Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 140




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhiễm Huyết ngọc bội này là của Tần Vô Song tặng cho hắn, những năm gần đây hắn luôn mang bên mình, đôi khi hắn còn đòi nàng làm dây đeo mới để hắn mang bên hông.

Theo như Tần Vô Song lý giải thì ngọc bội này sẽ đưa nàng đến thị trấn duy nhất gần Bách Hoa Cốc, đó là Trấn Đông Dương.

Trấn Đông Dương có một con phố gọi là Đại Phố Đông.

Năm đó hai trái tim cùng chung nhịp đập, nàng quyết tâm đưa hắn về Bách Hoa Cốc. Lúc đặt chân đến Trấn Đông Dương, bọn họ ở khách điếm lớn nhất trấn. Thanh xuân phơi phới, tình yêu nồng nàn, khi hoàng hôn buông xuống, hai người đan tay nhau đi dạo khắp Đại Phố Đông. Khi ấy, Ngôn Dạ Đình bỏ nhà đi phiêu bạt giang hồ, giang hồ hỗn độn, cuộc sống không tới đâu, trên người không có một xu dính túi. Tần Vô Song để ý chiếc ngọc bội này, tự bỏ tiền túi mua cho hắn là vật đính ước.

Ngôn Dạ Đình nhận ngọc bội, hắn tặng lại nàng một cây mộc trâm do chính tay hắn khắc. Có lẽ vì sợ phụ thân phản đối hôn sự của hai người, cho nên đêm hôm đó ở khách điếm, hai người quyết định định chung thân, nàng giao phó sự trong sạch của mình cho hắn.

Trấn Đông Dương trở thành ác mộng lớn nhất của đời Tần Vô Song, nhưng nơi đó đối với Ngôn Dạ Đình lại là đoạn hồi ức ngọt ngào đẹp đẽ nhất. Hoặc có thể nói ký ức hạnh phúc nhất đời hắn đều ở Trấn Đông Dương.

Ngôn Dạ Đình vừa đa nghi vừa tàn nhẫn, Tần Vô Song không muốn chọc hắn, mọi người cũng không dám tuỳ tiện xông vào, sợ nhiều người đến gần sẽ bị phát hiện, chọc hắn phát điên.

Toàn bộ Trấn Đông Dương đều bị tầng tầng lớp lớp đệ tử Bách Hoa Cốc vây quanh, các đệ tử cách khách điếm một khoảng cách nhất định. Tuyên Hằng che giấu hơi thở, nấp trên mái nhà, bất luận Tần Vô Song có sơ hở gì, hắn sẽ là người đầu tiên cứu viện.

Tần Vô Song buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, vấn ngọc quan, trên người mặc y phục đi săn màu đỏ thẫm, mang theo chiếc roi dài bên hông, trên mặt không chút phấn son, trông vô cùng hiên ngang, giống như lần đầu gặp gỡ của hai người.

Ngôn Dạ Đình ở trong phòng trên lầu ba, căn phòng đó trùng hợp lại là phòng năm đó bọn họ định ước trăm năm. Trong đầu có vô vàn hình ảnh ập đến, Ngôn Dạ Đình mở cửa sổ, đứng yên ở đó, ngắm nhìn đường phố vắng vẻ. Đã gần đến giờ Tý, mọi âm thanh đều đi ngủ, chỉ có tiếng bước chân quyết đoán của nữ nhân tiến về khách điếm.

Chưởng quầy đã được Ngôn Dạ Đình phân phó, Tần Vô Song thuận lợi đến trước cửa phòng, mấy năm qua nàng liên tục đấu tranh với Ngôn Dạ Đình, không biết từ lúc nào, nàng mất đi sức phản kháng, chìm vào tuyệt vọng và sợ hãi. Khi biết Ngôn Dạ Đình đang đợi ở trên tầng lầu, nàng liền co rụt lại theo bản năng.

Nhưng hiện giờ nàng không phải là châu chấu đá xe, nàng có lực lượng hùng mạnh ở phía sau hậu thuẫn cùng với trái tim nôn nóng của người mẹ. Làm mẹ phải trở nên mạnh mẽ, cho dù phía trước là kẻ địch hiểm ác nhất, nàng cũng phải tiến lên.

Trên mặt Tần Vô Song đột nhiên kéo lên nụ cười, nàng đẩy cửa đi vào.

Ngôn Dạ Đình không hề nhìn thấy một Tần Vô Song bị hắn nhốt đến mức mất hết thần khí mà là một người có năng lượng tươi mới, sáng chói vô cùng bắt mắt. Ngôn Dạ Đình rất hiểu Tần Vô Song, bộ dạng của nàng giống như đang chìm đắm vào tình yêu cuồng nhiệt, tựa như hoa xuân nở rộ, nhưng người làm nàng nở rộ là nam nhân khác, không phải hắn.

Hắn căm hận, trên người nàng vì sao lại có mùi hương của nam nhân khác? Sao nàng có thể làm vậy? Chỉ nghĩ đến việc mấy ngày nay hắn không ở bên nàng, nàng sẽ ân ái triền miên với nam nhân khác khiến hắn ngủ không được, toàn thân ngứa ngáy, nuốt không trôi, lại còn nôn mửa. Hắn ăn không ngon ngủ không yên, cả người đều toát lên không khí tang thương, đuôi mắt xuất hiện hoa văn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.