Thư Sinh Vừa Mảnh Mai Vừa Cao Quý

Chương 4: Tiểu Thư Sinh muốn báo ân




Yến Tri An cũng không ngờ, chưa tới hai ngày đã gặp lại anh chàng đẹp trai và cao quý đó.

Lần này, cô là bác sĩ, còn anh là bệnh nhân.

Yến Tri An là bị đàn anh bắt tới, ngày đầu đi làm, cô đã bị đàn anh túm lấy, bảo cô đến khám cho bệnh nhân của anh ấy.

Thẩm Quân kéo Yến Tri An, bước nhanh đến, giải thích:

“Anh biết chủ đề nghiên cứu ở nước ngoài của em là khiếm khuyết di truyền, đúng lúc bệnh nhân của anh có người như vậy, anh đã hỏi người nhà bệnh nhân và họ đã đồng ý rồi, mặc dù bây giờ vẫn chưa đưa em xem bệnh án được, nhưng trước tiên cứ đi cùng anh đi xem xem, tình hình cơ bản anh đã nói qua với em rồi, đúng lúc hai ngày nay cậu ấy cũng ở bệnh viện.”

Yến Tri An đi theo Thẩm Quân vào phòng bệnh, phòng bệnh vô trùng VIP sạch sẽ và sáng sủa, không giống như ở bệnh viện mà giống ở nhà hơn.

Lúc này chủ nhân của căn phòng đang đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại.

Yến Tri An sững sờ, lập tức chào hỏi: “Thật trùng hợp.”

Quý Thanh Lâm đối diện với đôi mắt Yến Tri An.

Nhịp tim bắt đầu đập nhanh không kiểm soát.

“Tướng quân…”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, Yến Tri An cũng là nhìn theo khẩu hình mới nhận ra, tiểu thiếu gia này lại gọi cô là tướng quân.

Thẩm Quân không nhận ra bí mật giữa hai người, hiếu kỳ nói:

“Hai người biết nhau?”

“Cô Yến từng cứu tôi hai lần.”

Người trả lời là Quý Thanh Lâm.

Thẩm Quân chợt tỉnh ngộ: “Đàn em, hóa ra là em, cũng may mà em phản ứng kịp thời, nếu không thì Quý tiểu thiếu gia lại phải chịu khổ rồi.”

“Chuyện nên làm thôi mà.”

Yến Tri An cười cười.

“Nếu đã quen biết thì tốt, đàn em, em cứ quan sát Quý thiếu gia một chút, anh còn có việc, có vấn đề gì em cứ hỏi cậu ấy hoặc đợi lát nữa hỏi anh cũng được.”

Thẩm Quân nhìn Quý Thanh Lâm, lại giải thích một lượt: “Phương hướng nghiên cứu của Tri An là khiếm khuyết di truyền, tôi để em ấy đến xem cậu xem sao.”

“Được, bác sĩ Thẩm cứ bận việc của mình đi.”

Thẩm Quân yên tâm rời đi.

Yến Tri An đến gần phòng bệnh, nhìn chàng trai.

Bắt đầu từ lúc bước vào cửa, đôi mắt của chàng trai luôn đặt trên người cô, nếu không sai thì trong đó có chút bất ngờ, có chút nhớ nhung, thêm chút căng thẳng, tâm trạng khá phức tạp.

Yến Tri An có hơi nghi ngờ, đây có phải người mà cô “lừa” lúc nào mà cô không biết không?

Yến Tri An im lặng, đến gần Quý Thanh Lâm.

“Quý tiểu thiếu gia.”

“Gọi tôi là Thanh Lâm là được rồi.”

“Thanh Lâm? Từ thư nhi thanh lâm. Cái tên rất hay.”

Từ thư nhi thanh lâm. Cái tên rất hay.

Lời nói quen thuộc khiến vành mắt Quý Thanh Lâm đỏ lên, anh đi nhanh thêm vài bước đến trước mặt Yến Tri An.

