Thú Y - Lạc Tân

Chương 24: Bệnh mã giam




Triệu Thanh Hà đi vào luyện công phòng, bị cảnh tượng trước mắt mà kinh sợ.

Thường Đình Chiêu nắm trường thương múa may, nhất chiêu nhất thế sắc bén lưu loát không một chút trói buộc. Uy vũ sinh uy, khí thế cực cụ có thể nhìn thấy tính sát thương thực cường. Đứng ở xa nhìn thấy cũng cảm nhận được uy lực thật lớn.

Thường Đình Chiêu lúc này so với bình thường hơn phần sát khí, có chút tương tự với lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng thật ta do ở trong quân doanh lăn lộn nhiều năm mà tạo nên khí chất.

Gặp Triệu Thanh Hà thương trên tay Thường Đình Chiêu vẫn chưa dừng lại, múa một hồi mới chịu thu tay. Triệu Thanh Hà đi lên phía trước, cười vỗ tay, ” Tứ gia quả nhiên uy vũ.”

Thường Đình Chiêu hướng tới hắn cười cười, đột nhiên ném trường thương cho hắn. Triệu Thanh Hà thuận tay tiếp nhận thiếu chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống. Hắn hoàn toàn không ngờ cây thương này trọng lượng lớn như thế, ít nhất phải mấy chục cân.

Triệu Thanh Hà ngạc nhiên, mới nãy xem Thường Đình Chiêu múa đến thoải mái còn tưởng rằng nhẹ nhàng, cũng may mà hắn còn đứng trụ. ” Trường thương này thật là có phân lượng.”

Thấy Thường Đình Chiệ hoàn toàn không có ý thu hồi lại, Triệu Thanh Hà chỉ có thể nhận mệnh khiêng đến để lên cái giá, thoả đáng xong xuôi thì đã thở hồng hộc.

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Tiểu thân thể của ngươi thật kém.”

Triệu Thanh Hà vỗ vỗ tay, ” Không phải sao, cho nên mới muốn nhờ ngươi chỉ dạy mấy chiêu.”

Thường Đình Chiêu thân thủ nhéo nhéo mấy chổ trên thân thể Triệu Thanh Hà: ” Ngươi căn cốt quá kém, có cố gắng học cũng không thành dạng gì.”

Dù đã sớm dự đoán như vậy, lại vẫn như cũ có chút thất vọng, giấc mộng đại hiệp xem như là không thành rồi, ” Ta chỉ nghỉ để thân thể tráng kiện, học một ít khinh công và vân vân, tốt xấu lúc chạy trốn còn có khí lực nhanh hơn thôi.”

Thường Đình Chiêu nheo nheo mắt, ” Vô luận học công phu gì đều phải nắm vững trụ cột, không thể một sớm một chiều được. Quan trọng là kiên trì hàng ngày, ngươi chịu được sao?”

Nếu lúc trước kêu cố gắng chắc chắn là không thể, nhưng hiện tại quyết định cùng Thường Đình Chiêu lăn lộn. Cái đầu hay thắt lưng quần đều như nhau chỉ có chăm chỉ mới có thể nắm chắc thêm nhiều phần sống. Hắn cũng không hy vọng chưa oanh oanh liệt liệt đã bị đạn lạc hãm hại.

Triệu Thanh Hà thận trọng gật đầu: ” Được.”

Thường Đình Chiêu thấy hắn quyết tâm trong lòng có chút tán thưởng, Đại Hữu triều hiện giờ ngày càng trọng văn khinh võ, cho rằng học võ thô tục, thật sự buồn cười cực điểm. Văn dĩ nhiên trọng yếu, nếu là võ chẳng qua lúc có quân xâm lược mới thấy tuyên dương. Triệu Thanh Hà có giác ngộ này nhưng thật ra càng hiểu sâu xa hơn.

” Mỗi ngày sáng sớm đứng trung bình tấn một canh giờ, nếu có thể kiên trì tiếp tục thì thương nghị lại.”

” Hảo. Ngày mai có thể bắt đầu?” Triệu Thanh Hà sợ bị nghĩ nhục bước, vội vàng giải thích: ” Hôm nay thật sự là đã trễ, một hồi ta còn phải đi bệnh mã giam.”

