Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Chương 19: Ngày đầu đi làm (2)




Hà Thiên cũng không chịu thua mà đây Hạ Linh một cái. Cả hai tức giận mà lao đến cào xé nhau. Được một lúc cả hai đã mệt nhử cả người. Đến tâm trạng làm việc cũng không còn, Hạ Linh bị Hà Thiên hành hạ nãy giờ cũng đã mệt mỏi không còn sức đánh lại:

- " Này, cậu là đàn ông đấy ít nhất cũng phải thương hoa tiếc ngọc chứ, ai lại đánh lại tôi như vậy hả?"

Hà Thiên không phục:" Cô mà là phụ nữ gì chứ, võ sĩ boxing à, cào cấu tới nỗi da mặt của tôi trầy hết này rồi này ".

Hạ Linh không nhịn được mà bật cười:" Có mà do cậu yếu đuối thì có ".

Hà Thiên nhìn thấy Hạ Linh cười nên cũng bất giác cười theo như bị một thứ gì đó điều khiển vậy. Trịnh Văn gõ cửa đi vào, thấy hai người họ ngồi bệt trên sàn, đầu tóc bù xù quần áo xộc xệch. Trịnh Văn thấy vậy nghĩ rằng họ đã làm gì đó liền nhanh chóng rời đi, Hà Thiên gọi lại:" Cậu lấy giúp tôi một đồ mới đi ". Rồi quay sang Hạ Linh cũng không được gọn gàng miễn cưỡng nói:" Chuẩn bị cho cả cô ta nữa ".

Trịnh Văn đồng ý rồi rời đi. Hạ Linh mệt nhừ lết lên ghế ngồi rồi hỏi:" Này, chỗ ngồi của tôi ở đâu?". Hà Thiên chỉ vào bên trái, hóa ra phòng cô được chuẩn bị rất gấp rút, ngày hôm qua khi tới đây cô không hề thấy góc làm việc này. Cô rất bất ngờ vì Hà Thiên chuẩn bị cho cô rất kĩ lưỡng:

- " Cảm ơn nha " - Rồi cô đến xem chỗ làm việc của mình.

Hà Thiên cũng rời khỏi phòng và đi vào phòng riêng.

Một lúc sau Trịnh Văn chuẩn bị đồ đã xong. Anh đưa cho cô một bộ rồi nói:" Đây là đồ của cô, không biết nó có vừa hay không nữa?"

- " Không sao đâu!" - Hạ Linh đáp lại.

Trịnh Văn sau khi đưa cho cô xong thì đem vào cho Hà Thiên. Hạ Linh đem đồ vào phòng vệ sinh để thay.

Trịnh Văn đem đồ cho Hà Thiên rồi tò mò hỏi:" Giám đốc, hai người đã làm gì vậy?"

Hà Thiên cũng đang rất mệt mỏi, nên không hiểu cậu ta đang suy nghĩ gì liền nói:" Đánh nhau chứ sao". Với cái đầu óc đen tối của anh trợ lý này thì đánh nhau lại trở thành một điều gì đó rồi thốt lên:

- " Đánh nhau sao?"

- " Đúng rồi, cô ta lao đến đẩy tôi một phát nên tôi đẩy lại, ai ngờ cô ta lại còn xé tóc rồi cào cấu các kiểu. Cậu không thấy mặt tôi toàn vết trầy à!"

Nghe đến đây Trịnh Văn mới hiểu rõ:" Hóa ra là vậy!"

- " Chứ sao nữa, mà anh đưa đồ cho cô ta chưa?"

- " Rồi thưa giám đốc!"

- " Vậy anh xuống làm việc tiếp đi ".

Trịnh Văn cúi đầu rồi rời khỏi, đến của thì Hạ Linh đã thay đồ xong. Hà Thiên cũng từ phòng mới ra đã bị Hạ Linh liếc mắt:" Hừ...".

