(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hắn kéo tay Thiệu Tình, đảo khách thành chủ tiến vào phòng ngủ. Đúng theo lời Lận Chước nói, hắn muốn để lại dấu vết trong lòng Thiệu Tình, muốn trong cuộc sống của Thiệu Tình có chút bóng dáng của hắn.
Mới đầu Thiệu Tình đi vào phòng ngủ, nàng cảm thấy bên trong vô cùng quen thuộc, cũng có chút xa lạ, nơi này trong trí nhớ của nàng hình như có thêm bóng dáng của hắn.
Chẳng trách sau khi trở về Đông cung, nàng thấy nhiều đồ vật trong tẩm điện đã bị thay đổi, hóa ra những đồ vật đó đã đem đến phủ Quốc Công. Bộ mành ngà voi, bình phong hoa điểu, còn có bộ dụng cụ uống trà làm bằng sứ mà Lận Chước yêu thích, bên kia là lò vàng Tì Hưu và lò hương Thúy Vân Long Tường, ngay cả bộ rèm giường do chính tay Tôn gia thêu cũng mang đến.
“Nói chung là, Cô luôn ở bên cạnh nàng!” Lận Chước khẽ thở dài.
“Cảm ơn nàng!” Lận Chước bẩm bẩm đánh tan hết khiên chắn dựng lên xung quanh trái tim Thiệu Tình, nàng nhịn không được đưa tay lên muốn vùi đầu vào ngực Lận Chước, nhưng tay đưa ra rồi cắn răng thu lại. Nàng cúi đầu kìm nén xúc động.
“Chậc!” Lận Chước chép miệng bất mãn, hắn dùng sức ôm Thiệu Tình vào trong lòng: “Không phải đã đồng ý với Cô, trước khi Cô đón dâu, nàng vẫn còn là nữ nhân của Cô sao?” Sức lực hắn rất lớn, như thể muốn Thiệu Tình hòa vào xương cốt của hắn.
Đôi tay Thiệu Tình siết chặt đai lưng Lận Chước, mặt nàng chôn vào lòng ngực hắn tham lam hít hơi thật sâu, mùi hương sạch sẽ trên người Lận Chước ùn ùn kéo đến, nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với hắn.
Thiệu Tình không chú ý nhiều, đến khi nàng có phản ứng thì cả người bị Lận Chước đè trên giường, chăn mền gối nệm của nàng đều là hắn bố trí cho nàng, bọn họ ở chung lâu như vậy, sao có thể tách rời ra ngay lập tức được?
Lận Chước cướp lấy môi Thiệu Tình điên cuồng mút, qua một hồi môi lưỡi quấn quýt, Thiệu Tình cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong đầu không có bất kỳ suy nghĩ nào, chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc ở bên cạnh nhau.
Đôi tay Lận Chước mân mê trên người nàng, rất nhanh quần áo trên người Thiệu Tình đã bị cởi ra không còn một mảnh, thân thể trắng ngần như ánh trăng đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Lận Chước buông môi Thiệu Tình ra, nàng liên tục thở dốc, sau đó bắt đầu chủ động cởi đồ trên người Lận Chước xuống.
Lận Chước hôn lên gò má Thiệu Tình, rồi đến chiếc cổ ngọc ngà của nàng, hắn tham lam liếm mút, muốn lưu lại ký hiệu của riêng hắn. Thiệu Tình không cự tuyệt, ngược lại còn nhẹ nghiêng đầu, chiếc cổ hoàn toàn lộ ra để hắn dễ bề xâm chiếm.
Môi lưỡi Lận Chước dừng lại trên huyết mạch nàng đang đập, hắn muốn cảm nhận sinh mệnh hiện hữu thuộc về nàng.
Thiệu Tình cởi bỏ quần áo trên người hắn, ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên tấm lưng rộng khiến Lận Chước ngứa ngáy khó nhịn, phát ra tiếng thở nặng nhọc.
Dọc theo chiếc cổ tinh xảo của nàng hắn lần mò đến xương quai xanh, chiếc lưỡi ẩm ướt liếm lên khe rãnh mê người kia, âm thanh nước miếng vang lên, tiếp đó trên bề mặt da thịt hiện lên từng đóa hồng tinh tế.
“Ưm…” Thiệu Tình phát ra tiếng rên vỡ vụn, đôi tay từ lưng đi xuống đến thắt lưng kiên cố của hắn, xốc vạt áo phía dưới lên, ngón tay khẽ kéo sợi dây co giãn của tiết khố.
“Yêu tinh!” Lận Chước dừng động tác hôn lại, khẽ mắng.
“Yêu tinh chỉ quyến rũ một mình điện hạ, không thích sao?” Tay Thiệu Tình vẫn tiếp tục phá rối ở tiết khố hắn, ngón tay lượn vòng mô tả theo hình dạng nam tính đặc trưng của hắn, làm cho Lận Chước hít thở không thông.
Nghiệt căn ở phía dưới sắp đội đầu phá tan tiết khố rồi.
Trên trán Lận Chước nổi lên gân xanh, Thiệu Tình nhìn thấy dáng vẻ chịu đựng của hắn, trên mặt nàng xuất hiện nụ cười gian xảo. Nàng kéo dây quần hắn xuống, dương v*t bên trong hưng phấn nhảy ra, đánh mạnh vào tay Thiệu Tình.
