...
Nghe ông ta nói vậy, Vũ Thanh nắm chặt hai tay lại, miệng cuối cùng cũng dám thốt ra những gì muốn nói. Anh nói lớn:
- " Ông có thể dạy cháu kiếm tiền với được không ạ?".
Ông Tần sững sờ khi nghe được cậu nhóc tầm 10 tuổi thốt lên câu nói đó rồi bật cười:
- " Hahaha...Kiếm tiền sao, không dễ như cháu nghĩ đâu!"
Vũ Thanh trong lòng nôn nóng muốn được học hỏi từ ông ấy:
- " Dù khó khăn mấy cháu vẫn sẽ cố gắng, mong ông sẽ thu nhận cháu?"
Nhìn cậu bé háu hỉnh, đôi mắt quả quyết làm ông Tần nghĩ đến ông ngày xưa. Ông đoán chắc cậu ta sẽ trở thành người có ích trong công việc của ông nên đac thu nhận cậu ta.
Cứ thế hơn chục năm trôi qua, anh ta đã thành trợ lý riêng của ông Tần và là cánh tay phải đắc lực cho ông.
_Quay về thực tại_
Thấy ông Tần quát lớn, Vũ Thanh vội vã nói rõ ràng:
- " Sao ông lại muốn đến đấy vậy?"
- " Haizz...Chủ quán đó là một người bạn cũ của tôi. Nhưng mà...".
- " Nhưng mà sao ạ?".
- " Bà ấy không muốn gặp tôi. Năm xưa, tôi là người đã khiến bà ấy nhà tan cửa nát. Có lẽ đến bây giờ bà ấy vẫn rất hận tôi, suốt mấy năm qua tôi luôn tìm tung tích bà ta đến bây giờ mới có kết quả".
Nghe xong ông ấy kể, Vũ Thanh nhanh chóng lái xe tới quán ăn truyền thống đó.
[•••]
_Tại khách sạn của thành phố B_
Sau khi chở Hạ Linh tới khách sạn, Hà Thiên gọi người tới đem hành lí của hai người lên phòng. Nhìn thấy va - li của Hạ Linh, anh ta nổi ý trêu chọc:
- " Cô mang cả tủ đồ của cô tới đây sao?"
Hạ Linh cười ngượng, tất nhiên cô sẽ không im lặng:
- " Còn cậu thì mang luôn cả nhà chứ gì?"
Hạ Linh nói xong thì " hứ " một tiếng rồi đi lên phòng đã được đặt sẵn. Hà Thiên bị Hạ Linh bắt bẻ lại thì tức tới nỗi muốn nghiền nát thẻ phòng trong tay. Cứ nghĩ Hạ Linh sẽ đợi mình ở thang máy nên anh ta từ từ tới. Hạ Linh vì muốn trêu anh ta nên đã bấm thang máy trước, đến lúc Hà Thiên bước tới cũng là lúc thang máy đóng hẳn. Hà Thiên lại được một phe chơi đùa đến từ Hạ Linh.
Phòng của hai người ở cạnh nhau nên khi đến phòng họ lại chạm mặt. Không ai chịu nhìn ai mà xách va - li kéo thẳng về phòng.
Hà Thiên mở va - li lấy đồ thì phát hiện ra đây không phải hành lí của mình. Có lẽ hai chiếc va - li của hai người họ đã bị nhầm phòng. Anh định đóng lại rồi đem gọi Hạ Linh đổi lại va - li nhưng lại nhìn thấy thứ quen thuộc trong đó.
Một con gấu bông nhỏ cũ kĩ đã lọt vào tầm mắt của anh. Anh hốt hoảng cầm vội nó lên:
- " Khoan...khoan đã...Đây sao lại giống con gấu đó vậy nhỉ?"
- " Tại sao...lại ở trong va - li của Hạ Linh?".
