Thử Tình Ngưng Tư

Chương 22




Như vậy phong nhã, như vậy tình thú nhưng lại làm cho hắn chua xót trong lòng. Hắn nên vì nàng mở tiệc bốn phía. Hắn muốn cả thành đều biết, hắn muốn làm một kẻ thất phu nông cạn. Hắn muốn ngày sinh nhật này của nàng mà làm đến trong nhà náo nhiệt, mãi không ngừng.

Tô Tư Ngưng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía sân khấu kịch cao cao ở kia, nghe được kia vô số tiếng cười hoan hô, sau đó, ánh mắt chậm rãi mờ đi.

Thật lâu thật lâu trước kia, vị tiểu cô nương thích ngâm thơ, ngắm gió đợi trăng kia chỉ có thể tự mỉm cười dưới tàng cây hoa đào. vì sinh nhật của chính mình, nghe tiếng kịch từ xa xa, trong lòng luôn mong đợi có một người có thể vì nàng mở một buổi tiệc long trọng như vậy. Nàng tự cho là mình không có cầu mong gì, cũng không thực thích nghe kịch, càng không muốn cùng khách khứa nói cười, nhưng trong lòng vẫn mang một nguyện vọng hư vinh như thế.

“Tiên sinh, tiên sinh.” Giọng nói thanh thúy vang lên, khiến Tô Tư Ngưng bừng tỉnh từ trong hồi tưởng.

Bọn nhỏ trong lớp học không biết từ chỗ nào đi ra, vây lại đây, đem Tô Tư Ngưng vây quanh ở giữa.

“Tiên sinh, nương ta để giành trứng gà cả tháng để ta mang tới tặng cho tiên sinh nhân ngày sinh nhật đó.”

“Tiên sinh, cha ta để ta ôm gà mình tự nuôi tới đây.”

“Tiên sinh, đây là ta nương ba thức ba đêm làm giầy cho ngài đó.”

“Tiên sinh, chúng ta mỗi người đều viết bảng chữ mẫu chúc thọ cho ngài, tiên sinh muốn xem sao?”

Bọn nhỏ như đang hiến vật quý, ngươi một lời, ta nhất ngữ, nói đến không ngừng.

Tô Tư Ngưng ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu bọn nhỏ, mỉm cười, sau đó làrơi lệ.

“Tiên sinh, sao ngài lại khóc?” Bọn nhỏ kinh hoảng đứng lên.

Tô Tư Ngưng vội cười nói: “Là cát bụi bay vào mắt ta.”

“Thiếu phu nhân ở nơi nào!” Những khách khứa đang nghe kịch, hoặc ăn uống cũng đã nhìn thấy Tô Tư Ngưng đứng ở xa.

Theo sau tiếng gọi này, một đám người như thủy triều kéo đến đây.

“Chúc mừng chúc mừng……”

“Thiếu phu nhân……”

Tô Tư Ngưng tái mặt lại, suýt thì chạy mất dép.

Chợt nghe tiếng ai đó gọi liên tiếp: “Tư Ngưng……”

Theo tiếng gọi, người nhà Mai gia, tách dòng người, che chở một đôi lão niên vợ chồng hướng nàng đi tới.

Tô Tư Ngưng chấn động toàn thân, đi qua đón, “Nhị thúc, nhị thẩm.”

Tô phu nhân cầm tay nàng, “Đứa nhỏ, chúng ta ngày đuổi đêm đuổi, cũng tới được đây.”

Tô Hầu gia cũng mỉm cười ngóng nhìn chất nữ mình trước đây không quan tâm này, trong mắt chứa đầy tình cảm.

Tô Tư Ngưng cả kinh nói: “Nhị thúc, nhị thẩm, kinh thành đường xa, như thế nào mà hai người lại lặn lội tới tận đây?”

“Từ lúc Hoàng Thượng khai ân, thả Nhị thúc cháu còn phong làm Hầu gia, mọi thứ đều đầy đủ, hai chúng ta ở nhà cũng vô cùng thanh nhàn. Mai Văn Tuấn phái người đến đưa tin, mời chúng ta tới tham gia tiệc sinh nhật của cháu liền làm chúng ta vui mừng hỏng rồi. Cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp lại thân nhân cốt nhục.” Tô phu nhân cười dài nói xong, lại hết nhìn đông tới nhìn tây, “Văn Tuấn đâu? Như thế nào không lại đây?”

Mai Văn Tuấn vội vàng hành lễ. Tô phu nhân cười dài liên tục gật đầu, vẻ mặt đều là biểu tình mẹ vợ vừa lòng con rể.