Thường Đình Chiêu không để ý, ” Không cần vội, bất quá ngày mai không được lấy cớ, sau này liền không cần đến đây.”

Triệu Thanh Hà liên tục gật đầu, ” Hảo. Đúng rồi, tối hôm qua ngươi đáp ứng giúp ta chế tạo khí cụ còn giữ lời chứ?”

Thường Đình Chiêu hừ lạnh: ” Ta giống như người không có chữ tín sao?”

Triệu Thanh Hà cười mỉa: ” Ta chẳng phải là lo lắng tối hôm qua ngươi nói mớ sao, giật mình tỉnh dậy không nhận biết và vân vân…”

Thường Đình Chiêu thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, ” Nhớ đem nhu khí cụ dùng để phẩu thuật vẽ rõ ràng.”

” Yên tâm, súc sinh cũng cần này đó, sẽ không quên. Chính là người, dùng cho người cũng không sai biệt lắm, bất quá xác suất không lớn.”

Tuy là hôm qua được trả lời thuyết phục, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng xác nhận lại lần nữa: ” Mổ bụng phá bụng không chỉ không chết còn có thể chữa hết bệnh?”

Triệu Thanh Hà thập phần tự tin, ” Đương nhiên, ta không biết đã làm bao nhiều lần rồi…”

Nhất thời đắc ý xém bị lộ, Triệu Thanh Hà trong lòng vô cùng ảo não. Nguyên thân luôn luôn ở học đường làm gì có cơ hội mổ bụng phá bụng.

Thường Đình Chiêu không thèm để ý lỗ hổng trong lời nói của hắn, ” Súc sinh có thể, người có được không. Hoa Đà trong truyền thuyết cắt tràng chữa bệnh nghĩ đến thực sự là chuyện lạ?”

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: ” Hoa Đà có thể hay không ta không biết. Nhưng ta có thể khẳng định chỉ cần có thủ pháp chính đáng, thiết bị dược vật đầy đủ hết, rất nhiều bệnh nhân cũng có thể trị liệu như vậy.”

Nhãn tình Thường Đình Chiêu sáng lên, ” Ngươi được không?”

Triệu Thanh Hà lắc đầu, ” Mặc dù đều là y lại rất bất đồng, kết cấu cơ thể người ta không biết, nếu để ta làm chẳng phải nói mang sinh mệnh ra đùa giỡn. Súc sinh trị chết tổn hại nhiều lắm là vài cái tiền bạc, người chết thì quá nhiều phiền toái.”

Thường Đình Chiêu cũng hiểu được đạo lý này nên không khỏi tiếc hận. Nếu thật sự có thuật này, rất nhiều bệnh án vô phương có liệu pháp chữa trị, trên chiến trường phần chết sẽ không thảm trọng như vậy. Thiếu cánh tay thiếu chân còn có thể đứng lên, ruột lộ ra còn có thể nhồi trở lại trong bụng mà đứng lên, nghe đến thật sự làm người ta phấn chấn.

” Là ta nóng vội.”

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Cùng là y thì đều có chổ giống nhau, chờ ngươi tìm được người có năng lực, ta sẽ dạy hắn thuật khâu lại. Sau này có thể dùng trên thân người, ít nhiều có thể có chút tác dụng. Chỉ là muốn cắt cái gì nội tạng linh tinh thì khó khăn khá lớn, sẽ không được.”

Thường Đình Chiêu nghe nói thế khoé miệng cong lên, ” Sẽ chờ.”

Triệu Thanh Hà đi vào bệnh mã giam, tổng quản đã sớm được tin tức đối với hắn rất là ân cần, không một lúc đã an bài thoả đáng. Đại phu toạ chẩn tại bệnh mã giam ngoài Chung Hưng Nguyên chưa xuất sư, có khoảng năm người, trẻ tuổi nhất là Chung Hưng Nguyên chỉ mới ba mươi.

