(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thiệu Tình ngủ một mạch, giờ Mẹo bọn họ rời kinh, đến giờ Tỵ canh ba thì đến địa điểm cần tới. Lúc này Thiệu Tình mới phát hiện xe ngựa nhẹ hơn nhiều, mọi người đã vào trong biệt trang cả rồi.
“Muốn ngủ tiếp không hay là đi tham quan?” Lận Chước ôm Thiệu Tình xuống xe, dáng vẻ cẩn thận khiến cho những người bên cạnh hắn há hốc mồm. Hỉ Phúc công công đi theo Lận Chước từ khi hắn còn gói trong tã, từng thời từng khắc nhìn chủ tử lớn lên, giờ đây trong lòng y cũng có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
Y rất vui vì từ khi Tiên đế băng hà, cuối cùng Lận Chước cũng có chút màu sắc, đồng thời y cũng lo lắng Lận Chước đang quá để tâm đến đại cô nương của Ngôn gia, mà cái tôi của nàng rất lớn, không thích hợp với lối sống trong cung.
Hỉ Phúc không dám nghĩ, nếu hai người không có kết quả thì Thái tử sẽ biến thành bộ dạng như thế nào. Nhưng y cũng không yên, nếu có kết quả thì tiểu cô nương này sẽ phá nát hậu viện của Thái tử mất.
Đột nhiên Hỉ Phúc cảm thấy Ngôn Quốc Công này quả thật là kỳ nhân, có thể dạy ra hai nữ nhi như nước với lửa.
Thiệu Tình không có nhiều phiền não như Hỉ Phúc, khi ý thức tỉnh táo chút nàng liền hào hứng, tuy hai chân vẫn còn bủn rủn, trong lòng có oán khí nhưng nàng vẫn chừa mặt mũi cho Lận Chước: “Ngài bỏ ta xuống, ta muốn tự đi!” Tuy trên mặt không biểu lộ thái độ gì, song, lời của nàng cũng chẳng lễ phép mấy.
Lận Chước lại rất thích nàng vô lễ như vậy.
“Chi bằng nghỉ ngơi một lát rồi đi gặp chủ nhân của biệt trang này!” Tâm tình Lận Chước rất tốt, từ thần sắc đến tinh thần, nhìn không ra là hắn đến đây để dưỡng bệnh mà giống đi du ngoạn hơn.
“Biệt trang này, không phải là…” Thiệu Tình tưởng rằng đây là biệt trang của hoàng gia.
“Chính xác mà nói thì Ỷ Vân Trang này đúng thật là biệt trang của hoàng gia, là biệt trang của Kỳ An trưởng công chúa!”
Nhắc đến Kỳ An trưởng công chúa, tinh thần của Thiệu Tình phấn chấn tức thì. Thiệu Tình không thân với Kỳ An trưởng công chúa nhưng nữ nhi của nàng là Tân An quận chúa là tỷ muội kết nghĩa của Thiệu Tình.
“Điện hạ…” Đột nhiên trong lòng nàng có chút cảm động.
Trong kinh thành có tam đại ác nữ là Tân An quận chúa, Ngôn đại tiểu thư, Mục đại tiểu thư, ba người này lại là tỷ muội tốt của nhau.
Trong ba người, Tân An là cô nương lớn tuổi nhất, thân thế cũng cao quý song lại nhiều bấp bênh nhất. Lúc trước Tiên đế đăng cơ, Đại Tĩnh suy yếu đã lâu lại trải qua trận đoạt đích đầy phong ba, khi đó tộc Hồi Hột ở phương bắc như hổ rình mồi, bọn chúng đưa ra yêu cầu hoà thân, Đại Tĩnh lúc này không có lực lượng để chiến đấu đành phải đồng ý, đây trở thành vết nhơ lớn trong lịch sử của Đại Tĩnh.
Lúc đó Kỳ An trưởng công chúa là công chúa duy nhất đến tuổi thành thân mà chưa có hôn phối. Ngay lập tức nữ nhi xả thân vì xã tắc, gả cho tộc Hồi Hột, trở thành Khả Hãn vương phi. Sau khi nàng gả đến nửa năm thì Khả Hãn kia đột nhiên chết, tam vương tử kế vị, theo phong tục của tộc Hồi “phụ tử, tử kế”, nàng buộc phải trở thành tân Vương phi. Lại qua tiếp một năm nữa Tam vương tử bị phục kích mất mạng, huynh tử đệ kế, công chúa xinh đẹp trong vòng hai năm ngắn ngủi đã qua ba lần gả.