“Lão gia, ngài cả đời hồ đồ phạm không ít việc, nhưng chọn cho Tư Ngưng vị phu quân này đúng là quá tốt.”

Tô lão gia vuốt râu mỉm cười, sau khi chịu tội, gặp biết bao khổ sở, nhìn thấu tình người biến ảo, lòng người dễ thay đổi, ông mới biết trên thế gian này cái gì cái gì mới là tối trân quý khó cầu nhất. Cho nên người từng là quyền thân hiển hách này giờ đây nhìn một đôi giai nhân trước mắt thì thấy vô cùng mỹ mãn.

Hai vị trưởng bối đều nhìn khiến Tô Tư Ngưng đầy người đổ mồ hôi lạnh, trong lòng co quắp bất an.

Nhưng Mai Văn Tuấn vẫn cười nói: “Thúc thẩm mau ngồi vào vị trí, cha mẹ cháu đang ở bên trong sốt ruột chờ rồi.”

Một câu này giải vây cho nàng. Mấy người cũng cùng nhau đi vào.

Trong nhà tự nhiên vẫn là yến hội không dứt, khúc nhạc không ngừng. Bốn vị lão nhân, thân gia đến, thân gia đi, một mảnh hoà thuận vui vẻ, người người dùng ánh mắt vui mừng nhìn Mai Văn Tuấn cùng Tô Tư Ngưng.

Tô Tư Ngưng âm thầm đổ mồ hôi như mưa. Sau khi tiệc tan, cả người nàng đều nhũn ra.

Mai Văn Tuấn tiễn vài vị trưởng bối đi nghỉ rồi lại tiễn khách, lúc trở về phòng nhìn thấy Tô Tư Ngưng mệt mỏi ngồi phịch ở trên giường thì bất giác có chút đau lòng, “Là ta suy nghĩ không đủ chu đáo, vốn là muốn cho ngươi vui mừng, nhưng lại khiến nàng mệt như thế.”

Tô Tư Ngưng không có trả lời.

Mai Văn Tuấn đối với sự trầm mặc của nàng cũng tập mãi thành thói quen, khẽ thở dài một cái. Bên ngoài tiệc rượu tan hết, còn có tàn cục phải thu thập, hắn xoay người liền muốn ra khỏi phòng, phía sau lại truyền đến một tiếng nói nhẹ đến mơ hồ không nghe thấy được.

“Cám ơn.”

Mai Văn Tuấn ngẩn ra, không dám tin tưởng vào tai chính mình. Đây là lời đẹp nhất hắn nghe được hôm đó.

“Ta hôm nay rất hạnh phúc, thật sự.”

Mai Văn Tuấn mỉm cười, đi nhanh ra cửa, bước chân nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cả đêm, người nhà Mai phủ đều có thể nhìn thấy thiếu gia nhà họ mặc kệ là đang làm gì đều mỉm cười, tự chìm đắm trong tâm trạng của chính mình mà chẳng thèm để ý đến ai hết.

Tô Tư Ngưng kiệt sức nằm ở trên giường, thân thể rất mệt mỏi, tinh thần rất khẩn trương, nhưng lại vô cùng khoái hoạt.

Nàng chung quy cũng là người thô tục, nàng thà là bận rộn chân không ngừng chuyển nhưng nghe được tiếng cười, lại được các trưởng bối lải nhải không ngừng bên tai, còn hơn phải một mình tự trải qua sinh nhật.

Nàng chính là một nữ nhân chỉ vì như thế mà có thể vui mừng rơi lệ.

Nàng nhắm mắt lại, trong lòng thật yên tĩnh. Nàng biết, thời gian dài như vậy tới nay, Mai Văn Tuấn bỏ qua vinh quang và trọng trách mà cùng nàng dạy bọn nhỏ là khó cỡ nào.

Nàng biết chuyện nàng cùng hắn không cùng giường hàng đêm, trong phòng cũng có thêm một bộ chăn đệm sẽ không thể giấu được lâu. Nhưng bà bà không đến tìm nàng tâm sự, công công cũng không tìm cơ hội trước mặt mình mắng Mai Văn Tuấn, trong nhà cũng không có một chút lời ra tiếng vào nào. Tất cả là vì hắn đã mất nhiều công sức để giải quyết. Hắn dùng phương pháp của mình, đem toàn bộ áp lực nàng phải chịu đem đi.

