*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Vấn Thu đã quan sát được tổng thể cuộc sống của Lục Dung bây giờ.
Mặc dù Lục Dung đã không còn như xưa nhưng tác phong vẫn giản dị, chưa bao giờ phô trương lãng phí.
Trang phục thường ngày treo trong tủ quần áo của Lục Dung hầu như đều là loại bình thường, không có mấy bộ của nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ trừ vài bộ vest và đôi giày da có lẽ phải tốn nhiều tiền để mua.
Bình thường trừ lúc đi làm ra chưa bao giờ thấy anh mặc, chỉ có hôm đến đón hắn ở trại tạm giam là có thấy anh mặc.
Nhắc đến đây.
Sẽ có người cảm thấy kỳ lạ, tại sao Thẩm Vấn Thu lại biết rõ tình trạng tủ quần áo của Lục Dung thế?
Bởi vì Lục Dung không chỉ đưa thẻ mở cửa nhà cho hắn, ngay cả cửa phòng riêng, tủ, ngăn kéo anh đều không khóa lại, chỉ cần Thẩm Vấn Thu muốn đều có thể tùy ý mở ra được.
Ban đầu Thẩm Vấn Thu cảm thấy có lẽ Lục Dung không coi hắn là người ngoài, nhưng sau khi lục tung căn nhà lên mới phát hiện trừ cái nhà ra thì hoàn toàn chẳng có thứ gì giá trị, khó trách anh thoải mái không đề phòng như vậy.
Thẩm Vấn Thu rảnh rỗi nhàm chán, đi ngó nghiêng xem thử khắp nơi.
Chi tiêu hàng ngày của Lục Dung cũng rất tiết kiệm.
Mấy hôm trước hắn không có việc gì làm nên đi theo Lục Dung đến siêu thị gần nhà mua nguyên liệu nấu ăn cho ba bốn ngày tiếp theo.
Lục Dung còn cẩn thận xem kỹ những loại thực phẩm được giảm giá trên tờ rơi hôm ấy, vừa đọc vừa suy tính nên mua thế nào cho thiết thực, tính toán khá là cẩn thận.
Thẩm Vấn Thu nói: “Cậu đã là tổng giám đốc rồi vẫn còn chi li vậy à?”
Lục Dung nói: “Có thể tiết kiệm được tại sao phải tiêu tiền uổng phí?”
Thẩm Vấn Thu cười ha ha: “Đúng là đảm việc nhà.
Nhưng mà tổng giám đốc Lục, sau này nếu cậu đi hẹn hò với phụ nữ nhớ phải hào phóng vào, nếu không người ta sẽ chê mình bẩn tính đó, không thể tìm được bạn gái đâu.”
Hình như Lục Dung nhớ đến chuyện gì, cau mày đờ người ra, như có điều suy nghĩ nói: “Lúc trước được giới thiệu đi xem mắt, tôi ăn cùng đối phương một bữa cơm.
Lúc thanh toán tôi trả tiền, dùng phiếu giảm giá mà tôi giữ lại trước đây.”
“Sau đó bạn học của tôi nói tôi không đủ ga lăng.”
Thẩm Vấn Thu: “Ha ha ha ha.”
Ha ha, Lục Dung còn từng đi xem mắt sao? Đúng nhỉ, bây giờ điều kiện của anh tốt như vậy, nhất định không thiếu phụ nữ muốn gả cho anh.
Cho dù hồi học cấp ba năm ấy anh thiếu mất một cánh tay, vẫn có những cô gái có thiện cảm tốt với anh.
Nghĩ kỹ cũng phải, năm nay bọn họ đã 28 tuổi, tuổi mụ là 30.
Những người bạn cũ đã nhanh chóng kết hôn hoặc sinh được đứa thứ hai rồi, thậm chí là tái hôn hoặc đang hẹn hò với ai đó.
Trong khoảng thời gian mười năm qua, họ hoàn toàn không liên lạc với nhau, Lục Dung cũng chưa từng đến tìm hắn, ai cũng có cuộc sống riêng của mình, biết đâu anh đã có bạn gái rồi.
