Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 159




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bởi vì sai lầm của hai vị Hoàng tử cho nên thu săn phải tạm dừng. Quý phi có hai nhi tử, một chết, một bị thương, Thái tử vì bị nghi ngờ có liên quan đến “tàn sát huynh đệ” cho nên bị cấm túc, ngay lập tức hoàng tử thành niên thiếu đi ba người, quần thần bắt đầu thượng tấu, tranh cãi kịch liệt. Lận Hiền ra lệnh Thọ Vương Lận Giác, hài tử của Hoàng hậu phối hợp với Tam Tư hội Thẩm để điều tra án lần này.

Ở phủ Quốc Công, Ngôn Ngai Như đã bí mật sắp xếp, sau khi Thiệu Tình trở về phủ, hạ nhân đã thay đổi hết, người nào cũng đều cung kính với nàng, mỗi ngày của nàng trôi qua vô cùng vui vẻ.

Nàng chỉ việc yên tâm đợi Lận Chước về kinh, nhưng đầu tháng 9, nàng nhận được một phong thư rất kì cục, thư kia là của Lận Chước gửi, hắn nói với nàng cho dù có nghe được tin tức gì thì cũng đừng lo lắng, mọi chuyện đều nằm trong tay hắn.

Vốn Thiệu Tình không hiểu gì, nhưng khi nàng ra phủ giải sầu, thì nàng đã biết vì sao Lận Chước gửi thư kia cho nàng. Ngày ấy tinh thần thoải mái, nàng đến trà lâu thưởng trà, thì phát hiện không khí nơi đây có chút kì lạ, biểu tình trên mặt mọi người đều u ám, chụm đầu ghé tai không biết đang bàn luận chuyện gì.

Tò mò chuyện thị phi là tính nết của đa số mọi người, Thiệu Tình cũng không lạ gì nơi đây, bản thân nàng cũng từng làm đề tài cho mọi câu chuyện, cho nên nàng không hiếu kì chuyện người khác.

Dù sao thì cao môn nào cũng có chuyện xấu trong nhà, hoặc là nhà ai đó có ngoại thất mang theo hài tử đến cửa tìm cha. Thiệu Tình vốn định chuyên tâm ăn trà bánh thì lại nghe hai từ “Thái Tử” vào tai, vừa nghe đến hai chữ này, tâm trí nàng liền bị cuốn đi, nàng tưởng rằng bọn họ sẽ bàn đến những con mồi của Thái tử trong chuyến thu săn này, từ khi Lận Chước 12 tuổi, trong chuyến đi săn đầu tiên, hắn đã săn được con hổ, khi đó mọi người bàn luận về hắn suốt một tháng trời.

Nào ngờ, càng nghe sắc mặt nàng càng kém, Tử Câm và Tử Ninh ở bên cạnh phát hiện có gì đó không đúng: “Đại tiểu thư, hay là chúng ta về đi?”

Thiệu Tình nheo mắt ra hiệu im lặng, nàng dựng ngược lỗ tai, loáng thoáng nghe được vài từ “sát hại huynh đệ”, “tranh quyền đoạt lợi”, “Cấm túc”, “Tam tư hội thẩm”.

Không cần đến trí tưởng tượng phong phú, Thiệu tình cũng có thể xâu chuỗi được câu chuyện tồi tệ này. Đương nhiên nàng biết Lận Chước sẽ không làm việc “sát hại thủ túc” này, phần lớn là hắn bị oan, nhưng Hoàng đế không thích hắn, sẵn sàng cấm túc, chuyện này với hắn mà nói, sẽ trở thành một vết nhơ trong đời.

Mấy thiếu niên cãi nhau, ở Tĩnh Quốc, có rất nhiều người sùng bái Lận Chước, trong đó có không ít thư sinh. Một thư sinh áo xanh đỏ mặt tía tai tranh cãi với hai người khác, hai người kia là môn khách của Liên gia, đương nhiên không có ý tốt với Lận Chước.

“Ở trên đời này không có ai là hoàn mỹ, Thái tử kia suy cho cùng cũng chỉ là giả vờ thanh cao!”

“Đúng vậy! Với huynh đệ ruột thịt hắn còn ra tay tàn nhẫn như vậy, còn chưa nói đến chuyện lúc trước hắn mê mẫn Ngôn Đại tiểu thư của Ngôn gia kia nữa!”

“Ngươi nói bậy, là người đọc sách thánh hiền vậy mà ngươi dám ngậm máu phun người, thật nhục nhã thay!” Người áo xanh kia thoạt nhìn vô cùng nho nhã, hiện giờ lại đỏ mặt tía tai muốn vung tay lên đánh người.

Tiểu thư sinh tay trói gà không chặt, có lẽ đời này ngoài cầm bút ra hắn chưa từng bưng vật nặng nào, ngay lập tức hắn bị hai tên kia đánh cho quỳ rạp trên đất.

Thiệu Tình thật sự không thể xem nổi nữa, nàng rút chiếc roi mềm phòng thân quấn quanh hông mình. Vút—- một tiếng, đường roi chuẩn xác đánh vào bên cạnh hai tên thư sinh khẩu xuất cuồng ngôn kia, chỉ xém chút nữa đánh trúng người.

Hai người kia sợ đến mức mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy. Thiệu Tình bước đến, lạnh lùng nói: “Nghi luận hoàng thất, theo luật phải đưa lên quan, các ngươi muốn tự lên hay bị áp lên quan nha?”

Cả đời này hai người kia chưa từng nhìn thấy cô nương nào hung hăng mà lại xinh đẹp như vậy, họ sợ đến mức chạy chết trối.

“Ổn chứ? Ngươi tự đứng lên được không?” Thiệu Tình ở trên cao nhìn xuống, tuy nàng rất muốn đưa tay nâng thư sinh áo xanh dậy nhưng những thư sinh này thường chú trọng lễ nghi, nàng sợ sau khi đỡ hắn đứng lên, hắn sẽ khóc bù lu bù loa lên là nàng đã vấy bẩn hắn.

Thư sinh áo xanh chỉnh lại nho khăn trên đầu mình, rồi mới bò người đứng dậy, hắn ngập ngừng nói: “Đa tạ cô nương tương trợ!”

“Không, ta mới phải đa tạ ngươi, cảm ơn ngươi vì đã mở lời bảo vệ Thái tử điện hạ!” Thiệu Tình nói xong cũng không có ý định ở lại nói thêm, nàng đưa hai nô tỳ rời đi.

Thiếu niên áo xanh lúc này còn chưa biết, tiểu cô nương xinh đẹp mà sau này hắn tương tư lại là người trong lòng của Thái tử, là Hoàng hậu tương lai, mẫu nghi thiên hạ.

Mà Thiệu Tình cũng không ngờ tới, nàng tiện tay cứu người, ngăn số mệnh bị đánh cho tàn phế của hắn sau này thuận lợi trở thành Trạng Nguyên, sau đó, trở thành trọng thần của Đại Tĩnh.

Đôi khi may mắn và duyên phận của một người thật kỳ diệu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.