Thử Sinh Vi Quân Lưu

Chương 54: Phiên ngoại 3




“Tiên sinh, ngươi đợi ở đây, ta đi là được rồi.” Nhớ tới sự phản cảm của Vị Ương đối với cái tên này, Quân Mặc Ngôn liền lập tức quyết định.

“Không cần, ta đi cùng ngươi. Gọi cả Vô Song và Mặc Vũ cũng tới đây đi! Để ngươi khỏi bị người ta ăn mất!” Tức giận lườm Quân Mặc Ngôn.

Mặc Tâm thế nhưng rất tận tụy, đem cuộc sống mười năm nay của Quân Mặc Ngôn đều nói cho y, bao gồm cả sự dây dưa của Bình An công chúa.

Cười khổ vài tiếng, Quân Mặc Ngôn nắm lấy tay Vị Ương, cùng nhau đi tới đại sảnh.

“Ta và nàng không có quan hệ gì.”

“Ta biết.”

“Ngươi đừng tức giận……..”

“Ta không có.”

Bất đắc dĩ lắc đầu, cứ như vậy còn nói không tức giận?

Quân Mặc Ngôn đều có thể dự kiến ra tình cảnh tối nay hắn phải ngủ sàn nhà.

Khi hai người xuất hiện tại phòng khách, Quân Vô Song cùng Quân Mặc Vũ phu phụ cũng đã tới rồi. Bình An công chúa dù sao cũng là người trong hoàng thất, bọn họ vốn nên đối xử tử tế. Tuy rằng bọn họ cũng không hề thích nữ nhân luôn quấn lấy Tam ca này!

Tại lần đầu tiên Vị Ương nhìn thấy Mộ Dung Chân, thân thể liền không tự chủ được run lên một chút. Dưới ánh mắt bình tĩnh chính là căm giận vô pháp khắc chế.

Là nàng! Là nàng! Khuôn mặt giống nhau! Dáng người giống nhau! Ngay cả nụ cười trên mặt cũng giống nhau!

Cảm nhận được sự run rẩy của Vị Ương, Quân Mặc Ngôn âm thầm nhéo bàn tay y một chút.

Vị Ương lấy lại tinh thần, mân chặt môi, im lặng ngồi xuống chiếc ghế bên trái chính vị. Đó là nơi mà chỉ có chính thê mới ngồi.

Mộ Dung Chân ngồi ở phía dưới cũng sửng sốt một chút. Sự bối rối trong mắt nàng đã bị Quân Mặc Ngôn thấy được.

“Công chúa giá lâm, không tiếp đón từ xa, thực có lỗi.”

“Nào có, bản cung cũng là vừa lúc đi ngang qua, cho nên liền tới xem Quân đại ca có an khang hay không.” Thân thể Mộ Dung Chân có chút cứng ngắc, liên tiếp hít sâu vài hơi mới có thể bình tĩnh lại.

Mặc Tâm bưng trà tiến đến, dâng trà cho Quân Mặc Ngôn và Vị Ương trước rồi mới tới Mộ Dung Chân.

Đáy mắt Mộ Dung Chân hiện lên một chút tức giận, nhưng vì giữ gìn tư thái của công chúa, nàng vẫn chưa mở miệng chỉ trích.

“Công chúa đích thân tới, vốn là phúc khí của Quân gia ta, công chúa khiến Quân gia chúng ta tăng thêm không ít quang vinh a!” Nhấp một ngụm trà Vân Vụ thượng đẳng, Vị Ương mỉm cười.

Quân Vô Song và trượng phu Lạc Quân liếc nhau, bọn họ nghe được trong lời nói của Vị Ương có xen lẫn chút địch ý và tức giận.

Là vì mục tiêu nữ nhân này là Tam ca sao?

“Nói chi vậy, năm đó nếu không có Quân đại ca xuất thủ cứu giúp, bản cung đã hương tiêu ngọc vẫn từ lâu!”

“Đó là chuyện Mặc Ngôn nhà ta nên làm, công chúa đại biểu cho thể diện của triều đình, sao có thể cho phép người khác xâm hại?” Lời nói tiếu lý tàng đao (âm hiểm) khiến Quân Vô Song thán phục.

Quá xuất sắc! Chỉ một câu như vậy đã nói ra Tam ca là người của y, để Mộ Dung Chân có thể biết khó mà lui. Còn ám chỉ Mộ Dung Chân là người hoàng thất, phải biết giữ thể diện, không nên không biết thẹn suốt ngày tìm tới như thế.

