Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Chương 17: Tôi chọn công việc thay vì tình cảm




Tử Vân cùng Hạ Linh sau khi chơi xong tiếp tục ra quầy gắp thú. Thấy Hạ Linh có vẻ rất hứng thú, Tử Vân liền mua xu cho cô rồi để cô gắp. Hạ Linh nhận lấy rồi đút xu vào:" Tớ nhất định sẽ gắp được bé gấu trúc kia".

Nói xong cô đưa máy gắp lại gần bé gấu trúc rồi từ từ gắp. Loay hoay một lát thì cuối cùng cũng gắp lên được, rồi từ từ đưa vào hố. Đang đến gần thì nó bị rớt, Hạ Linh tạch lưỡi tiếc nuối rồi đưa xu thứ hai vào:" Lần này nhất định phải được ".

Rồi cô tiếp tục nhắm vào bé gấu trúc lúc nãy, lại gắp được tiếp và từ từ đưa vào hố. Cô từ tốn từng chút một, cuối cùng cũng gắp trúng. Cô cười hớn hở rồi cầm gấu lên quay sang Tử Vân:" Cậu cũng thử gắp đi ".

Tử Vân đồng ý rồi lại gần thử gắp, chỉ với một lần mà mục tiêu đã bị cậu lấy được. Hạ Linh vỗ tay:" Cậu giỏi thật đấy ". Rồi Tử Vân đưa lại cho Hạ Linh:" Cho cậu đấy, tớ không lấy nó đâu ". Thật ra là muốn tặng nó cho Hạ Linh nhưng cậu vẫn rất ngại ngùng.

Chơi rất nhiều trò chơi, hai người họ kết thúc cuộc vui. Hạ Linh mặt mày tươi tắn hẳn lên so với lúc sáng rồi quay sang cảm ơn Tử Vân:

- " Hôm nay cảm ơn cậu nha, thực sự rất vui luôn ấy. Nếu có lần sau tớ sẽ mời cậu nha!"

Nghe Hạ Linh nói có lần sau, Tử Vân như lại có thêm cơ hội liền hớn hở đồng ý rồi đưa cô nhà. Hạ Linh trên xe nhìn người đàn ông dịu dàng này:" Cậu ấy tốt như vậy vốn dĩ phải yêu một người tốt hơn mình mới đúng ". Bởi có lẽ tình cảm đó chỉ xuất phát từ phía Tử Vân nên Hạ Linh không mong mình sẽ là người cản trở tình cảm của cậy ấy. Thời gian sẽ cho thấy ai là người xứng đáng với trái tim của chúng ta. Nó thật sự là một châm ngôn đúng, nhưng nếu ta không phải là người trong cuộc sẽ không thể hiểu vì sao họ lại không chọn người xứng đáng với họ. " Vì họ nghĩ họ không xứng đáng ".

Tử Vân đã đưa Hạ Linh tới nhà, cô xuống xe rồi tạm biệt Tử Vân rồi đi vào nhà. Tử Vân nói:" Lần sau chúng ta lại đi chơi tiếp nha ". Hạ Linh cười mỉm:" Được chứ ". Rồi đi vào nhà. Tử Vân lên xe, miệng vẫn đang cười tủm tỉm, đó chính là cảm giác có cơ hội sao. Hạ Linh cũng từng như vậy, ngỡ rằng Hà Thiên sẽ mở ra cơ hội cho cô nhưng ai ngờ lại là cái bẫy đem cô vào thế xấu hổ.

Hạ Linh vào nhà chào bố mẹ rồi lên phòng. Cô bước vào phòng rồi thở phào. Có lẽ hôm nay cô rất vui, nhưng về đến nhà cô lại nhớ tới chuyện hồi sáng, cô suy nghĩ:" Rút cuộc cậu ta làm vậy vì để trêu đùa mình hay chỉ là vì cơ thể này ". Cô xịu mặt xuống, nỗi buồn bao trùm khung cảnh. Cô đang phân vân không biết có nên đến làm hay không vì lúc sáng cô đã lỡ nói với mẹ rằng ngày mai sẽ đi làm. Do dự rất lâu, đấu trạn giữa công việc và tình cảm cô đã quyết định:" Mình chỉ đến đó để làm việc thôi ". Rồi cô lấy điện thoại gọi cho Trinh Văn. Trịnh Văn nghe máy:" Alo, chào cô Kiera, cô có chuyện gì không?".

- " Nhờ anh nói với giám đốc là ngày mai tôi sẽ đi làm việc nên mong anh ta sẽ chuẩn bị cho cô một công việc " - Hạ Linh từ tốn nói.

- " Vâng được. Tôi sẽ chuyển lời lại cho giám đốc ".

- " Cảm ơn anh " - Hạ Linh cảm ơn rồi tắt máy.

Cô quay ra bàn rồi chuẩn bị một số thứ quan trọng để ngày mai bắt đầu đi làm:" Cậu ta chắc sẽ không làm khó mình nữa đâu, nên mày phải cố gắng lên Hạ Linh". Rồi cô đi tắm và leo lên giường ngủ. Có lẽ hôm nay rất mệt nên chỉ cần đặt đầu xuống cô đã chìm vào giấc ngủ.

_Tại nhà của Hà Thiên_

Hà Thiên đang ngồi trong phòng đọc sách, trên mặt đéo một chiếc kính cẩn. Anh đang đọc sách thì một cuộc điện thoại gọi tới:" Chuyện gì vậy Trịnh Văn?"

- " Thưa giám đốc, lúc nãy cô Kiera đã gọi tới nói ngày mai sẽ tới làm việc nên nhờ anh sắp xếp cho cô ấy một công việc ở bộ phận nào đó ".

- " Tôi biết rồi, ngày mai cô ta đến làm tôi sẽ nói sau nên anh không cần phải làm gì đâu "

- " Vâng, chào giám đốc " - Trịnh Văn cúp máy.

Hà Thiên bên này rất bất ngờ vì Hạ Linh đã đồng ý tới làm. Anh thật ra cũng rất áy náy vì việc làm sáng nay có lẽ đã làm cô sợ:" Cậu ta thật sự đồng ý sao, sáng nay có phải mình hơi quá đáng không nhỉ, ngày mai có nên xin lỗi không? ". Suy nghĩ rất lâu, anh chỉ muốn thốt ra một lời xin lỗi nhưng mãi không làm và cũng không hiểu sao mình lại phải làm vậy:" Minh bị làm sao vậy nhỉ, quan tâm tới cô ta làm gì cơ chứ, xin lỗi một câu là được, có gì khó!".

Anh tự lấy tay xoa mặt rồi đặt mạnh sách xuống:" Hay mình cho cậu ta vào bộ phận đánh giá nhỉ, nhưng mà làm vậy sẽ rời khỏi tầm mắt của mình, hay là...làm thư kí của mình nhỉ? Cũng được đấy! Quyết định vậy đi!". Rồi anh lên phòng ngủ, ánh mắt thoả mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.