Thẩm Vấn Thu nghĩ, có lẽ đối với Lục Dung mà nói, thời niên thiếu xốc nổi tỏ tình với người bạn cùng giới giống như nằm mơ thấy một trò đùa quái đản, sau khi tỉnh dậy phát hiện ra mình vẫn là người bình thường.
Bây giờ trở về con đường đúng đắn, làm một thanh niên đẹp trai tài giỏi khiến bao người ngưỡng mộ.
Năm đó hắn từ chối anh quả nhiên là quyết định đúng đắn.
Lục Dung là người tiết kiệm như vậy, thế nhưng Thẩm Vấn Thu lại tìm được ở hộc tủ trong phòng sách của anh một xấp thư cảm ơn đã quyên góp, khi thì tặng cho cô bé nghèo khó, khi thì tặng cho đứa trẻ bị bệnh, lần ít nhất là 5000, lần nhiều nhất là 20 000.
Còn có cả phong bì thư cảm ơn được tài trợ của mấy cô bé vùng núi.
Thời gian khoảng tầm từ khi anh tốt nghiệp cho đến bây giờ.
Việc quyên góp này bắt đầu ngay cả khi anh chỉ vừa mới có một ít tiền.
Thẩm Vấn Thu đang suy nghĩ, thấy biển hiệu điện tử của bệnh viện thú y, vội vàng chỉ tay, nói: “Đến rồi, ở kia.”
Lục Dung tìm chỗ đỗ xe ven đường.
Thẩm Vấn Thu thúc giục: “Nhanh lên nào, con chó này hôi quá.”
Lục Dung nhìn hắn một cái.
Không có vấn đề gì cả, nhưng Thẩm Vấn Thu nhạy cảm, sau khi tự hiểu ra thì gương mặt dần nóng bừng.
Ngày mà Lục Dung nhặt hắn về, hắn cũng hôi hám không khác gì con chó này, còn mặt mũi mà chê nó sao? Dù sao cún con vẫn khiến người ta yêu thích hơn.
Vì vậy sau khi xuống xe, hắn lặng lẽ chủ động đi ôm hộp giấy.
Không biết xảy ra chuyện gì, lúc hắn ôm hộp giấy thì đột nhiên con chó sủa to.
Lục Dung đứng bên cạnh, nói: “Hay để tôi ôm cho.”
Thẩm Vấn Thu đành đưa hộp cho anh, lẩm bẩm: “Con mẹ nó, con chó này còn biết nhìn ra ai là kẻ cặn bã, ai là người tốt sao?”
“Rầm.” Giọng nói bị tiếng đóng cửa xe lấn át.
Lục Dung chỉ nghe loáng thoáng hắn nói, hỏi: “Tiểu Mị, cậu nói gì thế?”
Thẩm Vấn Thu im miệng: “Không có gì.”
Thân hình Lục Dung cao lớn, cánh tay cũng to, hai tay ôm chiếc hộp dễ như trở bàn tay.
Thẩm Vấn Thu vẫn vô thức chú ý đến cánh tay giả của anh, trước đây khi nơi ấy còn thiếu một cánh tay, Lục Dung bê đồ không được chắc, hắn thường xuyên bê giúp anh.
Bây giờ đã không cần hắn nữa.
Bệnh viện thú y này có vẻ hơi chật, sau khi đi vào cùng, Thẩm Vấn Thu cảm thấy mình đứng đó gây cản trở bèn nói với Lục Dung mình ra đại sảnh phía sau ngồi chờ.
Hắn ngồi trên băng ghế mát lạnh, không có chuyện gì làm nên suy nghĩ vẩn vơ: Mình thật sự không tốt lành gì.
Bình thường thấy con chó thảm như vậy người ta sẽ cảm thấy nó đáng thương.
Tại sao mình lại không có cảm xúc gì? Từ lúc nào mình đã trở nên vô cảm như vậy?
Một con mèo mập mạp đeo vòng Elizabeth(*) màu xanh đi ngang qua, Thẩm Vấn Thu sờ nó một cái rồi hâm mộ nghĩ, nếu sau này đầu thai thành một con mèo thì tốt quá.
Làm người quá mệt mỏi.
(*) Được làm từ nhựa hoặc vải hình nón cuộn xung quanh đầu để ngăn bé thú cưng liếm vết thương hoặc vết mổ phẫu thuật hoặc băng bó.