Nàng biết Mai Văn Tuấn có quen biết với không ít thiếu niên công tử, tướng lãnh trong quân, phần lớn cũng đều đã có thê thất nhưng vẫn làm việc bậy bạ, rủ rê hắn tới nơi yên hoa, hoặc xem mỹ nhân nhưng hắn đều cự tuyệt. Cho dù bị cười là sợ lão bà, hắn cũng chẳng để ý. Dần dần bên ngoài có lời đồn Mai thiếu gia sợ vợ, nhưng hắn chẳng những không khó chịu mà còn nhân lúc không có ai ở trước mặt nàng nói lời nhàn thoại cho nàng biết.

Hắn luôn như vậy không tiếng động ở sau lưng vì nàng làm hết thảy, lại cũng không nói cho nàng. Mai Văn Tuấn, vì sao, chàng lại có thể ôn nhu như vậy, làm cho ta muốn đẩy chàng đi cũng lực bất tòng tâm?

Không biết đã canh mấy, cửa phòng mới bị cẩn thận đẩy ra. Mai Văn Tuấn nhẹ tay nhẹ chân tiến vào, tận lực lặng yên không một tiếng động nằm xuống nghỉ ngơi.

Tô Tư Ngưng vẫn chìm trong suy nghĩ lúc này mới trợn mắt trong bóng đêm cố gắng nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cao lớn của hắn ở trước giường của nàng nằm xuống.

Sau đó, nàng không hiểu sao cũng mỉm cười. Nhắm mắt lại, trong lòng nàng bỗng nhiên yên tĩnh xuống, trong tiếng hít thở của hắn, nàng thấy một sự yên tâm chưa từng thấy, sau đó lại nặng nề thiếp đi.

Ba năm sau, vào sáng sớm, bên trong Mai phủ.

“Sinh, sinh , sinh! Là một tiểu tử béo mập!” Bà đỡ hét vang một câu.

Nam tử vừa mới làm cha vội vàng hét vang theo: “Ta làm cha, ta làm cha!” Hắn giống như điên rồi, ở bên ngoài phòng chạy tới chạy lui.

Mai Văn Tuấn vừa vui mừng, lại vừa hâm mộ trừng mắt nhìn Mai Lương, “Được rồi, được rồi, biết ngươi làm cha rồi, không cần chiêu cáo toàn thành đâu.”

Mai Lương cư nhiên cao hứng đến ngay cả lời của chủ tử cũng không nghe thấy mà vẫn tiếp tục la to: “Ta làm cha, ta có con rồi!”

Mai Văn Tuấn thực buồn bực hướng lên trời ném cho hắn cái ánh mắt xem thường, thở dài, ánh mắt lại ôn nhu nhìn về phía phòng sinh.

Trong phòng sinh, Tô Tư Ngưng đang ở bên cạnh Ngưng Hương, đem đứa nhỏ phấn nộn cho nàng xem, “Xem này, con của ngươi thật đáng yêu.”

Ngưng Hương cũng không nhịn được tươi cười, đưa tay đùa đứa nhỏ, miệng lại nói: “Tiểu thư, em cũng có con rồi, người vẫn không định ……”

Tô Tư Ngưng nhướng mày, “Ngày vui mà ngươi còn có tâm tình giáo huấn ta.”

Ngưng Hương nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, mặc kệ cô gia trước kia có bao nhiêu không phải, ba năm này hắn làm những gì chúng ta đều xem ở trong mắt . Nói gì đi nữa, cho dù người không tha thứ cho cô gia thì cũng nên nghĩ đến hương khói của Mai gia a! Người cũng biết rằng có người đã khuyên cô gia nạp thiếp rồi đó?”

Tô Tư Ngưng cười lạnh, nhíu mày, “Đúng là làm việc tốt.”

Ngưng Hương mỉm cười, không đi so đo sự buồn bực chanh chua trong giọng của nàng, chỉ ôn nhu nói: “Bất quá, cô gia nghe người ta khuyên hắn nạp thiếp liền đuổi người đó đi, còn phân phó hạ nhân, về sau nếu người nọ lại đến thì bảo hắn không ở nhà, tuyệt không đón tiếp.”

Tô Tư Ngưng cười nói: “Ngươi làm sao mà lại biết rõ thế?”

“Lúc ấy Mai Lương đi theo cô gia, em làm sao mà không rõ ràng chứ? Cô gia lúc đó đã nói người đợi hắn lâu như vậy, hắn lại từng phụ người nên nếu bây giờ nạp thiếp thì quả thật không phải là người.”