Hà Thiên cũng liếc lại, nói chung không ai nhường ai cả. Nhưng có lẽ sau vụ đánh nhau này, hai người họ đã lại gần nhau hơn, khoảng cách đã được rút lại. Hạ Linh không còn rụt rè trước mặt Hà Thiên. Vốn dĩ tình cảm của không ít người rất đơn giản. Họ chỉ cần một thứ gì đó rất đơn giản hoặc không đáng để chú ý rồi đem tình cảm của mình vào khoảnh khắc đó. Giống như việc Hà Thiên bất giác cười theo Hạ Linh vì trái tim anh đã rung động rồi đấy.

( Thật ra tôi là tác giả còn không biết nên để ông rung động hay không nữa 😑)

Hạ Linh quay về chỗ làm việc của mình rồi xem xét những tài liệu đã được đặt sắn trên bàn cô. Hà Thiên lên tiếng:" Cô hãy soạn hết những hợp đồng ấy cho tôi rồi sau đó đem xuống phòng nhân sự ". Hạ Linh đồng ý rồi bắt đầu vào làm việc. Hai người họ chính thức nghiêm túc với công việc của mình.

Hạ Linh nhanh chóng hoàn thành các bản hợp đồng. Sau khi hoàn thành xong cô duỗi vai nghỉ ngơi một lát, nhìn vào đồng hồ cũng đã 10h hơn, vậy là sắp hết giờ làm việc. Cô quay sang nhìn Hà Thiên, đôi mắt anh rất nghiêm túc khi đang làm việc. Hạ Linh ngắm nhìn anh ta mà cũng không nhận ra mình đã bị đớp hồn vì vẻ đẹp ấy. Hà Thiên bỗng quay lại nhìn cô, Hạ Linh giật mình quay sang bên kia. Hà Thiên thật ra cũng muốn kiếm cớ để nhìn cô. Một người con gái với mái tóc dài đen láy, đôi mắt long lanh nhưng lại rất sắc sảo, đôi môi đỏ mọng. Anh không kìm được mà đắm chìm trong vẻ đẹp ấy. Thấy Hà Thiên cứ nhìn chằm chằm mình nên Hạ Linh đã cầm xấp hợp đồng lên và nói sẽ đem xuống phòng nhân sự luôn. Ngay lúc đó Hà Thiên mới ngừng ngắm nhìn cô gái ấy.

_11h trưa_

Đã đến giờ ăn trưa, trong công ty này có hẳn một căn tin cỡ lớn có thể mua rất nhiều đồ khác nhau hoặc có thể sử dụng bếp để nấu như một bữa trưa ở nhà. Hạ Linh không muốn cầu kì nên chỉ mua một hộp cơm và một ly trà đào. Cô ngồi lại một bàn ăn bên cửa sổ rồi thưởng thức bữa trưa. Một người đàn ông đi tới cũng đặt đồ ăn của mình trên bàn cô rồi nói:

- " Tôi ngồi cùng cô được chứ?"

Hạ Linh nhìn mặt anh ta cũng có vẻ hiền lành và thật thà nên lập tức đồng ý:" Cậu cứ ngồi đi ".

Anh ta ngồi cùng cô cũng chẳng nói câu gì cả, Hạ Linh thấy cậu ta có vẻ đang e ngại nên đã bắt chuyện trước:" Mà cậu làm ở bộ phận nào vậy?"

Cậu ta nghe xong thì trả lời nhanh:" Tôi làm bên công nghệ thông tin của công ty ".

Hạ Linh hỏi tên của cậu ta:" Cậu tên gì vậy?"

- " Cậu không nhớ tôi sao?"

- " Không lẽ chúng ta quen nhau sao?" - Hạ Linh thắc mắc hỏi.

- " Tôi là Từ Vạn Phong ".

- " Từ Vạn Phong...cậu bạn nhút nhát đó sao?" - Hạ Linh há hốc mồm bất ngờ.

- " Đúng rồi " - Cậu ta cười ngốc trả lời.

Từ Vạn Phong là cậu học sinh nhút nhát nhất trong lớp, thường xuyên bị các học sinh lớp khác bắt nạt. Trong một lần bị đòi tiền, Hạ Linh đã ra tay giúp đỡ cậu ta nên từ đó Từ Vạn Phong vẫn đem lòng yêu thầm Hạ Linh. Khi nghe tin có người tên Hạ Linh vào công ty làm, anh ta liền nhanh chóng tìm hiểu và biết được đó chính là cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.