Bỏ Chung Hưng Nguyên, bốn vị đại phu khác đối với Triệu Thanh Hà cũng không nhiệt tình. Chung lão đại phu thì không nói, nhìn thấy chỉ xem như bình thường thấy tiểu bối, ba vị kia thì liền như có như không phản ứng, trong đó có một vị Tào đại phu trong ánh mắt đều mang theo hèn mọn không che đậy.

” Tuổi trẻ như vậy cũng dám đến toạ chẩn, hiện giờ thật sự là ai cũng muốn đến bệnh mã giam làm loạn.”

Triệu Thanh Hà đối với nghi ngờ như vậy đã sớm dự đoán, cũng không có bao nhiêu ghét cay ghét đắng. Có nói cũng vô dụng, vẫn là như vậy tuổi trẻ, không phô bày thực lực thì bị người nghi rất là bình thường, cho nên không cần để ý gì lắm.

Một vị học đồ hừ lạnh nói: ” Người ta chính là cứu ngựa Thường tứ gia, đúng là đụng phải đại vận.”

” Nhặt đại vận, có bản lĩnh ngươi nhặt một cái thử xem! Ở đó mà phí sức luyên thuyên còn không bằng đi xem thêm chút y thư.” Chung Hưng Nguyên đi ngang qua hai cái học đồ khiển trách ra.

Hai cái học đồ nháy mắt chạy trốn không thấy bóng.

Chung Hưng Nguyên chắp tay cười nói: ” Mới nãy bận việc, không thể nghênh đón thật sự hổ thẹn.”

Triệu Thanh Hà vội vàng đáp lễ, ” Chung đại ca khách khí, mới đến nên thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”

Hai người chưa kịp hàn huyên vài câu, Chung Hưng Nguyên liền vội đi. Bệnh mã giam ai cũng thập phần bận rộn, chỉ có Triệu Thanh Hà một người cho đến lúc tan tầm về nhà cũng không có việc gì làm.

Mấy ngày sau liên tiếp đều như thế, không có người tìm Triệu Thanh Hà xem bệnh. Cho dù tổng quản đề cử, nhưng người tới thấy Triệu Thanh Hà trẻ tuổi thì thà rằng xếp hàng dài chờ đại phu khác. Súc sinh không phải mang đến để đùa, đây chính là mệnh của không ít gia đình.

Cứ như vậy, bệnh mã giam trong tối ngoài sáng ngày càng trào phúng, cho dù Chung Hưng Nguyên khiển trách cũng không ngăn cản được tiếng gió ra vào.

Thường Đình Chiêu là người ra sao, bệnh mã giam ai cũng rõ, Triệu Thanh Hà chẳng có năng lực gì thế nhưng lại nịnh bợ đáp thượng được, làm sao không khiến đỏ mắt. Bất quá là vận khí quá tốt, bản lĩnh thật sự thì chẳng qua để lừa người.

Triệu Thanh Hà mặc dù ở biệt viện Thường gia kiêu ngạo, bên ngoài cũng không biết như thế nào chỉ cho là hắn bị an trí như vậy là để cấp xem ngựa cho Thường Đình Chiêu. Thường Đình Chiêu cũng chưa đem Triệu Thanh Hà nhét vào hậu viện, bên ngoài vẫn còn thanh trong sạch bạch.

Ở Đại Hữu triều ngoài mấy vị hoàng tử thì có một ít quyền quý cũng không dám đem nam sủng nhét vào hậu viện, đều là lén lút ăn vụng. Có mấy hoàng từ vì hướng lên trên xem như là thuận theo quy tắc, thực tế thê thiếp bên mình không thiếu. Đương kim hoàng thượng đều không có phản ứng ngầm xem như chấp nhận, không ít người đang là trọng thần của triều đình. Có thượng tất có hạ, mặc dù không coi là nhiều nhưng vẫn là tồn tại.

Biệt viên Thường Đình Chiêu có người, nhưng cũng không có người dám lung tung truyền đồn.

Đối với mấy lời đồn đãi Triệu Thanh Hà chính là cười cười, cả ngày nhàn nhã cũng thoải mái, dù sao ngân tử đều được nhận. Bắt đầu làm việc sẽ xem y thư, hắn dù sao đã lâu không dùng trung dược vẫn nên ôn tập lại một lần. Đọc sách có thể hiểu biết đại khái thế giới này thú y phát triển đến trình độ nào. Thế giới này không giống với thời cổ đại của hắn, rồi lại có một vài điểm giống.