Quân Mặc Ngôn cúi đầu mỉm cười, mừng rỡ nhìn ái nhân của chính mình vì mình phần đấu.

Mộ Dung Chân buồn bực, nghĩ thầm chính mình tốt xấu cũng là công chúa đương triều, sao lại cần phải cùng một nam sủng tranh chấp vị trí chính thê?

“Tuy rằng bản cung là thiên kim chi thân(thân thể ngàn vàng, ý nói cao quý), nhưng dù sao cũng là một người có lễ giáo. Tích thủy chi ân yếu vĩnh tuyền tương báo(ân huệ ít cũng nên đền đáp gấp bội). Điểm này, phụ hoàng luôn luôn nhắc nhở bàn cung phải nhớ kĩ.”

Vị Ương nheo lại đôi mắt đang tỏa ra hàn khí lãnh liệt, Quân Mặc Ngôn nghe xong những điều Mộ Dung Chân nói cũng nhíu mày lại.

Đây là có ý gì? Ám chỉ Vị Ương chỉ là một hạ nhân hay nam sủng? Ám chỉ y không có gia giáo sao? Này không phải là hạ thấp Quân gia bọn họ sao?

“Công chúa đúng là công chúa, bất luận giáo dưỡng hay khí chất đều là nhất đẳng, chúng ta là thảo dân vĩnh viễn không thể học được. Mặc Ngôn nhà ta thực sự được công chúa yêu quý. Mặc Ngôn, còn không cảm tạ công chúa? Nàng chính là thiên kinh chi khu, ngươi phải nhớ kỹ thân phận. Đừng quên lễ nghĩa!”

Lạc Quân âm thầm khen ngợi. Lời này của Vị Ương nói rất diệu, thoáng cái đã kéo xa cự ly của hai người. Nhắc nhở Mộ Dung Chân, Quân Mặc Ngôn chỉ là một thương nhân không có chức quan gì, trèo cao không nổi thiên kim chi phượng(phượng hoàng cao quý) như ngươi.

Quân Mặc Ngôn lúc này mới liếc mắt nhìn về phía Mộ Dung Chân, “Cảm tạ công chúa kính yêu. Thảo dân tự biết mình vô phúc hưởng thụ, nhưng vẫn phải cảm tạ tấm lòng của công chúa.”

Mộ Dung Chân thực muốn nghiến răng nghiến lợi! Nàng chưa bao giờ gặp kẻ nào dám cả gan nói với nàng như thế!

“Công chúa, tại hạ sớm biết ngươi mỹ mạo như hoa vạn nhân cầu, ngay cả một vài công tử ngoài phiên bang cũng nhịn không được lên kinh cầu hôn. Công chúa ngài không tuyển ai làm lương tế(rể hiền) cũng là tình hữu khả nguyên(có thể hiểu được), nhưng ngươi nhất định phải quý trọng thời gian a! Dù sao, thời gian vốn vô tình như nước chảy!” Vị Ương không chút khách khí châm chọc nàng niên lão châu hoàng (già không còn đẹp nữa)! Đều đã hai mươi mấy tuổi, còn ở đây giả vờ ngây thơ!

Ô Vân Nhi quay đầu dùng khăn lụa che khuất khuôn mặt, im lặng cười trộm. Quân Mặc Vũ vỗ vỗ lưng nàng, đáy mắt cũng hiện lên tiếu ý nồng đậm.

Bình An công chúa từ mười năm trước được thủ hạ của Quân Mặc Ngôn cứu sau, vẫn luôn cầu được biết tướng mạo và nhân phẩm của Quân Mặc Ngôn. Sau đó, toàn bộ vương triều hầu như mỗi ngày đều bàn luận chuyện liên quan tới Quân Mặc Ngôn. Càng khiến cho nàng trông mong được thấy hắn, tuy rằng năm lần bảy lượt yêu cầu phụ hoàng hạ chỉ. Nhưng hoàng đế cũng hiểu được, sự cống hiến của Quân gia cho vương triều, không phải do hắn cường ngạnh là được. Nếu đắc tội với Quân gia, quốc khố của hắn nhất định sẽ thiếu đi mấy phần.