Tô Tư Ngưng “Hừ” một tiếng, “Hắn nếu thực nạp thiếp, ta cũng nhẹ nhàng.”

Ngưng Hương nhìn trộm nàng, lại thật sự nhìn không ra vị tiểu thư này trong lòng đang nghĩ cái gì. Nàng nghĩ nghĩ, đang muốn khuyên nữa thì ngoài cửa vang lên tiếng kêu của Mai Văn Tuấn.

“Tư Ngưng, Tư Ngưng, nàng mau đến xem, người gác cổng vừa đưa tới thư Tương Nhi tự tay viết.”

Tô Tư Ngưng lập tức đứng lên, vội đem đứa nhỏ giao cho Ngưng Hương, chính mình thì bước nhanh ra cửa.

Mai Văn Tuấn vô cùng chào đón, đem một phong thư đã mở ra đưa đến tay nàng. Tô Tư Ngưng đang nhìn thư thì hắn đã ở bên cạnh kể hết nội dung trong thư.

“Vợ chồng họ vài năm nay đã đi khắp thiên hạ, nơi nơi buôn bán, tiền kiếm được rất nhiều, cũng coi như đã đi khắp non sông, có được nhiều hiểu biết, trí tuệ cũng mở mang rất nhiều. Nàng nói nàng có thai, kiến thức của nàng tốt, sau khi đứa trẻ ra đời liền để cho nàng đặt giúp cái tên.”

Tô Tư Ngưng một bên xem thư một bên liên tục gật đầu, trong mắt đều là biểu cảm vui mừng, “Bút tích trong thư vô cùng khoáng đạt vui sướng, có thể thấy được người hạ bút không có chút do dự, mà nội dung trong thư cũng không phải là những điều vui mừng miễn cưỡng.”

Mai Văn Tuấn cũng như gỡ được viên gạch vẫn đè nặng trong lòng bấy lâu, “Nàng còn nói, muốn đến thăm chúng ta.”

“Phải.” Tô Tư Ngưng vui sướng nói, “Nàng có thể chủ động tới gặp chúng ta, có thể thấy được trong lòng nàng đã thản nhiên vô tư, không còn lo lắng.”

Hai người nhìn nhau cười, đúng là nói không nên lời tâm ý tương thông, nói không nên lời vui mừng khoái hoạt.

Qua một hồi lâu, Tô Tư Ngưng bỗng nhiên phát giác bốn phía một mảnh yên tĩnh, giật mình xem lại mới thấy mọi người đang ăn mừng Mai Lương được làm cha mà tụ lại đây nhưng tất cả đều tĩnh nhìn chính mình. Trên mặt nàng đột nhiên đỏ lên, liền chạy mất.

Mai Văn Tuấn cười cười, theo đi qua.

Bọn hạ nhân cười trộm với nhau. Xem ra không bao lâu nữa sẽ có một nam nhân khác được làm cha.

Kết thúc

“Tư Ngưng, Tư Ngưng, Tư Ngưng.” Mai Văn Tuấn ôn nhu bình tĩnh đuổi theo.

Tô Tư Ngưng lại một mạch chạy như bay, tuyệt không dừng bước, hướng trở về trong phòng, muốn đưa tay đóng cửa.

Mai Văn Tuấn đúng lúc đem cửa chặn lại, lách người đi vào.

Tô Tư Ngưng cũng không quay đầu lại, ngồi vào trước bàn, nhìn cửa sổ, nhìn bàn, nhìn bức tường, nhất định không chịu nhìn hắn, nhưng lại không cách nào không nghe giọng nói của hắn.

“Tư Ngưng, cho tới nay, ta đều có rất nhiều nguyện vọng, nhưng một ngày Tương Nhi còn chưa thể khoái hoạt bình yên, thì lòng ta một ngày còn chưa yên. Ta cũng hiểu được, ta không có tư cách đưa ra nguyện vọng gì.”

Tô Tư Ngưng không nói lời nào, cố chấp không chịu quay đầu.

“Tư Ngưng, ta nghĩ muốn mặc xiêm y, đi giầy nàng làm. Ta muốn ăn đồ nàng tự tay nấu. Lúc ta múa kiếm, nàng có thể vẽ ta trên giấy, rồi đợi ta có thể học được ngâm gió đợi trăng thì nàng có thể ở bên cạnh chỉ điểm, làm bạn với ta. Ta muốn……”

Tô Tư Ngưng mười ngón bất an nắm chặt một chỗ, làm sao có người lại có thể có giọng nói ôn nhu đến thế chứ? Giống gió nhẹ phất qua hai gò má, giống gió xuân thổi qua nội tâm, làm cho người ta không làm sao cất lời cự tuyệt được.

