Dưới cái nhìn của Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc chỉ cảm thấy bó hoa trong tay mình giống như một củ khoai nướng nóng phỏng tay, vứt bỏ không được mà không vứt bỏ cũng không được, nàng có chút lúng túng chết trân tại chỗ, cuối cùng chỉ có thể dùng trầm mặc để biểu đạt tất cả.
Ngoài dự tính, phản ứng của Tô Tích Nhan không nổi giận như trong suy nghĩ của Hà Tĩnh Mạc, cô ở đó trầm mặc một lúc, mỉm cười, rồi chậm rãi đi về phía Hà Tĩnh Mạc "Hoa thật đẹp nha."
"Ừ, phải, đây là –"
Vốn chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận cơn tức giận của Tô Tích Nhan mà cô đột nhiên thay đổi bất ngờ như vậy khiến Hà Tĩnh Mạc không kịp thích ứng, có chút bối rối. Tô Tích Nhan nhìn nàng, nụ cười vẫn giữ nguyên, nhẹ nhàng hỏi: "Xong việc chưa? Chúng ta đi thôi?"
"Ừ."
Hà Tĩnh Mạc gật đầu, chỉ là vẫn không biết nên xử lý hoa ôm ở trong ngực này như thế nào, có chút ngơ ra đứng yên tại chỗ. Tô Tích Nhan biết Hà Tĩnh Mạc suy nghĩ cái gì, tay đoạt lấy bó hoa ở trong ngực của nàng, "Đưa cho mình, nó hẳn là nặng lắm."
Sự dịu dàng của Tô Tích Nhan không những không làm cho Hà Tĩnh Mạc thở phào được, ngược lại càng khiến nàng lo lắng nhiều hơn. Trước đây mỗi lần thời điểm khác thường như vậy, Tô Tích Nhan sẽ nỗi trận lôi đình bộc phát tính tình, mỗi lần như thế đều khiến người ta khó có thể chịu đựng, Tô Tích Nhan nhìn ra Hà Tĩnh Mạc đang sợ hãi, một tay của cô ôm bó hoa, một tay để trên lưng nàng, "Được rồi, đi thôi."
Dưới cái nhìn của mọi người, hai người cứ thế ôm hoa đi trong khuôn viên trường. Trên đường đi hai người cũng không có nói chuyện, Hà Tĩnh Mạc vẫn lo lắng ở trong lòng, Tô Tích Nhan ôm nàng cũng không chịu buông. Đến bãi đỗ xe, cô mở cửa ra, đem bó hoa ném ở phía sau xe. Quay lại, Tô Tích Nhan mở cửa ghế cạnh người lái, nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Đi thôi, muốn ăn cái gì?"
Hà Tĩnh Mạc vẫn im lặng như trước quan sát hành động của Tô Tích Nhan, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tích Nhan, nhẹ giọng hỏi: "Tích Nhan, có phải đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, lên xe." Giọng nói của Tô Tích vẫn bình tĩnh, nhưng lại như mang theo một chút hương vị chống chế, Hà Tĩnh Mạc không còn lý do gì nữa, gật đầu, lên xe.
Xe chậm rãi chạy ở trên đường, Tô Tích Nhan biết thường ngày Hà Tĩnh Mạc thích nghe nhạc, nhìn sắc đèn neong ở bên ngoài xe, cô không đành lòng để Hà Tĩnh Mạc cảm thấy khó chịu, chậm rãi mở miệng, "Tĩnh Mạc, mấy năm nay, vì mình, cậu nhất định đã chịu không ít khổ."
Một câu nói này, một lời này, Hà Tĩnh Mạc cắn môi dưới, cúi đầu hốc mắt đỏ lên, không muốn để cho Tô Tích Nhan nhìn thấy sự yếu đuối của nàng.
Càng làm như vậy, Tô Tích Nhan lại càng thêm đau lòng, tay giữ chặt vô lăng, cô cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình, Tô Tích Nhan biết, thời điểm này, cô phải kiên cường, bởi vì Hà Tĩnh Mạc cần cô.
