Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 103




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau, Thiệu Tình dậy muộn, lúc nàng rời khỏi giường thì đã gần đến giờ Tỵ, Lận Chước sớm đã đi khỏi. Đêm qua Tử Câm cẩn thận xử lý mọi chuyện, cho nên không còn dấu vết hắn đã ở đây, chỉ còn lại mùi hương lạnh lẽo trên người hắn. Thiệu Tình ôm chăn gấm còn vương hơi thở hắn, hít sâu một hơi rồi mới đứng dậy.

Nàng rửa mặt chải đầu xong, dùng bữa sáng đơn giản.

Trước giờ, Tần Vô Song sinh hoạt có quy luật, ấy vậy mà hôm nay qua giờ Mẹo mới thức, cho nên nàng cũng đã ăn rồi.

Dùng xong cơm, một ngày mới bắt đầu, Thiệu Tình đến phòng ngủ Tần Vô Song tìm người, vừa đến cửa nàng đã gặp một vị khách ngoài ý muốn.

“Huynh trưởng!” Thiệu Tình thu váy hành lễ theo quy củ. Nàng thật sự rất bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp Ngôn Ngai Như ở đây. Ngôn Ngai Như từ nhỏ đã học chung với Lận Chước, nhìn hắn có đôi nét giống Lận Chước.

Thần sắc Ngôn Ngai Như lạnh nhạt, khẽ gật đầu: “Đại muội muội!” Cái gật đầu của hắn xem như lời thăm hỏi.

Sau khi hai huynh muội chào hỏi nhau, không gian lại chìm vào yên lặng.

Nghe nói, khi còn nhỏ Ngôn Ngai Như không xem Tần Vô Song ra gì, cho đến khi Thiệu Tình được sinh ra, nàng và Tần Vô Song đến biệt viện ở mới né tránh được phần nào.

Bởi vì Ngôn Ngai Như là đích tử cho nên từ nhỏ hắn đã được Ngôn Dạ Đình sủng ái, cũng chính vì vậy, Liên Dung được nước lợi dụng nhi tử nhỏ tuổi, biến hắn thành vũ khí, công kích kẻ địch lớn nhất đời nàng.

Tiểu hài tử thường háo thắng, Liên Dung lòng dạ hẹp hòi luôn rỉ tai đứa trẻ 4 tuổi lặp đi lặp lại rằng Ngôn Thiệu Tình là tạp chủng, là thứ tạp chủng được sinh ra để đoạt phụ thân của huynh muội hắn. Ngôn Ngai Như còn nhỏ như trang giấy trắng ai nói sao nghe vậy, có lần hắn ném Ngôn Thiệu Tình còn bọc trong tã xuống đất trước mặt Tần Vô Song, tay chân Tần Vô Song bị xiềng xích không có cách nào ngăn chặn. Khi đó hắn còn thấp bé, có quăng Thiệu Tình xuống đất cũng không tổn hại đến tính mạng, chỉ là đến đêm nàng khóc không ngừng. Lúc sau Ngôn Dạ Đình đưa mẹ con nàng đến chùa ở mấy ngày, cuối cùng an bài ở biệt viện.

Chuyện này vốn Thiệu Tình chẳng biết đến, mà do lão điêu nô bên cạnh Liên Dung liên tục nhắc đến. Cũng may trong thời khắc Thiệu Tình hình thành tính cách, nàng đã sống ở biệt viện, không bị sự rối ren trong phủ ảnh hưởng.

Sau chuyện đó, mẹ con Tần Vô Song ở biệt viện gần mười năm trời, đến khi các nàng hồi phủ, Ngôn Ngai Như đã hiểu chuyện hơn, vả lại cũng ít ở trong phủ, cho nên hắn không còn gây khó dễ cho các nàng nữa, càng không thân thiết.

Rõ ràng là huynh muội, vậy mà còn xa lạ hơn người ngoài: “Nếu huynh trưởng không có gì chỉ dạy, tiểu muội cáo lui trước!”

