(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Song Song, ta làm như vậy còn không phải vì lo cho hài tử của chúng ta sao? Song Song ngoan, nàng đừng tức giận nữa, nữ nhi của chúng ta sẽ ổn thôi!”
“Tình Nhi bị ép nuốt cổ độc, thế nào gọi là ổn?” Tần Vô Song phẫn nộ, không ngừng giãy giụa trong lòng Ngôn Dạ Đình.
Ánh mắt Ngôn Dạ Tình thoáng lạnh lẽo, sau đó lập tức trở lại ban đầu: “Tình Nhi sẽ không việc gì, ta đã xin lệnh của Thánh thượng, đợi đến khi độc trên người Thái tử điện hạ được giải, thì Tình Nhi sẽ được làm Nhũ Nhân của Thái tử, không phải Tình Nhi rất thích Thái tử sao? Nó sẽ hạnh phúc, phải không?” Lời của Ngôn Dạ Đình hết sức điên rồ, Tần Vô Song dùng hết sức đẩy hắn ra, nhưng lại không thể lay chuyển được hắn.
“Tên hỗn trướng nha ngươi, đây là cái tốt mà ngươi nói sao? Làm thiếp thất cho người ta có chỗ nào tốt?” Tần Vô Song nàng bị người khác bức trở thành thiếp thất, mười mấy năm qua sống trong khổ sở, không một ngày nào mà nàng không muốn rời khỏi nơi này.
“Song Song, sẽ tốt thôi, tất cả sẽ tốt thôi, nàng yên tâm, nàng tin ta một lần đi, có được không?” Ngôn Dạ Đình ôm Tần Vô Song vào trong ngực, trên mặt là bộ dạng thâm tình khiến Tần Vô Song buồn nôn, nhưng nữ nhi nàng còn nằm trên này tên hỗn trướng này!
“Đình lang, chàng tha cho Tình Nhi được không?” Vì nữ nhi, Tần Vô Song đã cúi đầu trước kẻ thù không đội trời chung, giờ này vì nữ nhi nàng cần phải lựa lời lấy lòng người này cho tốt.
“Cổ trùng kia khắp thiên hạ chỉ có một con, đã bị Tình Nhi nuốt vào rồi, giờ nó không muốn làm thuốc dẫn thì đó là tội xét nhà diệt tộc!” Trong mắt Ngôn Dạ Đình đều là tình yêu với Tần Vô Song nhưng Tần Vô Song không thèm để ý, nàng chỉ quan tâm đến bản thân và nhi nữ của mình.
Tần Vô Song nhượng một bước hỏi: “Vậy…Lúc Tình Nhi xuất giá, ta có thể gặp nó một lần không?” Bị nâng ra phủ làm thiếp thất cho người ta thì không thể coi là xuất giá, nhưng Tần Vô Song không đành lòng nghĩ khác đi.
“Nàng là mẫu thân của nó, theo lý thì nên gặp mặt, nhưng tình huống của Tình Nhi hơi đặc biệt, sợ là không có cơ hội đó!” Ngôn Dạ Đình vừa nói xong, nước mắt nàng lã chã rơi xuống.
Ngôn Dạ Đình đau lòng không thôi, ôm chặt người yêu vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Đây đối với Tình Nhi là nhân duyên khó cầu! Nó thích Thái tử, nhưng nó lại là nữ nhi của thiếp thất, giữa nó và Thái tử sẽ không có khả năng nào, nàng cũng biết Liên thị, nàng ta chán ghét Tình Nhi đến nhường nào? Khinh Nhi đã nghị thân mấy năm nay nhưng nàng ta có chịu nghị thân cho Tình Nhi hay không? Hơn nữa gần đây Liên thị hay qua lại với Triệu hầu gia, e là đang bàn tính cho Tình Nhi làm thiếp hắn ta, Triệu Hầu gia kia gần bằng tổ phụ của Tình Nhi rồi!”
Tần Vô Song nghe Ngôn Dạ Đình nói như vậy, nước mắt càng rơi ác liệt hơn: “Ngươi là phụ thân của Tình Nhi, ngươi không thể sắp xếp cho nó sao?”
Ngôn Dạ Đình thở dài: “Liên thị là đích mẫu, vốn có quyền quyết định cho hôn sự của Tình Nhi, ta đã tính toán cho nó nên mới làm như vậy!”
Tần Vô Song nâng gương mặt ướt đẫm lên, thốt ra từng chữ một: “Lấy tình cảm ra tính kế sẽ không có kết cục tốt!” Hận ý trong mắt nàng giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim Ngôn Dạ Đình, đáng nói ra, Dạ Đình vẫn vậy, quyết không buông tay.
“Song Song rất biết cách cầm đao đâm vào tim vi phu, khi nào Song Song mới chịu hiểu là vi phu thật sự rất yêu nàng?”
“Ta nguyện để ngươi đi yêu người khác!” Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, Ngôn Dạ Đình Thấy nàng như vậy, ánh mắt tối sầm lại, đè nàng lên giường, nhốt dưới thân hắn, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tăng lên.
Ngôn Dạ Đình móc ra một chiếc chìa khóa đen nhánh, quơ quơ trước mặt Tần Vô Song: “Nàng đừng hòng nghĩ tới điều đó, Song Song đã mãi ở trong trái tim ta, người khác không thể chen vào được!” Chiếc chìa khóa này luôn ở trong ngực hắn, chiếc chìa khóa lạnh lẽo kia cũng bị ngực hắn làm nóng lên, vì sao hắn lại không thể sưởi ấm trái tim của Tần Vô Song?
Đã nhiều năm trôi qua, Ngôn Dạ Đình vẫn luôn tin, hắn sẽ chiếm được trái tim của nàng một lần nữa, hắn có thể lấy được một lần, còn sợ không chiếm được lần hai sao?
“Còn nữa, Song Song không thể nào rời khỏi ta đâu, nếu Song Song rời khỏi ta, nó sẽ phải chết!” Ngôn Dạ Đình khẽ nói, dung mạo tuấn tú méo mó điên cuồng.
Dung mạo yêu kiều của Tần Vô Song dửng dưng như không, nàng đã từng…dùng sinh mạng để giãy giụa thoát khỏi hắn, nhưng hắn lại ngang tàn đánh tan kiêu ngạo của nàng. Giống như lúc này, nàng nhìn chiếc chìa khóa, muốn cướp lấy, nhưng không thể cướp được.
Nàng muốn rời khỏi hắn, song, nàng không thể bước ra khỏi căn phòng này.
Rất nhanh sau đó, trong phòng truyền ra tiếng thở dốc của nam nữ giao hoan, nữ tử hết sức kìm nén nhưng nam tử kia dùng toàn lực khiến nữ tử bất lực rên rỉ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");