Một lát sau, Lục Dung ra khỏi phòng khám, con chó nhỏ được bế đi kiểm tra, anh thì đi đóng tiền.
Thẩm Vấn Thu đứng dậy đi qua quầy thanh toán, chị gái ngồi sau quầy nói: “…Tổng cộng 3200 đồng.
Có muốn làm thẻ hội viên của chúng tôi không? Trên 2000 sẽ được giảm 10%, trên 5000 giảm 15%, trên 10 000 giảm 20%.”
Thẩm Vấn Thu nói: “Đắt quá.” Sao mấy năm gần đây khám chữa cho động vật còn đắt hơn so với người khám vậy? Hắn còn không bằng con chó này.
Nhưng mà Lục Dung sẽ làm thẻ chứ? Nhiều ưu đãi thế cơ mà.
Lục Dung lấy ví ra, bàn tay đang mở ví khựng lại vài giây, sau đó anh mới nói: “Tạm thời chưa làm, cứ thanh toán theo giá ban đầu là được.
Tôi không mang nhiều tiền như vậy, có thể quẹt thẻ không?”
…Chẳng lẽ anh không có ý định nhận nuôi con chó kia sao? Thẩm Vấn Thu vô thức nghĩ.
Hắn vốn chẳng thương xót gì con chó kia cả, thậm chí còn hơi hơi ghen tị, đột nhiên giữa chừng lại trở nên môi hở răng lạnh thương hại nó.
Mặc dù Lục Dung sẵn sàng chi tiền để cứu nó một lần, nhưng anh lại không có ý định nuôi chó, con chó ấy còn vừa ốm yếu vừa xấu như thế, cho dù nhận nuôi cũng sẽ rất khó nuôi.
Sớm muộn gì Lục Dung cũng sẽ mất hết kiên nhẫn.
Giống như việc cho hắn ở lại vậy.
Lục Dung liếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay trái, nói: “Bác sĩ nói kiểm tra mất khoảng nửa tiếng đến một tiếng.
Chúng ta đi ăn gần đây đi.”
Thẩm Vấn Thu nhìn chăm chú đồng hồ đeo tay trên cổ tay Lục Dung.
Đó là một chiếc đồng hồ cổ lỗ sĩ của hãng Mai Hoa, hồi cấp ba bố của Lục Dung nhặt được nó rồi tìm thợ sửa đồng hồ sửa chữa lại, làm quà tặng cho anh, lúc đi học có thể tiện xem giờ hơn.
Trước đây Lục Dung hết sức trân trọng nó, mười năm trôi qua trông chiếc đồng hồ ấy vẫn được giữ gìn rất tốt.
Có lẽ nhớ tình bạn cũ, khi đi ngang qua tiệm trà sữa, Lục Dung mua hai ly trà sữa, hắn một ly anh một ly.
Anh hỏi hắn muốn uống gì, Lục Dung nói: “Sữa tươi đường đen phải không? Tôi nhớ trước đây cậu rất thích uống sữa tươi.”
Thẩm Vấn Thu cười: “Đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi.
Hồi ấy tôi thích uống sữa tươi là vì ghen tị với vóc dáng cao lớn của cậu.
Tôi muốn một ly trà hoa quả, thêm kem cheese.”
Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ chiên, Lục Dung mua hai phần thịt chiên, anh một phần hắn một phần.
Thẩm Vấn Thu vừa ăn vừa đi theo anh, còn chưa ăn xong, Lục Dung đã dẫn hắn vào một nhà hàng tôm hùm.
Anh gọi một cân rưỡi tôm hùm đất, một cân tôm hùm cay, hai đĩa đồ nguội, hai bát mỳ lạnh, tổng cộng tốn hết hơn 500 đồng.
Đã rất lâu rồi Thẩm Vấn Thu không được ăn uống thả ga xả láng như vậy, vô cùng vui vẻ đánh chén.
Hắn ợ một cái, nói: “Ăn ngon quá.”
Lục Dung nói: “Vậy gọi thêm một cân nữa.” Vừa nói anh vừa giơ tay lên định gọi nhân viên phục vụ.