Nghĩ đến điều gì đó, anh bỗng dừng lại, Quý Thanh Lâm kìm nén cảm xúc, đôi môi run rẩy, chỉ gọi: “…Yến tướng quân.”

Con ngươi Yến Tri An co lại, cô ngay lập tức ngây người ở đó.

Một tiếng “Yến tướng quân” mang theo tình cảm mãnh liệt, Yến Tri An cảm thấy có thứ gì đó đang thoát ra vượt tầm kiểm soát.

Cô tỉnh táo lại, cười nói: “Đây là lần thứ ba nghe anh gọi tôi là tướng quân rồi, Quý tiểu thiếu gia có sở thích gì à?”

Quý Thanh Lâm như bị chôn chân tại chỗ, lúc này mới chợt nhận ra, Yến tướng quân… không còn ký ức kiếp trước.

Đúng vậy, đâu phải ai cũng giữ mãi nỗi vấn vương với một người như anh.

Mí mắt anh run rẩy, mím môi, không biết tại sao trong lòng lại có một cảm giác cay đắng dâng lên.

Yến Tri An thấy anh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, trong lòng cô có một cảm giác rất lạ.

“Quý tiểu thiếu gia?”

“A Từ, gọi tôi là A Từ.”

“Cô từng nói, từ thư nhi thanh lâm, về sau cô gọi Quý Từ Thanh Lâm đi.”

“Hả?”

Sống bình thường hơn 20 năm, Yến Tri An tỏ ra nghi ngờ, cô nói câu đó lúc nào vậy.

Nhìn Yến Tri An đầy xa lạ và hoang mang, Quý Thanh Lâm đột nhiên xúc động muốn kể mọi chuyện ra.

Nỗi vấn vương cả hai đời của anh, cuối cùng cũng được giải thoát, dù không biết kết quả, nhưng anh sắp không chịu nổi nữa rồi.

Đến gần Yến Tri An hơn, Quý Thanh Lâm nỗ lực ổn định giọng nói, nhưng vẫn còn run:

“Cô đồng ý, nghe tôi kể một câu chuyện không?”

Yến Tri An thấy gương mặt Quý Thanh Lâm trắng bệch, gật đầu đồng ý.

Lúc này sao không đồng ý được, cơ thể của Quý tiểu thiếu gia này chỉ sợ một chút kích động là lại rơi vào hôn mê, đến lúc đó cô từ ân nhân cứu mạng sẽ trở thành hung thủ mất, cô không có chỗ mà khóc đâu.

Vì vậy, Yến Tri An đã ngồi nghe một câu chuyện.

Về một triều đại chưa từng có trong lịch sử, một tướng quân đã tử trận, một thư sinh đang làm việc lớn.

Sau khi Yến Tri An nghe xong câu chuyện này, cô im lặng rất lâu.

Trong ánh mắt lo lắng của Quý Thanh Lâm, cuối cùng cô cũng mở miệng nói chuyện, câu đầu tiên là:

“Vì vậy anh tên Quý Thanh Lâm, và tôi từng gọi anh là A Từ?”

Sắc đỏ đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của chàng trai, tâm tư thầm kín bỗng bị động đến, điều này làm cho Quý Thanh Lâm không lường trước.

Có thể ngượng ngùng, nhưng anh vẫn im lặng gật đầu xác nhận.

Yến Tri An nhìn anh, bỗng bật cười.

“Tướng quân, cô tin tôi?”

Ngại thì ngại, nhưng Quý Thanh Lâm vẫn bắt lấy trọng điểm.

Yến Tri An gật đầu.

Đối với việc có ký ức về kiếp trước, cô biểu hiện tiếp nhận không chút nghi ngờ nào, chỉ nhìn anh, hỏi lại:

“Không sợ tôi lừa anh à?”

Với thân phận Quý tiểu thiếu gia, có thể khiến cho bao nhiêu người muốn tiếp cận.

Quý Thanh Lâm vội vàng lắc đầu: “Tướng quân sẽ không lừa người.”