“Tư Ngưng, ta muốn…… Giống Mai Lương, có đứa nhỏ của mình, muốn cùng nàng có chung cốt nhục!”

Tô Tư Ngưng cắn răng, sau một lúc lâu mới nói: “Chàng có thể nạp thiếp.”

“Nàng biết ta sẽ không làm thế.”

“Thời gian trôi qua, nếu chàng không có con thì cha mẹ cũng sẽ không bỏ qua.”

“Trước hôm nàng bắt đầu dạy bọn trẻ, đã có bà mối tới cửa tìm cha mẹ nói đến việc này, mẹ lúc đó đã cho người dùng gậy đuổi bà ta ra.”

“Mai Văn Tuấn, chàng……”

“Tư Ngưng, nếu thê tử của ta không phải nàng thì ta tình tình nguyện chung thân không cưới. Nếu hài tử của ta không khỏi do nàng sinh thì ta tình nguyện để cho huyết mạch đoạn ở đây.” Lời nói của hắn bình thản, lại chứa quyết tâm không thể nói ra.

Tô Tư Ngưng không biết là giận hay là chán nản, “Chàng làm sao có thể bỏ mặc huyết mạch của gia tộc chứ, làm sao có thể không để trong lòng mà nghĩ ngợi chứ?!”

Mai Văn Tuấn cười khổ một tiếng, “Tư Ngưng, tâm của ta, nàng còn không biết sao?”

Tô Tư Ngưng sắc mặt hơi đổi, lại cắn răng không chịu nói gì.

Mai Văn Tuấn tiến lên từng bước, vươn tay, không biết là muốn ôm vai nàng hay phủ lên mái tóc nàng, nhưng cuối cùng hắn lại bỏ tay xuống, hơi chua sót nói: “Là ta không tốt, vốn không nên bức bách nàng. Sau này ta sẽ không như vậy nữa.”

Tô Tư Ngưng cúi đầu, chỗ trống rỗng trong lòng bỗng nhiên nở một đóa hoa.

Mai Văn Tuấn chua sót cười, “Mặc kệ bao lâu, ta đều sẽ chờ nàng.” Hắn chậm rãi bước về phía sau, cơ hồ là bức bách chính hắn, trên mặt thần sắc dần dần thê lương. Một mực thối lui ra khỏi phòng, hắn mới nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài, xoayy người rời khỏi.

“Văn Tuấn!”

Hắn dừng lại,“Có chuyện gì?”

Không có tiếng động, không có trả lời. Một lát sau, hắn cảm thấy một cánh tay ấm áp ôm lấy mình. Toàn thân hắn chấn động, theo bản năng nắm chặt bàn tay mềm mại kia, quay đầu.

Hắn thấy Tô Tư Ngưng đã ở bên cạnh, vẫn cúi đầu như trước.

Giọng nói của hắn không thể ức chế run run: “Tư Ngưng.”

Tô Tư Ngưng nâng mày, nhìn hắn một cái sau đó nhoẻn miệng cười.

Trong nháy mắt, Mai Văn Tuấn chỉ cảm thấy trong mắt một mảnh ướt át, lòng tràn đầy đều là vui mừng, hận không thể lên tiếng thét dài, đem khoái hoạt trong lòng chiêu cáo với cả thiên hạ.

Bao nhiêu đau đớn, vướng bận cùng chờ đợi trong nháy mắt đã không còn đáng để nhắc tới.

Kiếp trước không biết phải cầu bao nhiêu trước phật tổ thì kiếp này mới được nắm tay nhau? Bao nhiêu kiếp luân hồi, mới có ngày được gặp mặt?

Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy, toàn bộ tâm nguyện, lý tưởng, kỳ vọng của cả đời này đều đạt được trong một khắc này.

Sau đó, hắn cũng mỉm cười, mặt giãn ra, đưa tay kéo thân thể mềm mại của nàng ôm vào lòng, “Tư Ngưng.”

Gió cũng như đang thì thầm gọi tên nàng — Tư Ngưng.

Trong hoa viên, trăm đóa hoa cũng đang khoe sắc, chúng cũng như đang gọi tên nàng — Tư Ngưng.

Hắn ở bên tai kêu lên, thì thào không dứt, thật lâu không thôi.

“Tư Ngưng, Tư Ngưng, Tư Ngưng……”

HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.