Tới khi dùng cơm trưa, Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần mới đến tiền sảnh. Khoé miệng hai người đều mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn ra tâm tình không tồi. Mà Kỳ Chiêu thấy hai người nắm tay nhau lại không khỏi sinh ra một cảm giác không cam lòng.
Đúng lúc này Tiêu Tuần nhìn lại đây, Kỳ Chiêu chột dạ lập tức dời đi tầm mắt không dám nhìn Tô Nhược Uyển dù chỉ một cái, sợ tâm tư của mình bị nhìn thấu.
Hôm nay hai môn sinh đắc ý cùng tới phủ, Tô thượng thư có vẻ vô cùng cao hứng, đặc biệt là ông còn có ý để Tô Cẩm Ca đính hôn cùng với Kỳ Chiêu. Lúc này trên bàn cơm ông liền không nhịn được nói bóng nói gió dò hỏi Kỳ Chiêu.
"Chiêu Nhi, hiện giờ ngươi cũng đến tuổi thành hôn rồi, đã có tính toán gì chưa?"
"Đa tạ lão sư quan tâm, học trò hiện giờ chỉ là một biên tu nho nhỏ của Hàn Lâm Viện, chưa lập nghiệp thật sự không dám nói đến việc thành gia."
Khi nói chuyện đáy lòng Kỳ Chiêu lại nổi lên một tia khổ sở, người mình thích hiện giờ đã gả cho người khác, đến tận bây giờ hắn vẫn không thể tiếp nhận được chuyện này, sao có thể nghĩ đến chuyện thành gia?
"Tuy hiện giờ ngươi chỉ là biên tu của Hàn Lâm Viện, nhưng với năng lực của ngươi gia quan tiến tước đều không phải là việc khó. Cứ thành gia trước rồi lại lập nghiệp cũng không sao, vừa lúc đại nữ nhi của ta còn chưa có hôn phối, không bằng để nó đính hôn cùng ngươi, thế nào?"
Tô thượng thư nói vài lời khách sáo với Kỳ Chiêu, sau vài chén rượu cuối cùng ông cũng nói thẳng dụng ý của mình. Mà Kỳ Chiêu nghe vậy theo bản năng lại nhìn thoáng qua Tô Nhược Uyển.
Hắn chỉ là một biên tu nho nhỏ, nếu cưới đích nữ phủ Thượng thư, con đường làm quan sau này nhất định là sẽ thuận buồm xuôi gió. Việc này đối với hắn mà nói là vô tình nhặt được miếng bánh lớn, nhưng Kỳ Chiêu trước sau không vượt qua được tình cảm trong lòng kia.
Sau khi suy tư một lúc, hắn vẫn là đứng dậy trịnh trọng hành lễ với Tô thượng thư.
"Đa tạ lão sư quý mến, chỉ là học trò trước mắt không có ý định cưới vợ, cho nên sợ là phải phụ ý tốt của lão sư."
"Ngươi mau ngồi xuống đi, không cần khẩn trương, ta chỉ muốn dò hỏi ý ngươi một chút, nếu ngươi không có dự định thành gia vậy ta cũng sẽ không cưỡng cầu."
Tuy Tô thượng thư có ý định muốn Kỳ Chiêu làm tế tử, nhưng Kỳ Chiêu không có suy nghĩ thành gia, Tô thượng thư đương nhiên cũng sẽ không ép hắn. Nghe xong lời này, Kỳ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ngồi xuống không quên liếc trộm Tô Nhược Uyển một cái.
Động tác nhỏ này lại bị Tô Cẩm Ca nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy khoé miệng nàng hơi cong lên, trong mắt cũng hiện lên một tia tính kế.
Sau khi dùng xong cơm trưa, Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần cũng không ở lại lâu, sau khi cáo biệt Tô thượng thư liền chuẩn bị hồi phủ. Nhưng Tiêu Tuần vừa mới đỡ Tô Nhược Uyển lên xe ngựa, Kỳ Chiêu vào lúc này lại đi tới.
"Tiêu huynh xin dừng bước, có thể nói chuyện một lát được không?"
"Được."
Tiêu Tuần rũ mắt nhìn Kỳ Chiêu một cái, sau đó liền buông màn che xuống, đi theo hắn sang một bên. Thẳng đến khi cách xa xe ngựa bước chân của Kỳ Chiêu mới dừng lại.
