“Ô ân... A ngô ngô...”
Thi Văn Tâm hai mắt mở to trừng trừng, nhưng khoảng cách của hai người quá gần, bất luận y muốn thấy gì thì cũng chỉ có thể thấy khuôn mặt phóng đại của Long Diễm. Hắn thế nhưng đợt nhiên hôn y, lúc trước là ở ngay trước mặt sáu mươi người, hiện giờ còn làm trò trước mặt Long Băng cùng Thương Cửu Ca.
Loại chuyện này không nên làm trước mặt người khác nha....Nhưng Long Diễm chưa bao giờ có phiền não giống y, sau đó hắn ngông nghênh trượt vào, cuốn lấy lưỡi y quấn không ngừng, cái kia nhất định là lưỡi của Long Diễm... Thi Văn Tâm nghĩ nghĩ, khuôn mặt lại nóng tới có thể hại người.
Tuy trong lòng nghĩ nhất định bị bọn Long Băng nhìn rồi, hai tay cũng muốn phản kháng, đáng thương là khí lực của y không lớn, cho nắm tay cho hắn một đấm cũng chẳng mấy hiệu quả, Thi Văn Tâm than thở trong lòng, lại bởi miệng bị Long Diễm chiếm ngụ chỉ có thể phát ra tiếng “Ô hô”, không ‘khóc’ ra tiếng, chỉ có thể “Ngô ân”.
Thật vất vả, Long Diễm mới đem đầu lưỡi hắn lấy ra, y liền há miệng thở dốc —- mỗi lần hôn môi y đều như bị khó thở, vậy, sau một hồi, y mới cảm thấy hít thở có chút thông thuận chút, không còn khó chịu nữa.
“Thư ngốc, ngươi không biết dùng mũi hít thở sao?”
Thi Văn Tâm đang thở hổn hển, Long Diễm lại rống giận, chấn động đến nỗi y phải che lấy lỗ tai.
Long Diễm ngừng rống, căm tức quay đầu nhìn Long Băng: “Không được cười.”
“Ta chưa từng cười!” Long Băng chọn mi nhìn Long Diễm, đứng bên cạnh hắn, toàn thân Thương Cửu Ca run rẩy không ngừng cho thấy hắn đang tận lực nhịn cười một cách cực khổ, mới khiến cho toàn thân phát run.
Nếu có một ngày hắn chết, nhất định là bị tiểu ngốc thư này chọc cho tức chết. Không rõ tâm ý của hắn cũng thôi đi, ngay cả hôn môi phải dùng mũi để hít thở cũng không biết, vừa rồi suýt chút nữa còn chết vì hít thở không thông — tư vị của tiểu ngốc thư hắn rất thích, Thi Văn Tâm cùng hắn có ‘chú định’ nên hắn mới cảm thấy y đang thống khổ vì hít thở không thông, nếu không chỉ sợ tiểu ngốc thư này sớm chết rồi.
Hắn vốn định thị uy với Long Băng —- để hắn thấy bộ dáng ngọt ngào của bọn họ, tới nay Long Băng vẫn chưa tìm được ‘chú định’ của hắn, hắn có thể thừa nhận mình đang muốn kích thích vị huynh trưởng đáng ghét này.
Nhưng... tiểu ngốc thư này ngay cả cách hô hấp khi hôn môi cũng không biết, chỉ biết ngừng thở lại, hai người đã sớm làm những gì nên làm, y lại vẫn biểu hiện trúc trắc, không thể phủ nhận, hắn thích việc Thi Văn Tâm còn tinh khiết chưa bị người chạm qua, nhưng vì vậy lại khiến Long Băng tìm được lý do cười nhạo hắn.
Thương Cửu Ca mặc dù cũng là người, hơn nữa là tiến sĩ thi đậu, nhưng cũng không tệ tới mức không hiểu phong tình như y...
Long Diễm thầm giận một trận, thẳng tới khi Thương Cửu Ca không còn ý cười trong mắt nữa mới quay đầu lại nhìn Thi Văn Tâm. Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền thấy tiểu ngốc thư đang mơ mơ màng màng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng thỏa mãn, môi mỏng khẽ chu, nhìn hắn tới ngơ ngác, hai mắt phủ một tầng sương mù mông lung.
” Long Băng, nếu ngươi với mưu sĩ của ngươi muốn ngụ ở đây thì tự lăn đi tìm chỗ đi.”
Long Diễm ôm lấy Thi Văn Tâm, cằm lấy áo choàng kế bên phủ kín cả người y, sao đó nhanh chóng đi ra hậu đường, ném Long Băng cùng Thương Cửu Ca đứng ngốc tại chỗ.
Hắn không rãnh đi quản nhiều chuyện như vậy, hai người kia không tất yếu quan tâm, thứ cần lo hiện tại chính là tiểu ngốc thư trong lòng hắn.
Đem Thi Văn Tâm đặt lên giường, Long Diễm đóng cửa lại, xoay người, mặt nghiệm nghị trầm xuống đi qua chỗ y.
“Làm sao vậy.”
Thi Văn Tâm chưa phát giác chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Long Diễm đem vào phòng ném lên giường —- nói là giường, nhưng bên trên vẫn trải một tấm da dày như cũ, một cỗ mùi tanh đặc biệt của động vật xông vào xoang mũi.
Y lại làm sai cái gì sao? Ở bên Long Diễm, y cứ luôn phạm phải sai lầm, chọc cho thỉnh thoảng Long Diễm phải gầm rú lên, tỷ như hiện tại, hắn một bộ dạng căm tức, mặt đen thui đi tới...
Hắn sinh khí? Vì cái gì? Mới nãy mình bị hắn hôn thì hắn đã hết giận rồi mà, sao sau đó lại biến thành bộ dạng này, y không rõ a – —-y vừa bổn vừa ngốc(bổn cũng là ngốc), Long Diễm thích gọi y là tiểu ngốc thư, y cố gắng tập trung ý nghĩ sắp xếp lại những gì vừa xảy ra để tìm nguyên nhân vì sao hắn tức giận.
Long Diễm chậm rãi lại gần, cúi người xuống, nhìn Thi Văn Tâm.
Thi Văn Tâm bất giác lui người về sau.
Hắn thật dữ, hai hàng chân mày đều nhăn lại muốn đụng vào nhau, giữa mi gian tụ thành một khối, ngay cả phía trên mũi cũng nhăn lại. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, còn có một tấm gương đồng do bọn sơn tặc làm ra, đem biểu tình của Long Diễm chiếu rõ rành mạch, hắn lại muốn cắn y sao? Mỗi lần thấy mũi hắn nhăn lại, tiếp theo chắc chắn sẽ cắn y.
Đang lúc Thi Văn Tâm không biết nên làm gì, nghĩ rằng mình nhất định sẽ bị Long Diễm cắn thì lại nghe được Long Diễm hít một hơi sâu, tiếp đó y cảm thấy vai hơi nặng, Long Diễm đang dựa vào bờ vai gầy nhỏ của y.
“Thư ngốc...” Long Diễm thanh âm trầm thấp, một cỗ hơi thở ấm áp phun trên vai Thi Văn Tâm, khiến cho y hơi ngưa ngứa. “Ta nên làm gì với ngươi mới phải đây... ”
Hắn phải làm sao bây giờ, mới có thể làm cho tâm tình luôn phập phòng của Thi Văn Tâm bình ổn lại? Long Diễm nhắm mắt, tựa người lên thân thể ấm áp của Thi Văn Tâm, nhưng không ai biết được cảm xúc trong lòng hắn hiện tại như mặt nước mênh mông nổi sóng...