"Tĩnh Mạc, cậu biết không? Vừa rồi khi cậu thấy mình đi vào, ánh mắt lo lắng sợ hãi đó thật khiến cho lòng mình đau lắm. Mình nghĩ, mấy năm nay, cậu vẫn như vậy một lòng suy nghĩ cho cảm nhận của mình, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ cho bản thân cậu."
"Mình không có, cậu thì có gì tốt chứ."
Hà Tĩnh Mạc vẫn bướng bỉnh cãi lại, nhưng trong giọng nói nghẹn ngào mang theo một tiếng nức nở, Tô Tích Nhan nghe xong lắc đầu cười khẽ, "Thực ra mình đã luôn cảm giác được, chỉ là không đoán được, cũng không dám đoán mò, ngày hôm đó, hiểu được tâm ý của bản thân, mới biết được cậu đối với mình quan trọng như thế nào."
Cậu đối với mình quan trọng như thế nào...
Tâm lý phòng tuyến của Hà Tĩnh Mạc một chốc sụp đổ, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tích Nhan, nhìn ánh mắt đau lòng của cô, có một loại cảm giác không được chân thật.
"Hôm nay cậu bị làm sao vậy, nói toàn mấy lời sến rện như thế?"
Sự lo lắng cùng không chắc chắn của Hà Tĩnh Mạc làm cho Tô Tích Nhan vô cùng đau lòng, cô hận, hận bản thân mấy năm qua có bao nhiêu gay gắt, hận mấy năm qua đã trốn tránh, nếu sớm biết được Hà Tĩnh Mạc chịu đau khổ như vậy, cô sao có thể bỏ mặc, sao có thể nhẫn tâm để cho nàng một mình chịu đựng dày vò. Đúng vậy, cô thật sự đã chơi trò tra tấn, cô thật sự đã làm tổn thương Hà Tĩnh Mạc. Nếu Hà Tĩnh Mạc thà chết cũng không thừa nhận tình cảm của bản thân, như vậy cô cũng nên bao dung, để cho Hà Tĩnh Mạc có cơ hội trút hết bất mãn đã tích lũy mấy năm qua.
"Gì mà sến rện? Đây không phải là mình đang theo đuổi cậu sao?"
Tô Tích Nhan không nghĩ đến Hà Tĩnh Mạc lại bi thương như vậy, đã thay đổi so với thói quen ngày xưa rất hay chọc ghẹo đùa giỡn, Hà Tĩnh Mạc không nói chuyện, cũng không chớp mắt nhìn cô, muốn nhìn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Được rồi, một lát muốn ăn cái gì, buổi sáng đã không cho cậu ăn ngon, buổi tối muốn đền bù lại cho cậu."
Tô Tích Nhan cười lảng sang chuyện khác, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày nhìn cô: "Chưa ăn ngon?"
"Đương nhiên, tiểu lung bao mình đã ăn rồi, thật tình là mặn như muối ấy."
Tô Tích Nhan thật sự không tưởng tượng nỗi tại sao Hà Tĩnh Mạc có thể nuốt được mấy cái tiểu lung bao đó, có lẽ mấy năm gần đây chịu đựng đựng sớm đã được nàng dưỡng thành thói quen, có đau, có buồn khổ duy chỉ có một mình âm thầm chấp nhận. Hà Tĩnh Mạc nhìn chằm chằm Tô Tích Nhan một hồi, thở dài, "Tích Nhan, mình không có gạt cậu, với mình mà nói mấy cái tiểu lung bao đó ăn ngon lắm."
Vốn Tô Tích Nhan còn đang đùa giỡn nhưng nghe xong những lời này thật có chút chịu không nỗi, hốc mắt lập tức đỏ lên, trong tim hưởng ứng đập rộn ràng, đương nhiên việc này làm cô cảm thấy đau lòng, cảm thấy không hài lòng về bản thân, rất muốn rất muốn gắt gao ôm Hà Tĩnh Mạc vào lòng không bao giờ buông ra.
Mà cô đúng là làm như vậy...