"Tiêu... Tiêu huynh lúc trước vì sao lại đột nhiên cưới Tam tiểu thư? Ta nhớ rõ ngươi cùng Tam tiểu thư cũng không quen biết."
Lời đồn trên phố Kỳ Chiêu cũng nghe qua một ít, mọi người đều nói là Tô Nhược Uyển không từ thủ đoạn muốn trèo cao mới gả cho Tiêu Tuần. Nhưng Kỳ Chiêu biết tính cách của Tô Nhược Uyển, tin nàng sẽ không làm ra loại chuyện này.
Hôm nay câu nói Tô thượng thư vốn có ý định gả Tô Nhược Uyển cho hắn của Tô Cẩm Ca giống như một cây đinh cắm sâu trong lòng hắn. Hiện giờ hắn càng bức thiết muốn biết rõ vì sao Tiêu Tuần lại đột nhiên cưới Tô Nhược Uyển.
Nhưng hắn vừa nói xong Tiêu Tuần đã khẽ cười, "Tuy Uyển Nhi đối với ta không quen thuộc nhưng ta hiểu rõ tính nàng, biết được sở thích của nàng, mỗi ngày nàng đi hậu hoa viên trong phủ Thượng thư bao lâu ta đều rõ như trở bàn tay. Vì sao đột nhiên cưới Uyển Nhi à? Đương nhiên là bởi vì ta đối với Uyển Nhi ủ mưu đã lâu."
Từng câu từng chữ của Tiêu Tuần vang vọng bên tai Kỳ Chiêu làm hắn sững sờ tại chỗ không kịp hoàn hồn. Bất luận thế nào đi chăng nữa hắn cũng chưa từng nghĩ đến Tiêu Tuần thế nhưng cũng thích Tô Nhược Uyển.
Theo quan điểm của Kỳ Chiêu, người giống như Tiêu Tuần ánh mắt nhất định là rất cao, hơn nữa lại còn có tin đồn về hắn cùng công chúa Ninh An. Lúc ấy Kỳ Chiêu nắm chắc mười phần có thể cưới được Tô Nhược Uyển. Hiện giờ nghe được chính miệng Tiêu Tuần thừa nhận thích Tô Nhược Uyển, trong lòng hắn càng thêm hối hận, hận chính mình không sớm thể hiện tâm ý.
Bộ dáng thất hồn lạc phách của Kỳ Chiêu làm Tiêu Tuần cong khoé miệng, sau đó liền xoay người rời đi, để lại Kỳ Chiêu đứng ngơ ngác một mình.
"Phu quân, Kỳ đại nhân nói gì với chàng thế?"
Tô Nhược Uyển ở trên xe ngựa tuy không nghe rõ hai người nói cái gì, nhưng thần sắc mất hồn của Kỳ Chiêu lại rõ ràng lọt vào mắt nàng. Nhìn Tiêu Tuần trở về khoé miệng vẫn treo ý cười làm nàng càng thêm tò mò bọn họ nói gì.
"Không có gì, chỉ là một ít việc vặt trên triều."
Khi nói chuyện Tiêu Tuần lại nhìn thoáng qua Kỳ Chiêu, giờ phút này Kỳ Chiêu cũng đã hoàn hồn nhìn về phía hai người. Bất quá lúc này phu xe đã đánh xe ngựa chậm rãi rời đi, sau khi tầm mắt bị ngăn cản, con người Tiêu Tuần trở nên âm trầm.
Hắn biết Kỳ Chiêu còn chưa chết tâm với Tô Nhược Uyển, mà hắn lại không phải người quang minh lỗi lạc, cho nên vừa rồi hắn mới có thể cố ý tiết lộ hắn đã sớm thích Tô Nhược Uyển. Như vậy sẽ chặt đứt đường lui của Kỳ Chiêu, nếu Kỳ Chiêu dám để lộ ra tâm tư đối với Tô Nhược Uyển, vậy đó chính là mơ ước thê tử của hắn.
"Phu quân, ta ngủ trước một lát, tới nơi chàng hãy gọi ta."
