, nếu vi phạm thì thiên lôi đánh xuống.”

Lần này Phùng tiểu thiếp thật sự khiến bọn họ lạnh tâm, cho dù không thể thay thế bọn họ cầu tình, nhưng cũng không thể đem hết trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ, còn không nói giúp bọn họ một câu. Nguyên bản bọn họ chỉ nói cá có dị thường, chưa chắc có phải là điềm lành hay không. Là Phùng tiểu thiếp muốn tham công lớn, cho nên truyền ra cho mọi người biết, hiện giờ sao có thể quay đầu. Kết quả bây giờ xảy ra chuyện, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ khác gì muốn mạng đâu, không khỏi quá tuyệt tình.

Một nhà bọn họ dĩ nhiên có sai, nhưng cũng không thể giống Phùng tiểu thiếp trốn tránh trách nhiệm.

Thường Đình Chiêu vẫn như cũ không để ý bọn họ, khinh thường nhìn đến.

Lúc này Triệu Thanh Hà xen vào nói: ” Nói nhiều nghe vô dụng, vẫn là đi xem cá trước.”

” Đúng, phải.” Dương quản sự vội vàng gật đầu, làm cái tư thế thỉnh, cúi người đưa hai người đi đến trại cá, cúi đầu khom lưng, cung kính.

Đến trại cá, ngay cả Thường Đình Chiêu cũng khẽ nhíu mày. Vô số con cá kết đội thành quần thể quay chung quanh cạnh bên ao cuồng loạn, loạn động đến vui sướng, miệng ở mặt nước hô hấp, không ít con ngửa người nổi chết trên nước, xảy ra vô cùng quy mô.

Con cá này so với tưởng tượng của Triệu Thanh Hà lớn hơn nhiều, mà số lượng cá bệnh cá chết đến ghê người.

Triệu Thanh Hà vội vàng mệnh lệnh: ” Đem cá chết vớt lên, về sau cũng làm như thế, không thể để cá chết tiếp tục trôi nổi trên hồ nước. Nếu không sẽ xuất hiện bệnh truyền nhiễm gì đó, cả ao này trốn không thoát được.”

Dương quản sự đã không quên nhìn Thường Đình Chiêu thấy hắn liếc mắt một cái không có dị nghị, lúc này mới kêu người trong trang mang thuyền đi vớt cá chết.

Triệu Thanh Hà lại sai Dương quản sự đem mấy con cá chết cùng cá bệnh vớt lên cho hắn kiểm tra, kết quả phát hiện ở miệng cá, tai với mũi có điểm xám trắng, cá bệnh ngoài thân xuất hiện một tầng dịch trắng, vành tai sưng có lượng dịch dính dính, thân cá gầy yếu biến thành màu đen thậm chí xuất huyết, vảy bóc ra.

Không có kính hiển vi, Triệu Thanh Hà chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm phán đoán đây là cá bệnh bánh xe trùng. Nhưng chẩn trị như thế nào làm cho hắn thấy khó xử, nếu là trước đó xác nhận dùng sulfate đồng với sulfate thiết tỉ lệ 5:2 với thuốc nước hoà tan thì có thể chữa khỏi. Hiện giờ hắn biết tìm ở đâu?

Từ trước bọn họ có ít người nuôi cá, cho nên ông ngoại y thuật chữa cá đều học từ hắn, cơ hội trị bệnh cũng không nhiều. Bởi vậy Triệu Thanh Hà không có kinh nghiệm gì cũng không biết dùng trung dược gì. Trong trường học phần lớn dùng tây dược, trung thú y bộ phận cực nhỏ, ngay cả một quyển sách cũng bao quát hết.

” Như thế nào?” Thường Đình Chiêu thấy hắn cau mày, hỏi thử.

Triệu Thanh Hà thở dài, ” Ta biết cá này bệnh gì, cũng biết cách trị, chính là không có thuốc.”

Thường Đình Chiêu không nghĩ vậy, ” Là thuốc gì? Ta sai người đi tìm.”

Thường Đình Chiêu có thực lực mới nói lời này, ở Đại Hữu hắn muốn tìm cái gì cũng không khó khăn. Chỉ tiếc dù Thường Đình Chiêu có lợi hại cũng không có biện pháp vượt qua thời không.