Chân đạp xuống, Tô Tích Nhan đột ngột cho xe đỗ ở phía bên đường, mở đèn nhá, không để tâm ánh mắt kinh ngạc của Hà Tĩnh Mạc, tay Tô Tích Nhan kéo lấy nàng vào lòng, gắt gao ôm lấy.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Tô Tích Nhan như vậy làm cho Hà Tĩnh Mạc thật khó chịu, không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Tô Tích Nhan có sự thay đổi lớn đến thế, Tô Tích Nhan không nói gì chỉ ôm chặt lấy nàng, Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng Tô Tích Nhan, giống như những lần trước đây mà dỗ dành: "Ngoan, ngoan, không có việc gì?"
"Cái gì mà không có việc gì?" Tô Tích Nhan buồn bực hờn dỗi hỏi lại, cô thấy khó chịu muốn chết, cái người này, vì cái gì không nói, vì cái gì vẫn cũng không chịu nói để hai người chịu thống khổ dày vò nhiều năm như vậy? Nếu Hà Tĩnh Mạc sớm đem tình cảm ở trong lòng nói ra, thì hiện tại cô nhất định sẽ không ra cái bộ dạng này. Vẫn còn may, còn may là hiện tại biết cũng chưa muộn.
"Xem cái miệng chu nè." Hà Tĩnh Mạc nhéo miệng Tô Tích Nhan, nhìn thấy nàng làm nũng tâm muốn nhũn cả ra, Tô Tích Nhan không muốn tách ra khỏi cái ôm với nàng, nhẹ nhàng nói: "Tĩnh Mạc, mình nhớ rất rõ vào ngày lễ tốt nghiệp, mình nghĩ đến sau này tụi mình phải tách ra thì cảm thấy rất đau lòng, ở trong vòng tay của cậu không ngừng khóc, khi đó cậu không giống như bây giờ bình thản trấn an mình. Kỳ thật lúc ấy mình vẫn không hiểu rõ cảm xúc của bản thân, không hiểu vì cái gì cùng cậu tách ra lại cảm thấy lòng đau đến như vậy.."
"Ừ" Hà Tĩnh Mạc đáp, khi đó Tô Tích Nhan khóc thật thương tâm, lại còn luôn miệng nói "Không muốn tách ra". Bắt đầu từ lúc đó, Hà Tĩnh Mạc hạ quyết tâm không bao giờ rời xa cô, hạ quyết tâm bảo hộ cô cả đời.
"Thời gian trôi qua thật nhanh." Tô Tích Nhan lẩm bẩm, trong nháy mắt đã tốt nghiệp đại học nhiều năm như vậy, cô than thở, "Nếu cả đời đời cứ như thế này thì tốt quá."
"Sẽ ." Hà Tĩnh Mạc hôn lên trán cô, "Tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Ừ, vậy cậu có thể hôn mình lần nữa không?" Tô Tích Nhan vừa mới cảm giác tốt được một chút liền bắt đầu đưa ra mấy yêu cầu vô lý, Hà Tĩnh Mạc đỏ mặt trừng cô, "Cậu đã quên mình không có đáp ứng cùng cậu ở một chỗ sao."
"Hừ." Tô Tích Nhan khởi động xe lại, không hài lòng than thở, "Bận rộn cả ngày đến cơm cũng chưa ăn để đi đón cậu, không ngờ vừa đến đã cho mình thấy một màn thật kích thích, của ai đây, sao cổ lỗ như vậy, đây là thời đại gì rồi, tặng hoa, đã vậy lại còn tặng hoa hồng."
Hà Tĩnh Mạc nhìn ánh sáng ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, tâm trạng tốt lắm, hiếm có đáp một tiếng, "Ừ". Cái này làm cho tinh thần cùa Tô Tích nhan thêm tỉnh táo, cô tiếp tục than thở, "Tặng hoa cái gì, rõ ràng chỉ có học sinh tiểu học mới làm đi, phí tiền lại vô dụng, bộ muốn tạo ra cái được gọi là lãng mạn trong truyền thuyết hả."
"Ừ."
"Người này cũng thật nhàm chán, thật sự không biết kiếm tiền không có dễ dàng mà."