Lúc này đầu Tô Nhược Uyển đột nhiên dựa vào vai Tiêu Tuần, khi Tiêu Tuần quay đầu thì nàng đã nhắm mắt lại. Mãi đến khi hô hấp của Tô Nhược Uyển trở nên ổn định, Tiêu Tuần mới vươn tay xoa gương mặt nàng.
Nguyên nhân chính là vì hắn biết sở thích của Tô Nhược Uyển cho nên mới cố tình nguỵ trang thành bộ dáng Tô Nhược Uyển thích. Nếu ngay từ đầu Tô Nhược Uyển đã biết bộ mặt thật của hắn, sợ là nàng căn bản sẽ không đồng ý gả cho hắn. Nghĩ đến đây con ngươi của Tiêu Tuần lại đen hơn một chút.
Đến phủ Thủ phụ Tô Nhược Uyển còn chưa ngủ đủ, Tiêu Tuần gọi hồi lâu nàng mới thức dậy. Khi tỉnh lại Tô Nhược Uyển còn dụi mắt, cả người đều toát ra bộ dáng buồn ngủ.
"Trên xe ngựa lạnh lắm, quay về rồi ngủ tiếp được không?"
"Được."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền dơ hai tay ra, mà Tiêu Tuần cũng lập tức hiểu ý nàng, sau khi xuống xe ngựa liền quay người ôm Tô Nhược Uyển xuống. Hành động này làm cho Tô Nhược Uyển vui vẻ, nhân lúc Tiêu Tuần thả nàng xuống, nàng liền ôm lấy cổ Tiêu Tuần, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái.
"Hạ quan gặp qua đại nhân."
Khi Tô Nhược Uyển đang mừng thầm thì bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói xa lạ. Vừa quay đầu chỉ thấy một nam tử đang hành lễ với Tiêu Tuần, điều này làm Tô Nhược Uyển trở nên ngượng ngùng, lập tức giãy giụa từ trong lòng ngực Tiêu Tuần đi ra.
"Có chuyện gì?"
Tiêu Tuần giống như cái gì cũng chưa phát sinh, biểu tình không có nửa phần dao động, bất quá từ trong giọng nói của hắn có thể nghe ra chút ý vị sung sướng.
"Hồi bẩm đại nhân, hạ quan đã tra ra mấy thanh lâu có quan hệ với Tĩnh vương gia, chỉ là..."
Nói tới đây viên quan kia dừng lại một chút, sau khi nhìn thoáng qua Tiêu Tuần hắn lại móc ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Tuần: "Chỉ là trong đó có một khu nhà hạ quan còn chưa tìm được chứng cứ xác thực, tú bà xảo quyệt của thanh lâu kia thật sự rất khó đối phó."
"Ta biết rồi, ngươi đi thỉnh bệ hạ phái một ít Ngự lâm quân đến đây, đợi lát nữa ta tự mình đi một chuyến."
"Vâng."
Thấy Tiêu Tuần không trách cứ mình làm việc thất bại, viên quan kia mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nhanh chóng xoay người rời đi, sợ bị Tiêu Tuần khiển trách.
"Phu quân muốn đi thanh lâu?"
"Vi phu chỉ là đi tra án, phu nhân..."
Tiêu Tuần giống như đang giải thích, khi cúi đầu nhìn Tô Nhược Uyển lại phát hiện trong mắt nàng lập loè ánh sáng, không hề có ý tức giận, ngược lại tràn đầy hứng thú dạt dào.
"Phu quân có thể mang ta đi cùng được không?"
Tô Nhược Uyển đã sớm đọc qua rất nhiều mô tả về thanh lâu trong thoại bản, khi đó nàng đối với thanh lâu cực kỳ tò mò, nhưng nàng là cô nương đứng đắn, đương nhiên sẽ không đi đến chỗ kia.
Hiện giờ tìm được cơ hội, nàng thật ra rất muốn đi xem. Bất quá nàng sợ là Tiêu Tuần sẽ không đồng ý, vì thế trước khi Tiêu Tuần mở miệng nàng liền đoạt trước:
"Ta biết từ trước đến nay phu quân giữ mình trong sạch, đi thanh lâu cũng là vì công vụ, nhưng ta phải đi theo phu quân mới có thể yên tâm hơn chút, nếu không đêm nay sợ là không thể ngủ được."
