(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày 14 tháng 6, đoàn người nối đuôi nhau trở về kinh thành.
Rõ ràng chỉ rời đi không bao lâu, vậy mà Lận Chước cảm giác đã trôi qua một thập kỷ. Tâm trạng của hắn đã thay đổi, những chuyện trước kia hắn cảm thấy quan trọng hiện giờ lại thấy nhỏ bé, không đáng kể, vốn dĩ hắn cảm thấy chuyện tình cảm của nam nữ rất tầm thường, hiện giờ trở thành thứ quan trong trong trái tim hắn, nếu mất đi, chẳng khác nào xẻo tim hắn.
“Ta thật không hiểu, trong tư khố của ta rốt cuộc có thứ gì khiến cho Tình Tình yêu thích, ngay cả vị trí thái tử phi cũng không lung lay được quyết tâm của nàng?” Trước lúc chia ly, Lận Chước cũng nên giữ lời hứa, đưa nàng vào tư khố để cho nàng lựa chọn bảo bối mà nàng tâm tâm niệm niệm.
“Đương nhiên là bảo bối đáng giá, thiên hạ này ai lại không biết Tiên hoàng vô cùng yêu thương Thái Tử, thứ tốt đẹp gì cũng đều để lại cho Thái tử, vả lại những năm gần đây Thái tử chinh chiến khắp nơi, riêng về chiến lợi phẩm và đồ ban thưởng, thì ngài cũng đã là người giàu có nhất thiên hạ rồi!” Lận Chước là hoàng tử không có mẫu thân bên cạnh bảo vệ, sau khi Tiên hoàng mất đi, hắn không những không được phụ thân yêu thương, mà sợ rằng thánh thượng cũng từng có vài lần mang theo tâm tư hủy mọi thứ của hắn nhưng bất thành. Hơn phân gia sản Tiên đế đều để lại cho Lận chước, cùng rất nhiều bảo vật thánh thượng ban đều nằm trong tay Lận Chước.
Tiên Hoàng không những để lại tài vật cho Lận chước mà tiên hoàng còn để lại nhân mạch, đây cũng là nguyên nhân Lận Chước nhanh chóng có chỗ đứng trong quân doanh.
Đối với vị trí thứ đích, Tiên đế có chấp niệm rất lớn, ông quyết định truyền ngôi cho thánh thượng nhưng tình cảm phụ tử giữa ông và thánh thượng cũng không mấy hòa thuận, người ông thương yêu nhất chỉ có Lận Chước. Nếu tiên đế sống được lâu hơn, e là Thánh thượng không thể nào lên ngôi được, có khả năng vị trí Thái tử kia sẽ trực tiếp truyền cho Lận Chước luôn. Nếu như lúc đó Lận Chước không phải là một đứa trẻ, sợ là thiên hạ này sẽ khác, cho nên ông không thể nào yêu thích được đích tử của mình.
“Trong tư khố ta quả thật có nhiều thứ tốt, Tình Tình muốn cái gì? Là San Hô cao ba thước, hay là cổ quyết ngàn năm ở xuất hiện ở nơi cực hàn hay là tấm vải Thất Dạ Hoa? Chi bằng ta đưa chìa khóa tư khố cho Tình Tình làm sính lễ, nàng gả cho ta đi!” Lận Chước đố kỵ với thứ đồ mà Thiệu Tình đang mong muốn, nếu hắn có thể thay thế thứ đồ kia thì tốt biết mấy?
“Điện hạ mở mồm ra nói năng càng ngày càng ngọt!” Thiệu Tình không nhìn vào mắt hắn, Lận Chước cũng không ép nàng.
Thiệu Tình trầm ngâm một lúc, rồi mới nói: “5 năm trước điện hạ xuất chinh, bắt sống Kim Xỉ Man Vương, thần nữ muốn điện hạ lấy đoản đao Ô Thiết của Kim Xỉ Man Vương tặng lại cho thần nữ!”
Lận Chước hơi sửng sốt, đồ vật của hắn quá nhiều, để khiến nhắn nhớ đến đều không phải vật tầm thường. Đoản đao mà Thiệu Tình đề cập đến hắn có chút ấn tượng, lưỡi đao mỏng như cánh ve, chém sắt như chém bùn, nhưng hắn không thể nào ngờ được Thiệu Tình lại yêu cầu đồ vật đặc biệt như vậy.
Lận Chước mang chút hụt hẫng nói không nên lời, nếu chỉ là muốn một cây đoản đao, vậy tại sao không nhận cả người hắn?
“Điện hạ…” Ít nhiều gì Thiệu Tình cũng nhận ra điểm nghi ngờ của Lận Chước, nàng dở khóc dở cười, Lận Chước này, đôi khi hắn lại rất hay quên: “Ngài đã quên rồi sao? Lúc trước chẳng phải là ngài đã nói sau ba tháng ở Đông Cung, nơi này sẽ chẳng có vị trí của thần nữ sao?”