Thiệu Tình to gan cầm lấy vật kia, mạch máu dưới da phấn khích đập nhanh hơn.
“Nghịch ngợm!” Lận chước bất đắc dĩ, hắn sủng nịch dùng trán cụng vào đầu nàng. Gan Thiệu Tình thật sự phát phì rồi, bàn tay nàng siết lại khiến cho Lận Chước cảm nhận được chút áp lực.
“Ngoan, bỏ tay ra, để ta yêu thương nàng!” Ngữ khí Lận Chước mang theo chút bất đắc dĩ, Thiệu Tình tỏ ra rất thích thú, nàng bắt đầu nổi hứng vân vê túi tinh binh đầy nếp nhăn của hắn.
Thiệu Tình nghiêm túc thưởng thức, nàng cảm thấy túi tinh hoàn bên dưới côn th*t là một thứ kì cục, cảm giác chạm vào cũng rất lạ, nó nóng hổi, bề mặt dúm dó, lại còn rất nặng.
Thấy Thiệu Tình không có ý định dừng lại, Lận Chước liền kéo tiết khố của nàng, ngón tay không khách khí tiến đến âm hộ ươn ướt kia tìm kiếm.
Hắn tách hai cánh hoa đang khép kín ra, hai ngón tay hắn cắm vào, thọc vào rút ra nhanh như bay, bên cạnh đó hắn dùng ngón cái xoa xoa lên hạt châu mẫn cảm bên ngoài.
Rất nhanh, vẻ mặt trêu đùa trên mặt Thiệu Tình biến mất, hai mắt đê mê, môi anh đào khẽ mở, phát ra tiếng ngân nga.
“Ha…Ưm.. Điện hạ…”
Lận Chước tăng tốc, cả người Thiệu Tình bị chấn động vì động tác của hắn, hoa dịch thấm ướt tay hắn.
“Gọi Lận ca ca!” Hắn cắn răng nói.
“A…a….Lận ca ca… tha cho ta, ta không dám…ưm…” Nàng đã buông tay, đôi tay siết chặt cánh tay cường tráng của Lận Chước. Vì động tác của hắn, Thiệu Tình nghiêng đầu qua, thân thể mềm như bông xin tha, dục hoả trong cơ thể đang bùng cháy, cần được dập tắt, mà người có thể dập tắt ngọn lửa này chỉ có hắn.
“Ca ca, ca ca tốt, cắm côn th*t vào đi được không? Đừng giày vò ta…a…” Nàng bị thọc vào rút ra liên tục đến cao trào, nhưng lại thiếu chút tư vị nào đó, nàng muốn bị dục vọng lấp đầy, nhét căng hoa huy*t nàng.
Lận Chước vốn đã chịu đựng đến cực hạn, nghe âm thanh mềm mại như thế cầu xin, nơi nào còn có thể nhẫn nhịn được nữa?
Lận Chước rút ngón tay ướt nhẹp bởi dâm dịch, hắn thẳng lưng đâm tới, đưa dương v*t đến nơi sâu nhất, đâm cho hai chân của Thiệu Tình tê mỏi, hoa dịch lại tuôn ra lần nữa, Lận Chước bóp hông nàng, điên cuồng quấy phá.
“Ư…a….” Thiệu Tình rên rỉ, từng cơn khoái cảm trong người ập đến, chất chồng lên nhau, đẩy nàng lên đến đỉnh điểm. Hai chân nàng bất giác kẹp chặt hông Lận Chước, móng tay cào sau lưng đầy tính chiếm hữu. Thiệu Tình thẳng lưng, tận tình nghênh đón hắn, bên trong hoa huy*t mưa rền gió dữ, hai người điên cuồng lưu ai ấn ký trên người đối phương.
“Ưm…” Lúc cao trào đến, trước mắt Thiệu Tình là đốm hoa râm, nàng cắn lên vai Lận Chước, dấu răng thẳng tắp hằn rõ trên vai
Lận Chước không cảm thấy đau, ngược lại càng hưng phấn, hắn hận không thể để nàng cắn mạnh hơn, trở thành cái sẹo trên người hắn, để hắn vĩnh viễn mang bên người.
Bạch bạch, mật độ hắn đâm vào ngày càng dày đặc, tiếng vang ngày càng vang dội.
“Xít….a….” Sau hơn trăm cú thúc, Lận Chước thấp giọng rên rỉ, phóng hết mọi thứ vào tử cung nàng.
Rèm giường vì một trận mây mưa mà tung bay phất phới, trên dưới Ngôn gia đều thì thầm truyền tai nhau, Thái tử ở Tích Xuân Viên ba canh giờ, còn gọi người mang nước vào.
Lại nói ở bên này, Ngôn Dạ Đình bày cơm trưa ở chính đường, bên cạnh là thê tử và nhi nữ mặt mày đau khổ, cuối cùng hắn phất áo rời đi.
Thiệu Tình bị làm đến mức hôn mê bất tỉnh, nàng không hề hay biết trong nhà đang nổi lên sóng gió vì nàng.
Trước khi rời đi, Lận Chước có nói chuyện riêng với phu thê Ngôn Quốc Công, nội dung thế nào không ai biết được, chỉ biết là lúc sau vẻ mặt Liên Dung rất khó coi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");