Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Chương 16: Tử Vân rất tốt nhưng Hạ Linh rất tiếc




Hạ Linh sau khi rời khỏi công ty liền nhanh chóng đi về nhà. Vừa tới nhà, mẹ cô đã ngồi đợi cô từ lâu ngoài phòng khách. Thấy mắt cô đỏ ngàu, mẹ chạy lại cầm lấy hai tay cô:

- " Con làm sao vậy, không thuận lợi hả?"

- " Dạ không phải ạ. Do con vui mừng quá thôi. Mai con sẽ chính thức đi làm".

- " Vui mà sao lại khóc hả con. Mai đi làm thì phải vui vẻ lên chứ. Thôi vào nhà đi!" - Mẹ xoa đầu Hạ Linh.

- " Dạ vâng ".

_4h chiều_

Một tiếng chuông cửa vang lên, có khách tới nhà. Hạ Linh mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh dương nhạt, nhìn có vẻ mỏng, cô chạy ra mở cổng. Một người đàn ông đang đứng ở dưới. Hạ Linh mở cổng:" Tử Vân, sao cậu đến nhà tớ vậy? ". Đường Tử Vân trên tay cầm một túi đồ rồi nói:

- " Nghe nói mẹ cậu hai hôm trước vừa xuất viện nên tớ tới thăm ".

- " À, nhưng bố mẹ tớ tới quán hết rồi, cậu vào nhà đi!" - Hạ Linh mời Tử Vân vào nhà.

- " Ừ " - Tử Vân đồng ý rồi theo Hạ Linh vào.

Đường Tử Vân đặt túi đồ xuống bàn rồi lôi ra một đống đồ:" Đây là nhân sâm bố tớ mới đi công tác đem về. Nghe nói mẹ cậu bik bệnh nên ông ấy muốn đưa sang cho mẹ cậu bồi bổ ".

Hạ Linh cười nhẹ:

- " Cậu đến thăm là mẹ tớ vui lắm rồi, lại còn mang quà tới nữa làm gì? ".

- " Đến không cũng ngại chứ bộ nên phải đem quà " - Hai người trêu đùa nhau.

Hạ Linh vào trong phòng bếp lấy trà ra, đang đi không may vấp ngã. Ly trà nóng đổ lên tay cô làm cô bị bỏng nhẹ. Ly vỡ rơi khắp nơi. Tử Vân thấy vậy liền nhanh chóng chạy lại đỡ Hạ Linh dậy:" Tay cậu bị bỏng rồi kìa, hộp cứu thương nhà cậu ở đâu vậy?".

Hạ Linh nhăn mặt nói:" Nó ở tủ bên dưới góc trái của phòng bếp ". Tử Vân đưa Hạ Linh đến ghế rồi vào bếp lấy hộp cứu thương. Cậu ta cầm hộp cứu thương ra rồi có ý giúp Hạ Linh. Nhưng Hạ Linh nói:" Tớ tự làm cũng được ". Tử Vân thấy vậy cũng không muốn nói lại rồi đưa thuốc cho Hạ Linh còn mình thì nhặt mảnh thủy tinh vỡ của ly trà. Hạ Linh thấy vậy lên tiếng:" Cậu cứ để đấy, lát tớ dọn cũng được mà!".

Tử Vân cầm lên đem đến sọt rác rồi nói:" Không sao đâu!". Rồi cậu có chuyện gì đó muốn nói với Hạ Linh:" Hạ Linh này..."

- " Hả...?"

- " Lát nữa cậu có rảnh không?" - Tử Vân muốn rủ Hạ Linh đi dạo.

- " Có, cậu có việc gì sao?"

- " Cậu đi chơi cùng với tớ nha?"

Hạ Linh suy nghĩ một lúc rồi nói:" Vậy tớ sẽ rủ Lý Mẫn nha ".

- " Hai chúng ta không được sao?" - Tử Vân ngại ngùng nói.

Hạ Linh cũng không muốn gây ra khó dễ cho Tử Vân nên đã đồng ý:" Cũng được. Cậu tới tớ ở đây nha, tớ lên thay đồ ". Tử Vân chờ ở phòng khách còn cô thì đi lên phòng, vừa đi vừa suy nghĩ. Cô biết rằng Tử Vân làm như vậy vì vẫn còn thích cô. Cô tự nhủ:" Người bắt đầu là mình, người kết thúc cũng là mình. Nhưng người không buông bỏ được lại là cậu ấy. Nhưng thật sự mình không hề xứng đáng ".

Hạ Linh đi vào phòng, cô chọn một bộ quần áo mình thường. Một chiếc áo phông, quần jean, một chiếc túi chéo nhỏ và một chiếc mũ lưới trai. Cô chỉ tô son một chút rồi vội vàng đi xuống:

- " Tớ xong rồi đây "

- " Vậy chúng ta đi nha!"

- " Ok ".

Hạ Linh đóng cửa lại rồi đem từ trong túi ra một xấp nhỏ giấy ghi nhớ, cô xé một tờ rồi dán lên cánh cửa và viết lời nhắn:" Bố mẹ ơi, con đi dạo cùng Tử Vân sẽ về sớm thôi ạ ".

Rồi cô đi ra xe cùng với Tử Vân, cô thắc mắc không biết cậu ta sẽ đưa mình đi đâu:

- " Chúng ta đi đâu vậy?"

- " Vậy cậu muốn đi đâu?" - Tử Vân hỏi ngược lại Hạ Linh.

- " Tớ đi đâu cũng được sao?"

- " Đúng vậy ".

- " Vậy chúng ta tới khu trung tâm vui chơi đi "

- " OK "

Nói xong Tử Vân lái xe đi tới khu trung tâm vui chơi, cậu ta lái xe vào bãi giữ xe rồi đi vào cùng Hạ Linh. Tử Vân nói:

- " Cậu đợi tớ ở đây một lát nha!" - Cậu ta chạy ra bên kia rồi cầm ra hai cây kẹo bông. Cậu đưa cho Hạ Linh một cây rồi nói:" Cậu ăn đi ".

Hạ Linh khônh khỏi bất ngờ suy nghĩ:" Cậu ấy đơn giản vậy sao, mình còn nghĩ cậu ta sẽ đem bất ngờ to lớn gì chứ. Mà thế này càng tốt, mình cũng đỡ khó xử hơn ". Rồi hai người vào khu vui chơi. Hạ Linh nhìn thấy vòng quay ngựa liền rủ Tử Vân lên chơi cùng. Tử Vân liền đồng ý. Thật ra cậu ấy không thích mấy trò trẻ con này nhưng vì người rủ là Hạ Linh mà cậu đồng ý liền. Hai người ngồi trên hai ngựa cảnh nhau, cảnh vật hữu tình, cảm giác xung quanh như bọn họ chính là tâm điểm. Người khác nhìn vào có thể sẽ nghĩ họ sẽ là một đôi đang yêu nhau rất nồng thắm. Nhưng thật ra người này yêu người kia, người kia lại yêu người khác. Mối quan hệ của họ chỉ luẩn quẩn ở vòng bạn bè. Tử Vân rất tốt nhưng Hạ Linh rất tiếc, từ trước tới giờ cô chỉ luôn coi Tử Vân như một người bạn thân, một người anh trai. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nảy sinh tình cảm với cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.