Trải qua mười năm, hoàng đế càng ngày càng nhận ra sự trọng yếu của Quân gia, y phục trên người hắn, gạo mà hắn ăn, mực mà hắn dùng hơn phân nửa đều xuất từ Quân gia, càng đừng nói hoàng kim trong quốc khố là từ đâu mà đến.

Quân Mặc Ngôn đã sớm nói, hắn đã có ái nhân. Ngoại trừ y, ai hắn cũng không cần. Chịu thôi, hoàng đế cũng không dám hạ chỉ ép hắn lấy Bình An công chúa.

Nhiều lần như thế, thời gian cũng dần trôi qua. Bình An công chúa năm nay đã hai mươi ba. Đối với thời đại này đã có thể xưng là lão cô nương (gái lỡ thì).

Sắc mặt Mộ Dung Chân chuyển từ trắng sang xanh, từ xanh sang tím thực sự là ngũ thải ba lan a! (nhiều màu sắc)

Cơn giận bốc lên, nàng vỗ mạnh lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đứng dậy rống giận: “Vị Ương! Ngươi là thân phận gì chính ngươi biết! Ngươi cư nhiên dám nói với ta những lời như thế, cẩn thận bản cung lấy mạng ngươi!”

Quân Mặc Ngôn trầm mặt xuống, hắn có thể mặc cho mọi người chỉ trích hắn, mắng hắn. Nhưng hắn không cho phép người khác nói một câu nói nặng với Vị Ương.

Vị Ương buông xuống mí mắt, đem chén trà đã lạnh trên tay đặt xuống mặt bàn. Một lần nữa ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt liền chuyển thành tựa tiếu phi tiếu.

“Mộ Dung Chân….ta khi nào nói với ngươi tên ta là Vị Ương?”

Mộ Dung Chân sửng sốt, đám người Quân Vô Song cũng sửng sốt.

Đúng vậy! Từ đầu tới cuối, Vị Ương chưa từng mở miệng tự giới thiệu, nàng làm sao biết được? Vị Ương chỉ mới xuất hiện vài ngày, nàng vốn không thể biết về sự tồn tại của y.

Sắc mặt Mộ Dung Chân trở nên trắng xanh.

“Mộ Dung Chân………Chân Nhi……..ha ha…….Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi? Hơn bảy mươi năm đi? Từ sau khi ta chết….chúng ta vẫn chưa từng gặp lại, không phải sao?”

Rõ ràng nụ cười nơi khóe miệng là mỹ lệ như vậy, nhưng lại khiến Mộ Dung Chân sợ tới mức ngã ngồi ở trên ghế, bắt đầu run rẩy.

“Rất kỳ quái sao? Ta lại xuất hiện ở chỗ này. Có cái gì kỳ quái? Ngươi đều có thể tới đây, vì sao ta không thể? Chân Nhi……..Ha ha! Trước kia ngươi không phải đã nói ngươi yêu ta sao? Hôm nay sao lại lớn mật chỉ vào mặt ta mắng chửi như thế?” Trong mắt Vị Ương từ lâu đã không còn một chút độ ấm, đường nhìn đủ để Mộ Dung Chân cảm thấy lạnh lẽo giá buốt không chút do dự bắn thẳng về phía nàng.

“Chân Nhi, ngươi phản bội ta. Ngươi cấu kết với huynh đệ tốt nhất của ta phản bội ta. Thế nhưng………….Ngươi chiếm được cái gì? Sau khi ngươi giết ta, ngươi mới phát hiện tất cả tài sản của ta đều đưa cho cô nhi viện, sau khi ngươi giết ta, ngươi mới phát hiện nam nhân luôn miệng nói yêu ngươi lại vứt bỏ ngươi! Cho nên……ngươi điên, ngươi phát điên….Ngươi không ngờ tất cả những gì ngươi làm lại là công giã tràng!”

“Đừng————Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Mộ Dung Chân ôm chặt lấy đầu, không muốn tiếp nhận sự thật.

“Có điều gì không thể nói? Đây không phải đều là sự thực sao? Không hiểu vì sao ta lại biết đúng không? Đó là do Hắc Bạch vô thường nói cho ta biết! Bọn họ nói, vì giúp ta báo thù, bọn họ đã đem linh hồn của ngươi chuyển tới đây, vì báo thù, bọn họ vốn định đem ngươi gả cho phiên bang, rồi ngươi sẽ bị ngược đãi mà chết. Là ta cứu ngươi, lẽ nào ngươi không nên cảm tạ ta sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.