"Ừ."
"Còn muốn dùng hoa tươi để làm cậu cảm động, hừ, cũng không nhìn xem Tĩnh Mạc nhà chúng ta là người như thế nào."
"Ừ."
"Tĩnh Mạc, cậu có đang nghe mình nói không......"
"Ừ"
"Tĩnh Mạc, kỳ thật là cậu yêu mình mà ha."
"Ừ. Hữ???!!!"
"Ha ha ha."
Hai người cãi nhau suốt cả đoạn đường về nhà, vừa mở cửa, Tô Tích Nhan mệt mỏi liền đặt mông lên sô pha nhất quyết không chịu đứng lên. Hà Tĩnh Mạc bất đắc dĩ, xoay người đi vào nhà bếp làm cơm, dù sao vẫn là trời sinh tài năng không giống nhau, chưa đến nửa giờ đồng hồ, nàng liền bưng lên một bàn đồ ăn phong phú.
Tô Tích Nhan khi ăn chôn đầu ở trong chén không chịu ngoi lên, Hà Tĩnh Mạc múc canh cho cô, thở dài, "Chậm thôi, chậm thôi, đói đến vậy sao?"
"Đêm nay vốn tăng ca, muốn gặp cậu nên phải làm cho hết việc trước." Tô Tích Nhan ăn thật vui vẻ, vẫn là cơm nhà ngon. Hà Tĩnh Mạc có chút đau lòng, "Lần sau mình qua bên cậu, phải ăn cơm đàng hoàng."
"Không được." Tô Tích Nhan không nghĩ ngợi liền từ chối, Hà Tĩnh Mạc cau mày, "Tại sao?"
"Áng Nhiên có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, nhìn thấy cậu sẽ giống như sói thấy thịt, mình không thể để cho cậu chạy vào hang sói được."
Tô Tích Nhan ăn nói ngông cuồng làm cho Hà Tĩnh Mạc mỉm cười, có điều nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng, "Đều là nam nữ trẻ tuổi, vậy cậu......"
"Ùm hũm." Tô Tích Nhan uống một hớp canh lớn, ú ớ trả lời: "Mình tất cao quý, bọn họ đâu có gan mà há miệng."
"Tô Tích Nhan!" Chân mày Hà Tĩnh Mạc dựng đứng lên, chỉ biết người này lòng dạ không có gì tốt. Tô Tích Nhan cười cười, đặt đũa xuống, vỗ vỗ bụng, "No rồi, no quá luôn, Tĩnh Mạc, tắm đi."
"Cậu nói cái gì a." Hà Tĩnh Mạc lập tức thẹn thùng , đỏ mặt đem tầm mắt chuyển sang một bên. Tô Tích Nhan thắc mắc nhìn biểu tình thay đổi của Hà Tĩnh Mạc, suy nghĩ một lúc, cô nhịn không được cười lớn thành tiếng, "Cậu suy nghĩ cái gì vậy hả? Ha ha, Tĩnh Mạc, cậu sao lại nhỏ nhen như vậy a?"
"Cậu nói ai nhỏ nhen?" Hà Tĩnh Mạc nổi giận, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng lên một mảnh, Tô Tích Nhan càng trêu chọc nàng càng cảm thấy thú vị, nhìn thẳng khuôn mặt nàng, "Chậc chậc, nhìn xem mặt đỏ muốn giống cái mông khỉ luôn rồi, Tĩnh Mạc, nói thật đi, mấy năm qua có phải là thèm nhỏ dãi nhan sắc của mình không?"
Hà Tĩnh Mạc cắn môi giận dữ nhìn cô, đưa tay nhào nắn mặt cô. Tô Tích Nhan yêu chết đi được cái bộ dáng thẹn thùng này của nàng, tay nắm lấy hai tay nàng, "Nói a." Hà Tĩnh Mạc cố sức giật tay mình lại, Tô Tích Nhan đương nhiên không chịu buông, tay giữ chặt hơn, hai người cứ như vậy một người nắm, một người kéo, chao đảo một hồi, cùng nhau ngã xuống đất.