Tuy nói như vậy nhưng Tiêu Tuần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra Tô Nhược Uyển căn bản không phải vì ghen mới muốn đi theo. Nhưng dù vậy lời này của Tô Nhược Uyển vẫn làm cho hắn vô cùng vui vẻ.
"Không buồn ngủ sao?"
"Không buồn ngủ, phu quân mang ta đi cùng đi."
Tô Nhược Uyển lôi kéo ống tay áo của Tiêu Tuần, vẻ buồn ngủ trên mặt cũng biến mất không còn một mảnh. Cái này làm cho Tiêu Tuần có chút bất đắc dĩ, đành phải xoa đầu Tô Nhược Uyển.
"Đến lúc đó phu nhân phải theo sát ta nhớ chưa?"
"Phu quân yên tâm, ta nhất định sẽ đi bên cạnh chàng, tuyệt đối không cho chàng liếc nhìn nữ tử khác một cái."
Tuy đã đạt được mục đích nhưng Tô Nhược Uyển vẫn không quên giải thích một câu. Cách làm vẽ rắn thêm chân này làm Tiêu Tuần dở khóc dở cười, bất quá nhìn vẻ mặt tươi cười giảo hoạt của Tô Nhược Uyển, hắn lại không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Viên quan kia làm việc rất nhanh nhẹn, không lâu sau đã mang đến một đám Ngự lâm quân. Tô Nhược Uyển vốn tưởng rằng Tiêu Tuần sẽ dẫn nàng đến thanh lâu nhìn xem, ai ngờ Tiêu Tuần lại trực tiếp dựa theo danh sách của viên quan kia, vừa đến bên ngoài thanh lâu liền sai người phong toả thanh lâu, Tô Nhược Uyển căn bản không có cơ hội đi vào.
Bất quá tới thanh lâu cuối cùng, Tiêu Tuần lại không xử lý dứt khoát giống mấy thanh lâu trước đó. Đây là thanh lâu lớn nhất trong kinh thành tên Tuý Xuân Lâu, sở dĩ không điều tra được, ngoại trừ tú bà giảo hoạt, nguyên nhân chính là do chủ nhân của thanh lâu này chính là thương nhân buôn muối lớn nhất kinh thành.
Giả lão gia này là một người thiện nhân nổi danh trong kinh thành, mỗi năm bất kể nơi nào phát sinh thiên tai, hắn nhất định sẽ quyên góp một lượng bạc lớn để cứu tế. Cũng bởi vậy triều đình rất quan tâm đến những sản nghiệp trên danh nghĩa của Giả lão gia, Tuý Xuân Lâu này mới trở thành thanh lâu lớn nhất trong kinh thành.
Nghe xong cấp dưới báo cáo, Tiêu Tuần không nhanh không chậm thu hồi lại danh sách, ngẩng đầu nhìn về phía Tuý Xuân Lâu người đến người đi, ánh mắt Tiêu Tuần đen tối không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đại nhân, không bằng thuộc hạ lại thu thập chút chứng cứ, chờ khi đủ chứng cứ chúng ta lại đến được không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Lúc này một bên cấp dưới lại do dự mở miệng. Dù sao Tuý Xuân Lâu này không giống những thanh lâu khác, những thanh lâu trước kia phàm là có vấn đề, cho dù có liên quan đến Tĩnh vương gia hay không đều đã bị niêm phong. Nhưng Tuý Xuân Lâu này chỉ là có hiềm nghi, nếu nghĩ sai đến lúc đó chọc cho Giả lão gia không vui, hậu quả này hắn gánh vác không nổi.
"Không cần."
Tuy Tĩnh vương gia nhìn qua chỉ là một vương gia nhàn tản, nhưng đa số người ăn chơi đàng điếm bên trong kinh thành đều có chút quan hệ với hắn. Mặc dù Tĩnh vương gia che giấu rất tốt nhưng hoàng đế đối với hắn đã sớm nổi lòng nghi ngờ. Những sản nghiệp trên danh nghĩa của Tĩnh vương gia hoàng đế đương nhiên cũng rõ như lòng bàn tay.
Đúng lúc trước đó không lâu Tiêu Tuần đã tra ra người đứng sau lưng Tuý Xuân Lâu là Tĩnh vương gia. Hiện giờ điều tra chỉ là hình thức, thực chất mục đích ban đầu của Tiêu Tuần là niêm phong chỗ này.