Tân An quận chúa là nữ nhi của lần gả thứ ba của nàng và Lục vương tử. Lục vương tử vô cùng yêu nàng, cùng nàng sinh ba nam một nữ, Tân An là ấu nữ của hai người.
Trưởng công chúa nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm, sau một năm hạn hán qua đi, chiến sự nổi lên, hai mẫu tử trốn đi, nhờ Ngôn Dạ Đình mới có thể trốn về Đại Tĩnh.
Khi đó Tiên đế băng hà, Đại Tĩnh đổi chủ, mà đối với muội muội ruột thịt này Tân đế muốn cho nàng hết thảy sự tốt đẹp, cho nên giúp Tân An chọn một tuấn tài để làm rể.
Tân An dù sao cũng là dị tộc, thế gia không muốn có một tức phụ (con dâu) như vậy. Hoàng đế không muốn muội muội mất mặt nên chọn đích danh thế tử Thường Ân Hầu, tứ hôn cho hai người. Thiên tử tứ hôn, ai dám phản kháng? Nhưng thế tử Thường Ân Hầu này đã có ý trung nhân.
Trong lúc mọi người vui vẻ chuẩn bị hôn sự, Thứ tử Thường Ân Hầu oán hận không vui, sau khi uống rượu xong, hắn cưỡi ngựa lao đi, cuối cùng say chết ở con sông bên cạnh thành, làm cho Tân An chưa gả đến cửa đã trở thành quả phụ.
Trưởng công chúa vốn oán hận hoàng thất, cộng thêm chuyện này, nàng càng hận huynh trưởng đã chọn mối nghiệt duyên cho nữ nhi mình. Sống ở phương Bắc đã lâu, suy nghĩ của Kỳ An trưởng công chúa cũng khác với người thường, vào ngày thất đầu của quận mã, nàng mua mười tiểu bạch kiểm cho nữ nhi mình lựa chọn, từ đó trở thành giai thoại lưu truyền trong thành.
*Thất đầu: cứ 7 ngày sau khi mất sẽ cúng 1 lần, ở VN mình hay gọi là “cúng tuần/làm tuần”
*Quận mã: chồng quận chúa.
Kể từ lúc này, thanh danh của Kỳ An và Tân an chẳng khác gì tôm nhừ cá thối, đương kim thánh thượng cũng từ bỏ chuyện hôn sự của Tân An. Trên danh nghĩa nàng là quả phụ, nhưng thực tế nàng còn hưởng thụ hơn bất cứ ai.
Không có tiểu thư danh môn nào muốn giao du với Tân An, nhưng Thiệu Tình rất ăn ý với nàng, hai người cùng với Mục đại tiểu thư thường đua ngựa với nhau, hình thành nên cái danh tam đại ác nữ.
“Cô nghĩ ở trong cung nàng rất cô đơn, chi bằng đến thôn trang của Tân An ở một thời gian, nàng cũng được vui vẻ!” Lận Chước không đầu hàng trước thất bại, sau vài lần bị từ chối, hắn đã rút kinh nghiệm. Thiệu Tình vào cung thì sau này cũng không êm đềm, trong cung cấm là nơi ăn thịt người, những người ở nơi đó ai cũng đều cao quý, mỗi người đều muốn tìm cách giẫm lên người nàng một cái, cho nên đưa nàng ra khỏi cung, để mỗi ngày của nàng ngập tràn vui vẻ, biết đâu nàng có thể sẽ suy xét lại yêu cầu của hắn.
Thiệu Tình rũ mắt xuống, không biết nên đáp thế nào, nàng sợ nàng nói nhiều hơn một chút Lận Chước sẽ mang thêm chút hy vọng. Nàng hơi rối loạn, dù sao Lận Chước cũng là Thái tử, chỉ cần chọc giận hắn, hắn nhất định sẽ giở thủ đoạn ngang ngược để giữ nàng lại, nàng căn bản không thể chống cự được, tình trạng của nàng bây giờ giống như đã leo lên lưng cọp, khó mà xuống được.
Lận Chước có khả năng kiểm soát rất tốt, hắn siết nàng nhưng không gấp gáp: “Đi thôi, Tân An đang sốt ruột đợi đó!”
Lận Chước vừa nói xong, hai nữ tử mang hai phong thái khác nhau từ khúc cua hành lang đi tới, phía sau còn có mười hai nô tỳ đi theo.
Lận Chước: Cô tìm tiểu tỷ muội cho thê tử giải khuây, Cô thật tuyệt vời!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");