(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lam Hà xuất thân bần hàn, lúc trước bị bắt tế, nói là “bị bắt” chứ thật ra cả nhà Lam Hà đều nguyện ý. Cha mẹ huynh đệ của Lam gia đều dựa vào tài sản và cửa hàng hồi môn của Mục Nùng Nùng. Lúc đó Thiệu Tình cảm thấy bất bình cho Nùng Nùng, tất cả mọi chuyện đều bất bình, song nàng lại cảm thấy Lam Hà có phúc không biết hưởng.
Một nữ tử gả qua, sính lễ, của hồi môn đều tự bỏ ra, lại nuôi cả thân thích họ hàng nhà trai, vậy mà bọn họ còn nói bị nàng áp bức, đúng là kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết!
Chẳng lẽ Mục Nùng Nùng ỷ mạnh hiếp yếu với Lam Hà không được sao? Vậy cũng được, Thiệu Tình nghĩ, nếu Mục Nùng Nùng có ý, thì nàng mạnh mẽ hơn một Thám Hoa Lang yếu đuối cũng được.
Thiệu Tình phát hiện tinh thần mình trôi đi xa, nàng vội tập trung vào câu nói của Lam Hà, nàng cười: “Lúc trước không quý trọng, giờ hối tiếc thì có ích gì?” Lam Hà thích Ngôn Khinh Linh cho nên bắt bẻ Mục Nùng Nùng đủ điều. Khi đó Mục Nùng Nùng theo đuổi hắn cho nên cố thay đổi mọi thứ, bước chân vào cuộc hôn nhân này, Lam Hà kiêu ngạo tự cảm thấy bản thân mình hy sinh vì gia tộc, kết hôn cùng nữ tử thô thiển.
Cũng vì Lam Hà, Mục Nùng Nùng nổi hứng diễn như những danh môn quý nữ, vẽ hổ không ra lại ra chó, rước lấy chế giễu nhưng Lam Hà không chút xót xa, còn nhục nhã nàng thêm.
Thời điểm Lam Hà còn là đồng sinh, vì hắn học cao hiểu rộng nên thường được mời đến nhiều hội thơ, hắn viết chữ đẹp lại có vẻ bề ngoài nên được nhiều tiểu thư thế gia tôn sùng. Ở hội thơ, hắn gặp Ngôn Khinh Linh, đương nhiên hắn biết mình không xứng với nàng ta nhưng đáy lòng lại âm thầm thề, đợi hắn thi đậu nhất định sẽ cưới nữ tử ôn nhu thục nữ của thế gia.
Ai ngờ, trời cao không thấu lòng người, cho hắn cưới một nữ tử dòng dõi cực cao nhưng xét về bề ngoài hay phẩm hạnh đều không phải kiểu nữ tử hắn mơ ước. Thật ra mà nói, Mục Nùng nùng không xấu, bên ngoài nàng rất xinh nhưng vì làn da ngăm đen, giống như nông dân phơi dưới trời nắng, thân thể còn dày đặc những đường cong cơ bắp, chỉ là ăn nằm với nhau lâu rồi cũng sẽ thích, chẳng có nam nhân nào không mơ ước ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong tay cả.
Ở bên ngoài Ngôn Khinh Linh biểu hiện rất tốt, còn trong xương cốt thì nàng giống hệt mẹ mình, nói nàng tội ác tày trời cũng không quá, tâm địa thì gian xảo. Nàng biết Lam Hà ngưỡng mộ nàng, cũng biết phu thê Lam Hà và Mục Nùng Nùng không thuận.
Ngôn Khinh Linh này rất thích áp bức Thiệu Tình, nàng ta biết Mục Nùng Nùng có giao tình tốt với Thiệu Tình cho nên cố ý gây khó dễ.
Ngôn Khinh Linh tìm đâu ra một người bà con xa, người kia giống Ngôn Khinh Linh 6 7 phần, tính cách cũng giống 7 8 phần, làm cho Lam Hà si mê, có ý muốn nạp thiếp.
Mục Nùng Nùng có thể chịu được Lam Hà hời hợt, kiệm lời với nàng, đó là bởi vì nàng tin tưởng mình có thể cảm hoá trái tim hắn, nhưng khi nàng phát hiện trái tim Lam Hà hướng về người khác, nàng liền chặt đứt tình cảm.
Mục Nùng Nùng học thơ rất ít nhưng học câu “Nếu phu quân vô tâm thì ta sẽ hưu” rất nhanh, nếu lòng Lam Hà không chung thuỷ, vậy thì hoà ly ai nấy đều vui. Thư hoà ly của Mục Nùng Nùng là do Thiệu Tình soạn, dù sao Nùng Nùng cũng không đọc nhiều sách.
Lam Hà cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Chỉ cần chân thành, sắt đá cũng mòn!” Lúc Mục Nùng Nùng đưa thư hoà ly, hắn mơ hồ nhận ra tâm tư của mình nhưng trong thâm tâm hắn không tin được Mục Nùng Nùng sẽ nhẫn tâm rời đi, mặt khác hắn không vứt bỏ được tự trọng cho nên không giữ lại.
Thiệu Tình hừ lạnh: “Nói cho cùng thì là ngươi cho rằng Nùng Nùng chắc chắn có tình với ngươi, ngươi phung phí tình cảm của nàng, nhưng giờ đây tình cảm của nàng đối với ngươi đã không còn, ngươi có hối hận cũng muộn rồi!”
“Nếu không được, tại hạ sẽ làm nàng thích tại hạ một lần nữa!” Sau khi nhìn nhận rõ tâm tư của mình, hắn đã hạ quyết tâm, sẽ kéo nàng trở về. Hắn cũng là người có quyết tâm cao, nếu không vì vậy thì người xuất thân hèn kém như hắn sao lại có thể vượt qua kỳ thi Đình với tuổi còn rất trẻ?
Lam Hà rất tin tưởng vào bản thân mình, Thiệu Tình không để hắn vào mắt, nàng thở dài: “Vậy ngươi cứ thử đi!” Nói xong nàng quay trở lại đình, trong đình hương trà đã lượn lờ.
“Ngụy Tử pha trà vẫn ngon nhất!” Tuy nhìn Tân An phóng đãng nhưng lại là người thấu hiểu, tiểu bạch kiểm vào phủ nàng, nàng đều nuôi dưỡng tốt, nếu một ngày nào đó bọn họ muốn rời đi, nàng còn có thể cho bọn họ chút tiền để sống an nhàn. Trông nàng đa tình như vậy song lại rất chung tình, người có thể khắc sâu vào trong lòng nàng chỉ có Ngụy Tử. Vẻ ngoài Nguỵ Tử nghiêm túc, tuy hắn không quá xuất sắc nhưng lại là người an phận, mang đến cảm giác thoải mái, đây chính là khí chất riêng của hắn, được sủng không kiêu. Từ sau khi có Ngụy Tử, Tân An chưa từng sủng hạnh bất kì nam nhân nào, trước sau chỉ có mình Ngụy Tử, thậm chí còn muốn sinh hài tử cho hắn.
Thiệu Tình nâng ly trà, lâm vào trầm tư.
Nàng khuyên Lam Hà nhưng cũng khuyên chính mình, không phải nàng cũng đang lãng phí tình cảm của Lận Chước sao? Nàng nghĩ nàng điên mất rồi, nghĩ đến bước tiếp theo của kế hoạch, nàng cảm thấy bản thân mình chính là tên lừa đảo tình cảm yếu kém nhất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");