Từ sau khi trở lại Đông Cung, Lận chước đều xưng “ta”, nhưng xưng hô của Thiệu Tình lại thay đổi, nàng biết đây là lúc nên đối mặt với hiện thực, Lận Chước nên đối mặt, nàng cũng vậy.
“Ta, ta không…” Hắn hối hận, hối hận đến mức ruột gan thối rữa, hận không thể quay ngược thời gian nện cho cái tên nhanh mồm nhanh miệng kia một trận.
“Tuy nhiên, thần nữ không hối hận, có thể đến Đông cung, cùng Điện hạ vượt qua hoạn nạn là thần nữ đã mãn nguyện rồi. Lúc trước, thần nữ nói thích ngài không phải là nói đùa, hiện tại thần nữ muốn rời đi cũng không phải là nói dối!” Thiệu Tình đưa tay vỗ về gương mặt Lận Chước “Ngài nói xem, nếu tính tình thần nữ không đi ngược so với những gì ngài nghĩ, liệu ngài có thích thần nữ không?”
Lận Chước á khẩu không nói nên lời.
Đúng thật, hắn thích một Thiệu Tình thông minh, dũng cảm, kiên định, nếu nàng vì lợi ích mà cúi người thì hắn sẽ không thích nàng. Nàng là đóa hoa mai hắn yêu thích nhất, một hoa mai cao ngạo không thể bẻ gãy.
“Nàng nói ra như vậy, Cô thật sự rất xấu hổ!” Lận Chước khôi phục lại tự xưng ban đầu, hắn biết, chỉ còn một ngày nữa, rất khó để Thiệu Tình thay đổi quyết định.
“Ngày mai, Cô sẽ đưa nàng về!” Hắn nắm tay nàng đi, không lừa mình dối người nữa. Đông điện thờ phụ đã được quét dọn sạch sẽ, từng rương vật phẩm đã được niêm phong để đưa đến phủ Quốc Công, kết cục của chuyện này đã được định sẵn.
Thiệu Tình không muốn hắn đưa đi, đau dài không bằng đau ngắn, nhưng nàng không thể nào cự tuyệt tâm ý cuối cùng của hắn.
“Tình tình, chìa khóa này cho nàng, Cô không chỉ cho nàng đoản đao Ô Thiết, những thứ khác trong tư khố đều cho nàng cả!”
Thiệu Tình đi theo Lận Chước mở tư khố, trước tiên Lận Chước đến thư phòng mình mở chiếc hộp tối màu, lấy ra một chùm chìa khóa lớn bé đủ loại hình dạng.
“Điện hạ…ngài đã cho thần nữ rất nhiều đồ rồi, ngài đừng…” Nếu Thiệu Tình không có tình cảm với Lận Chước, nàng sẽ nhận nhưng hôm nay nàng không muốn chiếm phần lợi này.
“Tình Tình, nàng không cần từ chối, ở Đông Cung của Cô có ba cái khố phòng, đây chỉ là một trong số đó, ở bên ngoài Cô còn hai mươi mấy cái nữa, nàng đừng bận tâm!”
Thiệu Tình sửng sốt một chút, sau đó dở khóc dở cười, chỉ mới nói vài câu, Lận Chước đều khai báo của cải với nàng.
“Vậy, thần nữ cung kính không bằng tuân mệnh!” Thiệu Tình lặng lẽ nhận chìa khóa. Hiện giờ nàng từ chối cũng không có nghĩa lý gì, chi bằng đợi đến khi nàng đưa mẫu thân rời khỏi kinh thành, sau đó nhờ người trả lại cho hắn.
“Điện hạ, xin ngài đồng ý với thần nữ một chuyện. Chuyện thần nữ xin ngài đoản đao Ô Thiết này, ngàn vạn lần đừng nói với phụ thân thần nữ!” Thiệu Tình quay đầu lại mỉm cười.
Lận Chước bị nụ cười của nàng mê hoặc, tuy rằng hắn không biết vì sao nàng nói những lời vừa rồi, nhưng hắn vẫn gật đầu: “Cô đương nhiên sẽ không nói!” Sự thật thì nếu Thiệu Tình không đề cập đến thì Lận Chước cũng sẽ không giải thích với người khác về chuyện của hai người họ. Với hắn mà nói đây là đoạn thời gian bí mật của hắn, hắn chỉ muốn giữ trong lòng, không muốn chia sẻ với ai khác.
Hắn chỉ hận không thể thu nàng nhỏ lại, giấu trong tay áo mang đi, không cho kẻ nào nhìn trộm, cũng không muốn chia sẻ cho bất kỳ kẻ nào.
“Thần nữ tạ ơn điện hạ!” Thiệu Tình vui vẻ ôm lấy hắn tươi cười. Lận Chước cảm thấy bản thân mình bị nàng tóm lấy, không có chút năng lực chống đỡ nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");