Được một chàng trai nhìn mình một cách tha thiết mong chờ, trái tim của Yến Tri An đột nhiên mềm nhũn:

“Được rồi, Yến tướng quân của anh không lừa người, Yến Tri An cũng sẽ không lừa anh.”

Yến Tri An nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt đột nhiên rơi lệ, nhất thời yên lặng.

Cô im lặng một lúc, sờ túi của mình, lấy khăn giấy từ trong đó ra, đưa cho anh.

“Đã nói không lừa anh, sao vẫn khóc vậy?”

Quý Thanh Lâm bối rối cúi đầu, một cảm giác xấu hổ xuất hiện trong lòng.

Anh không ngờ rằng sau khi nhìn thấy hành động của Yến tướng quân, cảm xúc của anh sẽ mất kiểm soát.

“Xin lỗi.” Anh nhìn xuống khăn giấy mà Yến Tri An đưa, nhận lấy.

Quý Thanh Lâm quá kích động, khiến sắc mặt hơi xấu, nghiêng đầu, che môi để ngăn lại cơn ho.

Yến Tri An nhìn anh ho đến đỏ bừng mặt, hơi do dự, đưa tay lên vuốt lưng anh.

Ai ngờ, bàn tay của Yến Tri An vừa chạm vào lưng anh, Quý Thanh Lâm liền thẳng lưng lên như thể bị điện giật, đuôi mắt đỏ hoe vì kích động và cố nén cơn ho, mắt phượng mở to rất nhiều.

Đáy mắt run run.

Yến Tri An nhận ra hành động của mình có thể đã khiến Quý Thanh Lâm khó chịu, thu lại tay, nói:

“Xin lỗi.”

Quý Thanh Lâm cố gắng kiềm chế cơn ho của mình, liên tục lắc đầu, câu nói không rõ ràng thoát ra từ miệng:

“Không… là tôi… khụ khụ…”

Lời còn chưa nói xong, Quý Thanh Lâm lại ho dữ dội.

Yến Tri An khẽ thở dài trong lòng, anh có thể lớn được như này, đúng là không dễ dàng gì.

Cô quay người, về lại đầu giường, lấy thuốc với nước, lại quay lại.

“Xòe tay ra, uống thuốc.” Yến Tri An nói với Quý Thanh Lâm.

Đôi mắt ngấn nước của người kia nhìn cô, vô cùng nghe lời xòe tay ra.

Yến Tri An để thuốc vào lòng bàn tay anh, nhìn anh cho thuốc vào miệng, lúc này mới đưa nước đến trước mặt anh.

Sau khi uống thuốc, Quý Thanh Lâm mới ngừng ho.

Anh bình tĩnh lại, Yến Tri An mới yên tâm.

“Về sau không được kích động như vậy nữa, nhìn tôi, có thể sẽ thấy khá hơn.”

Cũng không biết có phải do thấy cơ thể của anh không tốt không mà Yến Tri An cũng chiều anh hơn một chút.

Mặc dù cô không nhớ chuyện kiếp trước, nhưng rốt cuộc anh là người mà cô đã cứu ở cả hai kiếp, vì mối quan hệ này, cô cũng nên quan tâm anh nhiều hơn một chút.

Quý Thanh Lâm lại uống mấy ngụm nước, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn.

Lau nước mắt, sau đó Quý Thanh Lâm xấu hổ nói: “Xin lỗi, kinh động đến ngài rồi.”

Yến Tri An trả lời, ánh mắt đặt vào khóe mắt đỏ hoe của anh, nhẹ nhàng trả lời:

“Thế này vẫn chưa đến nỗi.”

Quý Thanh Lâm mỉm cười, khóe môi nhếch lên làm xuất hiện lúm đồng tiền trên mặt.

“Tôi vẫn chưa cảm ơn ngài cứu tôi.” Từng câu từng chữ anh nói, đều cực kỳ nghiêm túc ôn hòa.

Yến Tri An lắc đầu, chỉ nói: “Anh cũng chỉ có một mạng thôi, trân trọng nó một chút.”

Đôi mắt của Quý Thanh Lâm lấp lánh: “Ừ ừ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.