(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm nay cô kiếm được 66 công điểm. Tống Duệ Nguyệt rất vui, nói với mọi người: "Bây giờ mọi người đi tìm kế toán Hà tính điểm, tối đến nhà bà Tầng, tôi đã nói sẽ mời mọi người uống canh thịt ăn mì thì nhất định sẽ thực hiện."
Tằng Thiết Đầu, Hà Lương Trường và những người khác không ngờ lại có canh thịt và mì để ăn, bọn họ đều vui như điên. Tống Duệ Nguyệt thì chuẩn bị đạp xe đi thị trấn ngay, mua ít mì, gạo trắng và bột mì các thứ. Về đến nhà, Tống Duệ Nguyệt cho củ cải, khoai tây vào nồi canh, lại nêm nếm gia vị, nói với bà một câu là đi thị trấn, sau đó mới đẩy xe đạp ra khỏi cửa, đến khi bà Tằng phản ứng lại thì người đã đạp xe đi xa lắm rồi.
Thực ra cô không đi thị trấn, đạp xe ra khỏi đầu làng, đi vòng vòng bên ngoài, sau đó nhìn quanh thấy không có ai, chớp mắt đã cùng xe đạp vào trong không gian. Lấy hai bao gạo 30 cân trong không gian ra, tìm một tấm vải trắng tót xung quanh, đổ gạo vào thúng tre, tại phủ vải tên để gạo không bị rơi ra, tại lấy một bao bột mì 10 cân bọc vải tại, tại lấy 10 cân bột nếp, 10 cân mì sợi, hai cái thúng đã gần đầy. Lại lấy ít táo, còn xách theo một con cá trắm cỏ hơn 10 cân, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện, đây đều là đồ cúng của người kia cho cô...
Gọi là gì đây? Gọi là còn sống đã được hưởng đãi ngộ của người c.h.ế.t rồi sao? Thật là quá đáng!
Nhưng cô lười quan tâm, dù sao bây giờ vật tư cũng thiếu thốn, có người tặng thì sao không ăn?
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên lòng bàn tay nóng lên, thấy trong không gian xuất hiện một cái thùng giấy rất lớn.
Tống Duệ Nguyệt:... Đây là tỉnh ra rồi sao? Chấp nhận cái hiện thực kỳ lạ và quỷ dị này rồi sao?
Nghĩ vậy, cô đi tới mở ra xem, trời ơi, bên trong toàn là sách, đủ loại sách.
Hóa ra người bên kia đi mua sách sao?
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-218.html.]
Trên cùng của chồng sách, cũng đặt một tờ giấy.
"Những cuốn sách này có thể giúp cô, còn nữa, tại sao không gian không thể truyền tống sinh vật?"Tống Duệ Nguyệt:... Sinh vật? Sinh vật mà anh ta nói không phải là chính anh ta chứ? Cô sờ lòng bàn tay nói: "Cảm ơn anh về những cuốn sách này, còn tại sao không thể truyền tống sinh vật thì tôi cũng không biết, có lẽ, anh là người của thế giới đó, không thể biến mất nên không thể qua được?"
Nói xong câu này, lại một hồi lâu không có phản ứng.
Cô nghĩ, không phải là bị mình đoán trúng rồi chứ, người bên kia lúc này đang xấu hổ lắm sao?Tống Duệ Nguyệt sợ về muộn quá, bà Tằng một mình không lo liệu được, liền vội vàng đẩy xe đạp ra khỏi không gian, xiêu vẹo đạp xe về. Về đến nhà, đương nhiên lại không tránh khỏi bị bà mắng một trận.Tống Duệ Nguyệt đã quen rồi, miệng thì vâng dạ: Vâng, lần sau cháu sẽ mua ít thôi.
Sau đó nhanh chóng bê thúng tre vào phòng mình, dù sao bà lão cũng không biết cô mua bao nhiêu.Bà Tằng lắc đầu, rồi đi mất.Lục Kim An rất tò mò, chạy theo vào, từng cái từng cái mở ra xem trái xem phải."Yêu thẩm, hôm nay thím không mua đồ ăn ngon về sao?"
Cậu bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, chớp đôi mắt to sáng lấp lánh, khiến Tống Duệ Nguyệt trỗi dậy bản năng làm mẹ, quyết định lát nữa sẽ may cho cậu bé vài bộ quần áo, may thêm một chiếc mũ tròn nhỏ, làm một chiếc túi đeo chéo nhỏ, rồi dẫn cậu bé ra đồng làm việc, chắc chắn sẽ khiến cả đám người phải ghen tị c.h.ế.t đi được.
"Không mua, tối nay thím làm cho cháu vài cái bánh ngọt nhỏ và bánh mì nhỏ, ngày mai cháu đi cùng thẩm ra đồng làm việc nhé, thế nào?"
Lục Kim An nghe nói có bánh ngọt nhỏ và bánh mì nhỏ, dù chưa từng ăn nhưng rất vui, tóm lại chỉ cần là do Yêu thẩm làm thì đều ngon.Vui xong, cậu bé lại thở dài: "Thôi, tiếc là cháu còn quá nhỏ, không thể cưới Yêu thẩm làm vợ, đúng là tiện cho Yêu thúc rồi."
Tống Duệ Nguyệt:... Cậu nhóc này dám nói câu này trước mặt Yêu thúc của cậu không?Lục Kim An cũng chỉ dám trước mặt Tống Duệ Nguyệt nói mấy câu hoa mỹ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");