Thẩm Vấn Thu lắc đầu: “Hôm nay không ăn nổi nữa, để hôm khác.”
Lục Dung gật đầu.
Cũng đến thời gian hẹn, bọn họ quay về bệnh viện thú y đón chó, còn phải chờ thêm một lát.
Bác sĩ nói qua tình trạng của con chó, trừ bệnh về da, răng và mắt cũng có vấn đề, nhưng những chuyện này đều là những vấn đề nhỏ, vấn đề lớn là con chó này bị bệnh trướng bụng(*).
Tin tốt duy nhất là, trước mắt vẫn chưa nghiêm trọng đến mức không thể chữa trị.
(*) Hay còn gọi là bệnh cổ trướng, tình trạng có chất lỏng tự do tích tụ trong khoang bụng.
Bác sĩ thú y uyển chuyển nói: “Chi phí chữa cổ trướng sau này rất lớn, hơn nữa không thể đảm bảo chắc chắn sẽ chữa khỏi…”
Cho dù có là thú cưng do mình tận tay nuôi lớn cũng có thể bị ruồng bỏ vì chi phí chữa trị quá cao, huống hồ chỉ là một con chó hoang nhặt được.
Lục Dung: “Không sao, cứ chữa trước đã.”
Bác sĩ thú ý: “Anh chắc chắn chưa? Ít nhất phải tốn khoảng mấy vạn.”
Lục Dung: “Chắc chắn.”
Thẩm Vấn Thu không lên tiếng, hắn trở về chỗ ngồi đợi, Lục Dung và bác sĩ lên phòng khám ở tầng hai xem con chó.
Phải làm gì đây? Đợi lát nữa trở về phải nói tạm biệt Lục Dung sao? Tìm lý do gì cho hợp lý?
Hắn lại muốn hút thuốc lá, sờ vào túi nhưng không có thuốc.
Hắn giống như nhả khói, thở dài một hơi, lồng ngực vẫn cứ tắc nghẽn như thế.
Thật ra hắn vẫn luôn muốn nói với Lục Dung một câu xin lỗi.
Đây là tâm nguyện cuối cùng của hắn.
Sau khi nói xong, hắn có thể yên tâm đi chết, cho dù không biết có thể nhận được sự tha thứ hay không.
Nhưng Lục Dung vẫn sống chung bình thường với hắn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra khiến hắn hoàn toàn không tìm được cơ hội mở miệng.
Hơn nữa còn tỏ ra hắn tự mình đa tình, quá buồn cười.
“Rừ———-rừ————”
Tiếng điện thoại di động rung vang lên.
Thẩm Vấn Thu nhìn thấy Lục Dung vô tình để quên điện thoại trên bàn, màn hình sáng lên, thanh thông báo hiển thị tin nhắn mới của WeChat:
Giang Lăng: Sau này đừng trách tôi không nhắc nhở cậu Thẩm Vấn Thu là một kẻ khốn nạn thế nào…
Sau đó ánh sáng màn hình tối dần, trở về màu đen kịt.
Qua vài phút, Thẩm Vấn Thu mới chậm chạp suy nghĩ: À, hóa ra Lục Dung đã biết rồi.
Khi Lục Dung đi xuống đại sảnh dưới tầng một, Thẩm Vấn Thu đã không còn ở đây.
Anh nhìn ra cửa cũng không có một bóng người nào.
Lục Dung quay trở vào bệnh viện thú y, vừa đi đến trước quầy muốn hỏi thăm, cô gái ngồi sau quầy đã đưa điện thoại cho anh, nói: “Bạn anh nhờ tôi giao điện thoại di động của anh cho anh.”
Lục Dung hỏi: “Người đâu rồi?”
Cô gái nói: “À, đi ra ngoài rồi.
Tôi không rõ lắm.”
Lục Dung cau mày, thao tác lên điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình, căng thẳng tập trung như ngừng thở, con ngươi đảo lên đảo xuống.
Nửa phút sau, anh dần hiểu ra rồi tắt điện thoại đi, nhanh chóng hỏi dồn dập: “Cô có để ý bạn tôi ra khỏi cửa đi hướng nào không? Đã đi được mấy phút rồi? Cảm ơn.”.