Triệu Thanh Hà lắc đầu, ” Thuốc này ở Đại Hữu triều cũng tìm không được, nói chính xác là trên đời này không tìm được, cho dù có thì ta cũng không biết ở Đại Hữu gọi là gì.”

Triệu Thanh Hà thầm hận tự mình tài nghệ không tinh, có trời mới biết được dược đó chế như thế nào, tại thời không này thật sự khó mà lý giải được.

Thường Đình Chiêu tò mò, hắn đã sớm phát hiện Triệu Thanh Hà này không đồng nhất bàn, hiện giờ còn nói dược kỳ lạ. Nếu không thể tìm được thì Triệu Thanh Hà làm sao biết được? Hắn cũng không sốt ruột việc Triệu Thanh Hà giấu diếm không thẳng thắn thành khẩn, trong lòng vẫn giữ hy vọng, sau đó nói: ” Nói ra xem biết đâu ta đã nghe qua.”

Triệu Thanh Hà đem tên thuốc nói xong, Thường Đình Chiêu ngây ngẩn cả người, thật đúng là tên cổ quái! Đọc không biết viết như thế nào!

Hai người một bên nói nhỏ, sắc mặt trầm trọng khiến cho Dương quản sự tâm ngày càng hoảng, không ngừng lau mồ hôi, vốn nghĩ có hi vọng giờ lại không có. Nhà bọn họ chẳng lẽ không thoát được kiếp nạn này?

” Có thể thay thế dược khác hay không?”

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, trước mắt bỗng nhiên loé sáng, hai mắt sáng lên, thời điểm học trung thú y ở đại học có sách chuyên ngành ghi phương pháp trị liệu! Hắn nhớ rõ có một số dược thông thường có thể chế thuốc, lúc ấy còn cảm thán nguyên lai dược này chữa được bệnh, bởi vì phương tử kia quá mức đơn giản làm cho hắn có chút hoài nghi.

Đúng là lá cây có công dụng sát trùng, không biết có nhớ chính xác không, phương tử có đầy đủ không?

Triệu Thanh Hà trầm tư suy nghĩ, cong tâm cong phế vắt óc, rõ ràng chợt nhớ ra lại đột nhiên đầu óc mất linh quang, giống như bị sương mù che lấp, chỉ sợ hắn sơ suất.

Thường Đình Chiêu không đành lòng, ” Đang nghĩ đến cái gì?”

Hiện tại đầu óc Triệu Thanh Hà xơ cứng, thật sự không nghĩ ra, tận dụng vận khí mơ hồ như dò hỏi: ” Ngươi biết lá cây gì có độc, còn có thể sát trùng? Bình thường ít nhìn thấy, đúng rồi, trưởng thành còn có rất nhiều trái cây nho nhỏ, có khi biến thành màu vàng rớt xuống đât.”

Triệu Thanh Hà đối với hình tượng của cái cây càng rõ ràng thêm nhưng cố gắng cũng không nhớ ra tên gì. Ngày thường hay thường xuyên gọi tên cây thuốc này, đột nhiên lại không nhớ ra!

Thường Đình Chiêu nghĩ nghĩ: ” Là cây khổ luyện?”

Nếu không phải nơi này có một đống người, Triệu Thanh Hà thiếu chút nữa bộc phát oán hận cắn Thường Đình Chiêu một ngụm, ” Chính là cây này! Mụ, lão tử nghĩ nửa ngày, đầu óc càng ngày càng chậm phát triển.”

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Ngươi chui rúc vào sừng trâu, luôn chỉ nghĩ đến thuốc kỳ quái kia tất nhiên là sẽ không nghĩ đến mặt khác.”

Triệu Thanh Hà cũng cười lên, ” Thật đúng là như thế.”

Lại hướng đến Dương quản sự nói: ” Ta có một phương thuốc, trước giờ chưa thử qua, không biết có hiệu quả ra sao, ngươi cứ tạm thời thử xem.”

Dương quản sự liên tục gật đầu, vẻ mặt kích động giữ không được bình tĩnh. Ít nhất còn có thể thử! Còn hơn không có hi vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.