Ngôn Ngai Như nhìn Thiệu Tình, thần sắc có chút phức tạp, điều đáng nói ở đây là ánh mắt hắn hiện rõ áy náy. Nàng đã từng nhìn thấy trong đáy mắt của Lận Chước, không hỗ là huynh đệ nối khố với nhau, nhưng mà người này áy náy chuyện gì?

Dù sao thì nàng cũng không cần để ý, nàng chỉ cần quan tâm đến bản thân mình, Ngôn Ngai Như không nợ gì nàng, nếu là nàng, nàng cũng sẽ làm như Ngôn Ngai Như.

Thiệu Tình cũng không ghét Ngôn Ngai Như, lúc còn nhỏ nàng biết huynh trưởng là người rất bản lĩnh, trước khi nàng mất hết tình cảm với Ngôn Dạ Đình, nàng cũng từng nghĩ đến cảm giác có ca ca là như thế nào. Có làm bộ lạnh lùng giống Lận Chước không? Trong người Ngôn Ngai Như đâu đó cũng có bóng dáng hắn, nhưng sau khi nhìn thấu con người của Ngôn Dạ Đình, nàng không còn chút hy vọng nào đối với những người cùng chảy chung huyết thống với mình.

Bọn họ đều dơ bẩn, nàng cũng vậy, bọn người độc ác khoác lên chiếc mặt nạ, che đi thứ xấu xa ở bên trong.

Ngôn Khinh Linh dơ bẩn là điều không thể chối cãi, nàng không rõ Ngôn Ngai Như thế nào, nhưng chỉ e là không thua kém gì.

Lúc Thiệu Tình chuẩn bị cáo lui, Ngôn Ngai Như liền gọi nàng lại. Diện mạo của Ngôn Ngai Như vô cùng tuấn mỹ, song da lại trắng cho nên trong quân rất khó lập uy, dần dà sinh ra bộ mặt vô cảm, đến ngay cả Ngôn Khinh Linh cũng phải sợ, nhưng Thiệu Tình trước giờ không sợ hắn.

“Đại muội, lúc trước có nhiều chỗ không phải, mẫu thân và Nhị muội lại có ý thù địch với muội và di nương, ta…thay mặt bọn họ cáo lỗi với muội!”

Thiệu Tình sửng sốt, sau nó nàng quơ tay: “Huynh trưởng đừng bận tâm, ta vốn không để bụng chuyện này!” Nàng đã sớm không để trong lòng nữa rồi.

Ngôn Ngai Như vô cung nghiêm túc: “Đại muội không để bụng đó là chuyện của Đại muội, nhưng ta có lỗi với Đại muội, cáo lỗi với Đại muội là chuyện ta nên làm!”

“Huynh trưởng thật sự rất giống với Điện hạ!” Thiệu Tình bị thái độ của hắn chọc cười, nàng khẽ che miệng cười. Bộ dạng này của Ngôn Ngai Như cực kỳ giống Lận Chước, Lận Chước cũng từng nói với nàng như vậy: “Cự tuyệt ta là chuyện của nàng, thích nàng là chuyện của ta!”

“À…thật xin lỗi!” Thiệu Tình xin lỗi theo bản năng, dù sao Lận Chước và Ngôn Khinh Linh cũng có hôn ước, mà hai người bọn họ lại là huynh muội ruột thịt, nàng vô duyên vô cớ nhắc đến Lận Chước, thật sự rất vô duyên.

“Không, muội không cần phải xin lỗi, trong chuyện này…Nhị muội và mẫu thân không đúng!” Ngôn Ngai Như nhắc đến chuyện này thật không công bằng lắm.

“Tính cách của Nhị muội không hợp với Điện Hạ!” Điều này Ngôn Ngai Như nói thật. Hắn cảm thấy thật lạ, những lời này hắn không dám nói trước mặt phụ mẫu hay đích muội, song lại nói với Thiệu Tình rất nhẹ nhàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.