Hà Thiên đặt ra một loạt câu hỏi nghi ngờ rồi bình tĩnh lại và suy đoán:
- " Chắc là mình nghĩ nhiều rồi, con gấu bông này có bán đầy ngoài kia mà".
Hà Thiên cứ thế định bỏ qua cơ hội tái ngộ này mà quên lãng. Nhưng trong đầu anh lại hiện lên hàng loạt sự hoang mang.
- " Hạ Linh... Hạ Tiểu Linh. Hai cái tên này sao lại... Có khi nào họ là chị em không nhỉ?".
Để xác định mọi chuyện, anh định gọi cho Hạ Linh nhưng bên ngoài cửa có người đang bấm chuông phòng. Hà Thiên cầm theo con gấu đi ra ngoài, không ai khác đó chính là Hạ Linh đang nhấn chuông. Cô cũng đã nhận ra va - li bị đưa nhầm nên vội vàng đi sang lấy lại.
Thấy Hạ Linh tìm sang, Hà Thiên vội kéo cô vào phòng. Hạ Linh phắt tay Hà Thiên:
- " Này, cậu làm gì đấy?"
Hà Thiên bây giờ không còn để ý tới lời cô ấy nói mà chỉ nói:
- " Tôi cần nói chuyện với cô!".
Thấy nét mặt Hà Thiên có vẻ nghiêm túc nên cô đã đi vào cùng, bất chợt cô nhìn thấy Hà Thiên đang cầm con gấu của mình thì vội giật lại:
- " Sao cậu lại đụng vào đồ của tôi hả?".
Hà Thiên nghe Hạ Linh nói đây là đồ của cô ấy thì lại càng chắc chắn hơn về mối quan hệ giữa Hạ Linh và Hạ Tiểu Linh. Anh lấy hai tay bóp chặt vai cô:
- " Đây là của cô sao?".
- " Không của tôi thì của ai, cậu bị điên hả?".
- " Cô biết Hạ Tiểu Linh đúng không?"
Hạ Linh nghe đến cái tên Hạ Tiểu Linh thì mặt mày tái xanh, giọng nói bắt đầu không làm chủ được mà run lên. Cô sợ sệt lùi lại:
- " Cậu...cậu nói gì...tôi không hiểu?".
Nét mặt hốt hoảng của Hạ Linh lại càng khiến Hà Thiên chắc chắn:
- " Cô nói đi, Hạ Tiểu Linh bây giờ đang ở đâu hả?".
- " Tôi không biết...tôi không biết...tôi không biết thật mà..." - Vừa nói tay chân cô vừa run lẩy bẩy như có thứ gì đó khiến cô không thể nói ra.
- " Cô nói cho tôi biết đi được không...hay là cô không cần nói gì cũng được chỉ cần nếu thật sự cô biết Hà Tiểu Linh thì hãy chuyển lời của tôi tới cô ấy được không?"
- " Chuyển lời gì..."
- " Nói với cô ấy tôi là Thiên Thiên, hàng xóm ngày xưa của cô ấy. Cô chỉ cần nói vậy chắc chắn cô ấy sẽ biết ".
Hạ Linh nghe tới đây thì lại càng bất ngờ, hai hàm răng run rẩy mà va chạm vào nhau. Cô không ngờ người mà cô yêu thầm suốt bao năm lại là cậu bé đó. Cô nghĩ tới những kỉ niệm lúc nhỏ của hai người rồi lại nhớ đến những chuyện mà cậu ta đã làm với cô. Cô do dự không biết có nên nói mình là Hạ Tiểu Linh hay không.
Cuối cùng quyết định của cô là im lặng, bởi vì cô không muốn tin rằng Hà Thiên chính là người đó.
Hạ Linh im lặng một hồi rồi đáp lại:
- " Tôi không biết gì hết, chắc cậu nhầm người rồi, tôi đi đây ".
Chưa kịp để Hà Thiên phản ứng thì cô đã vội kéo va - li rồi đi ra khỏi phòng.