Mà y thư làm cho Triệu Thanh Hà có chút đau đầu, chữ phồn thử sắp xếp có chút không phù hợp nhưng xem nhiều một chút liền quen. Để cho hắn không thể chịu đựng được chính là không có dấu chấm câu, cứ đọc liên tiếp lại thấy tối nghĩa, khiến hắn choáng váng đầu hoa mắt, một ngày nhìn xem không được bao nhiêu trang.

” Không phải nói là niên thiếu thần y sao? Thế nhưng còn xem sách nhập môn << Liệu Mã Phương>>?” Một cái học đồ đối với người kia liếc mắt nói. Người này Triệu Thanh Hà nhớ rõ, kêu Tào Khoan, là chất tử Tào đại phu, thích nhất đối với hắn châm chọc khiêu khích.

Người kia kêu Hầu ca nhi, mới mười hai mười ba tuổi, nghe xong liền trừng mắt, cộc lốc đáp: ” Sách này tốt lắm, sư phụ nói làm thú y thì nhất định muốn xem a.”

Triệu Thanh Hà thiếu chút nữa cười ra tiếng, Tào Khoan tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, phất tay áo rời đi, ” Với ngươi thật sự chỉ có thế!”

Hầu ca nhi vò đầu, vẻ mặt uỷ khuất than thở: ” Cũng không có tìm ngươi nói chuyện a.”

” Hầu ca nhi, buổi tối mời ngươi ăn sủi cảo thịt heo.” Triệu Thanh Hà ngoắc với Hầu ca nhi.

Hầu ca nhi vừa nghe ánh mắt đều sáng, đang tuổi ăn tuổi ngủ nhưng mà ngày thường tiền công ít không dám ăn bao nhiêu thức ăn mặn. Vừa nghe Triệu Thanh Hà nói có sủi cảo ăn liền vui sướng vô cùng.

” Thật sự? Có hay không rất tiêu pha.” Hầu ca nhi tuy rằng cao hứng, có chút lo lắng nói. Sủi cảo tốn không ít tiền đâu, còn là có thịt.

Hầu ca nhi là trong số ít ở bệnh mã giám đối với hắn rất nhiệt tình, Triệu Thanh Hà cho tới bây giờ bánh ít đi, bánh quy lại, ” Thỉnh thoảng vài lần, không sao.”

Hâu ca nhi nghe xong trong lòng mới an tâm, cầu nguyện buổi tối mau tới.

” Triệu ca, hôm nay lại không có ai tìm ngài trị liệu sao?”

Triệu Thanh Hà cười lắc đầu.

Hầu ca nhi lo lắng: ” Vậy phải làm sao bây giờ a?”

Triệu Thanh Hà không thèm để ý nói: ” Không nóng nảy, luôn luôn có chỗ phải dùng tới.”

Thường Đình Chiêu giúp hắn tạo khí cụ đã đưa tới, hắn mấy ngày nay xem y thư cùng với xem đại phu khác chẩn trì, đại khái hiểu được trình độ thú h phát triển ở thế giới này. Hiện giờ chỉ mới tạo được hệ thống, ước chừng còn một con đường dài. Cho dù trên phương diện trung thú y, Triệu Thanh Hà so với những người này học được thì tiên tiến hơn nhiều, sẽ phải có cơ hội cho hắn bộc lộ tài năng. Quan trọng là phải đem những gì quên đi mang trở về, nếu không người khổng lồ đứng cùng người thấp bé thì vai cũng phải hạ xuống.

” Tránh ra, tránh ra, Tào đại phu, ngưu nhà ta không được!” Một đầu ngưu nằm trên xe đẩy tới cửa, chủ nhân ở xa đã ồn ào lên tiếng, đem ánh mắt mọi người hấp dẫn qua đi.

Hầu ca nhi vừa đi qua thấy, ” A, người này không phải hai ngày trước đã đến sau, Tào đại phu khai dược bảo không sao, như thế nào hiện tại ngưu bệnh càng nghiêm trọng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.