Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Chương 30: Buổi đánh giá nghệ thuật lớn cùng Tần Diễn(3) - Có nên nói hay không?




Hạ Linh vội kéo va - li ra khỏi phòng và trở về phòng của mình. Không khí căn phòng Hà Thiên trở u ám, im lặng một cách bất thường. Hà Thiên ngồi sụp xuống giường, trong đầu chỉ toàn hình bóng của cô bé Hạ Tiểu Linh và những câu nói của Hạ Linh. Anh ôm đầu tuyệt vọng:

- " Rút cuộc cô là ai vậy Hạ Linh, cô có quan hệ gì với Hạ Tiểu Linh vậy hả?".

[•••]

_Tại phòng Hạ Linh_

Hạ Linh trở về phòng, tay chân vẫn không ngừng run rẩy. Cô đóng sầm cửa lại rồi dựa vào:

- " Tại sao...tại sao...tại sao cứ phải là cậu ta...?"

- " Mình luôn vẫn luôn chờ đợi cậu ấy nhưng tại sao lại người ấy nhất định phải lại là Hà Thiên chứ...?"

Sự thật này khiến Hạ Linh không hề muốn chấp nhận. Người mà cô luôn trông ngóng chờ đợi lại là người mà cô luôn yêu thâm suốt mấy năm qua. Sự trùng hợp này có phải thật sự quá đáng hay không? Vốn dĩ tình thương và tình yêu nó khác nhau, người cô luôn coi như người nhà lại là người cô rung động...

- " Có nên nói với cậu ta không? Nếu mình nói ra liệu cậu ta có tin không?".

Hạ Linh lực bất tòng tâm trong tình huống này, cô chẳng biết nên làm thế nào cả.

[•••]

Hà Thiên vẫn im lặng, khuôn mặt u ám trong căn phòng như không có sức sống. Bỗng cậu ta chợt nhớ ra:

- " Năm đó Hạ Tiểu Linh chỉ có em trai và lúc đưa cho cậu ấy con gấu ấy mình có để một đoạn video bên trong nó ".

- " Nhất định mình phải làm rõ chuyện này!".

Hà Thiên lấy điện thoại ra goii cho Trịnh Văn:

- " Trịnh Văn, cậu điều tra cho tôi một người!"

- " Giám Đốc muốn điều tra ai?" - Trịnh Văn liền bắt máy khi mới đổ chuông.

- " Hạ Linh ".

- " Hạ Linh ạ? Sao anh lại muốn điều tra về cô ấy?".

- " Cậu không cần biết nhiều đâu. Hãy điều tra từng ngóc ngách cho tôi ".

- " Dạ vâng " - Trịnh Văn hoang mang đồng ý.

Hà Thiên cúp máy rồi rời khỏi phòng. Khuôn mặt vẫn u ám như ban nãy. Đôi mắt như không hồn đi về phía phòng Hạ Linh. Anh có ý định gõ cửa nhưng lại bỏ tay xuống. Anh không muốn làm cô ấy hoảng sợ như lúc nãy. Quyết định không gõ cửa, anh bước thẳng tới thang máy rồi xuống lầu.

[•••]

_Tại quán ăn truyền thống_

Tần Diễn cùng Vũ Thanh đi vào, một người phụ nữ tầm tuổi ông Tần đang đứng ở vị trí quản lí. Có vẻ bà ấy đang rất vui, ông Tần quay ra ngoài:

- " Bà ấy đang vui như vậy liệu tôi vào trong có hay không?".

- " Nếu ông đã quyết định đến đây thì tôi nghĩ ông nên gặp bà ấy một lần " - Vũ Thanh cúi đầu nói.

Nghe trợ lý nói vậy, ông Tần quyết định đi vào. Người phụ nữ ấy cúi đầu chào đón khách hàng:

- " Chào quý khách!".

- " Bà không nhận ra tôi sao?" - Ông Tần nhẹ nhàng hỏi

Nghe giọng nói ấy cùng với cảm nhận quen thuộc này, bà ấy ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn bất ngờ. Quyển sổ ghi chép của bà rơi xuống đất, ông Tần đưa tay xuống giúp bag nhặt lên. Nhưng bà ấy lại đẩy ông ra:

- " Sao ông lại đến đây hả? Đến bây giờ ông vẫn không tha cho tôi sao...Cút đi...Biến đi...".

Ông Tần rất muốn nói nhưng lại chẳng phát ra tiếng. Vũ Thanh nhanh chóng nói thay:

- " Ông Tần chỉ muốn nói chuyện với bà một chút nên mong bà đừng đuổi ông ấy đi!".

Bà ta cười khinh:" Hừ...Nói chuyện sao? Tôi chẳng có gì để nói với ông ta cả...Mau biến đi đi...".

Đến giờ ông Tần vẫn không lên tiếng. Bà ấy đẩy nhanh hai người ra ngoài. Vũ Thanh chen vào để cho ông Tần có thể đi vào nhưng lại bị ông ấy ngăn lại:

- " Chúng ta về thôi!".

Cuối cùng ông ấy cũng chịu nói, nhưng lại là một câu nói ngắn gọn nhưng ươm đầy sự thật vọng. Vũ Thanh cũng không nói gì nhiều, đưa ông ấy lên xe và lái xe về.

Người đàn bà kia lặng nhìn theo chiếc xe. Thở một hơi dài nhẹ nhõm:

- " Mấy năm nay ông vẫn như vậy!".

[•••]

Suốt cả một đoạn đường Tần Diễn không phát ra một tiếng, Vũ Thanh muốn xóa tan bầu không khí này nhưng lại chẳng biết mở lời như nào nên chỉ đành lái xe về khách sản.

[•••]

Hà Thiên sau khi rời khỏi phòng đã tới phòng cafe, tay cầm ly cafe và ngồi cạnh cửa sổ. Tâm trạng bất ổn hiện giờ khiến anh như người mất hồn. Đúng lúc ấy, Tần Diễn cũng đã về tới nơi. Vũ Thanh đi mua cafe cho ông ấy bắt gặp Hà Thiên cũng đang thất thần. Ông Tần không biết khi nào đã đi tới phía bàn của Hà Thiên.

Hà Thiên bị tiếng động kéo ghế làm cho giật mình. Anh quay ra nhìn:

- " Ông về rồi à?".

Hai người đàn ông với tâm trạng u ám này đang ngồi cạnh nhau khiến cho mọi thứ xung quanh như phủ một lớp mây đen. Hai người nhìn về nhau, thấy người trước mắt cũng đầy tâm tư khiến họ càng thêm nóng ruột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.