Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy

Chương 2: Ngày mai sẽ tới cầu hôn




Tô Nhược Uyển liếc mắt liền nhận ra Tiêu Tuần không bình thường, trực giác cũng nói cho nàng biết không thể đáp ứng, nhưng hiện tại ánh mắt Tiêu Tuần rực lửa làm cho trái tim nàng run lên, đầu óc vốn đã thanh tỉnh lại trở nên choáng váng.

Ma xui quỷ khiến, Tô Nhược Uyển nắm lấy tay Tiêu Tuần, dẫn hắn đi ra khỏi hòn non bộ.

"Chàng đi cùng ta".

"Được".

Cùng lúc thanh âm rơi xuống, Tiêu Tuần liền nắm lấy tay Tô Nhược Uyển, khoé miệng cũng gợi lên một độ cong rất nhỏ. Bất quá Tô Nhược Uyển chỉ lo kiểm tra xem xung quanh có người không, căn bản không nhận ra được ý cười kia.

Cảm nhận được hơi nóng trong lòng bàn tay Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển lòng nóng như lửa đốt. Cũng may hiện giờ các khách khứa đều ở sảnh ngoài, trong phủ hạ nhân cũng đều bận việc ở tiền sảnh nên nàng đưa Tiêu Tuần từ đường nhỏ trở về phòng.

Tô Nhược Uyển thân là thứ nữ, chỗ ở có chút xa xôi hẻo lánh, trong phòng cũng không có nhiều hạ nhân hầu hạ. Duy chỉ có mấy nha hoàn cũng đều tới tiền sảnh xem náo nhiệt.

Đi vào trong viện nàng nhìn xung quanh một hồi, xác định trong viện không có ai Tô Nhược Uyển mới mang theo Tiêu Tuần đi vào.

"Đại nhân trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một lát, ta đi tìm chút canh giải rượu tới".

Cùng nam tử mình thích ở chung một phòng, Tô Nhược Uyển trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng mắt thấy sắc mặt Tiêu Tuần càng ngày càng đỏ nàng lại không khỏi sinh ra lo lắng. Nhưng sau khi nàng nói xong Tiêu Tuần vẫn không có ý định buông nàng ra.

Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, Tô Nhược Uyển lại phát hiện ánh mắt Tiêu Tuần thâm thuý, tựa hồ mang theo một tia chiếm hữu, Tô Nhược Uyển sợ tới mức lập tức sửng sốt. Nhưng ngay sau đó ánh mắt Tiêu Tuần liền khôi phục lại bình thường, phảng phất như mới vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

"Cô nương vừa mới đồng ý giúp ta".

"Giúp thế nào?"

Giờ phút này Tiêu Tuần so với ngày thường có thể nói là một trời một vực. Nhịp tim Tô Uyển Nhược đập nhanh hơn, đồng thời trong mắt cũng để lộ ra thần sắc mờ mịt.

"Cô tới gần chút".

Bàn tay Tiêu Tuần càng nắm chặt hơn, như đang cật lực khắc chế xúc động. Cuối cùng khi Tô Nhược Uyển từ từ đến gần, hắn hơi dùng sức liền đem nàng kéo vào trong lồng ngực.

"Đại nhân..."

Đột nhiên rơi vào vòng tay của Tiêu Tuần khiến cho Tô Nhược Uyển giật mình hoảng sợ, khi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tuần, trong mắt nàng tràn đầy vẻ khó hiểu, nhưng lúc này bàn tay của Tiêu Tuần lại từ từ siết chặt.

"Ta sẽ chịu trách nhiệm với cô nương".

Vừa dứt lời, còn chưa đợi Tô Nhược Uyển kịp phản ứng, Tiêu Tuần đã hôn lên môi nàng, nụ hôn nóng rực làm cho đại não Tô Nhược Uyển trở nên trống rỗng, men say đã tiêu tan lúc này lại dâng trào.

Tô Nhược Uyển không còn phân biệt được đây là mơ hay thực, thẳng đến khi Tiêu Tuần ôm ngang nàng lên, nàng mới cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Rốt cuộc người thanh lãnh nho nhã giống như Tiêu Tuần sao có thể làm ra hành động như vậy, nghĩ đến hết thảy chỉ là vọng tưởng của nàng thôi.

Một cỗ bi thương nháy mắt dâng lên trong lòng. Đang muốn đẩy Tiêu Tuần ra, Tô Nhược Uyển lại nghĩ, cảm thấy đã là nằm mơ liền không cần suy xét bất cứ điều gì, chỉ cần chính mình vui vẻ là được.

Nàng không còn băn khoăn nữa, trở tay ôm lấy cổ Tiêu Tuần. Bước chân của Tiêu Tuần lúc này cũng dừng lại, rũ mắt nhìn Tô Nhược Uyển một cái, bước chân của hắn đột nhiên nhanh hơn, vội vàng đi về phía giường.

Theo nụ hôn của Tiêu Tuần rơi xuống, đầu óc Tô Nhược Uyển càng ngày càng mơ màng. Trong lúc xuất thần, nàng dường như nghe thấy Tiêu Tuần gọi nàng là "Uyển Nhi". Ngay khi đang ngạc nhiên, một trận đau đớn đột ngột truyền đến, khiến cho Tô Nhược Uyển nháy mắt thanh tỉnh.

"Đau".

Thân thể mềm mại của Tô Nhược Uyển đặc biệt sợ đau. Nàng nắm chặt cánh tay Tiêu Tuần, khoé mắt đọng vài giọt lệ, giương mắt nhìn Tiêu Tuần đang bận rộn, nàng mới kinh ngạc phát hiện hết thảy đều không phải là mơ.

Mà lúc này Tiêu Tuần lại hôn lên giọt nước nơi khoé mắt của nàng, động tác cũng chậm lại, một lát sau đau đớn mới chậm rãi tiêu tán, thay vào đó là một cỗ cảm giác xấu hổ không nói nên lời.

Thừa dịp Tiêu Tuần không chuẩn bị, Tô Nhược Uyển lặng lẽ động một chút, động tác nhỏ này ngay lập tức bị Tiêu Tuần phát hiện. Hắn gắt gao nắm lấy cổ tay Tô Nhược Uyển, nụ hôn cĩng vội vàng rơi xuống.

Đối mặt với Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển căn bản không có sức chống cự, rất nhanh liền vô thức chìm đắm.

Mãi đến khi mặt trời lặn Tiêu Tuần mới đứng dậy thu dọn đống quần áo vương vãi, chỉnh tề mặc vào. Nhưng khi chuẩn bị rời đi hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Nhược Uyển.

Đôi mắt Tô Nhược Uyển lúc này đã đỏ hoe, trên cổ tay cũng có một vài vết đỏ rõ ràng. Mới vừa rồi Tiêu Tuần thật sự rất thô lỗ, nếu không phải Tô Nhược Uyển nức nở cầu xin, đêm nay sợ là hắn muốn ở lại chỗ này nghỉ ngơi.

Mắt thấy Tiêu Tuần quay lại, Tô Nhược Uyển theo bản năng lui về phía sau. Hành động này khiến Tiêu Tuần hơi sửng sốt, sau đó từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Tô Nhược Uyển.

"Ngày mai ta sẽ tới cầu hôn. Đây là khối ngọc bội ta mang theo bên người, nếu ngày mai ta không đến nàng cứ việc để sư phụ đem ngọc bội đi bẩm báo Thánh thượng".

Ngày nay địa vị của nữ tử đã được đề cao, thậm chí luật pháp còn quy định nếu nam tử làm ô uế sự trong trắng của nữ tử thì sẽ bị thiến.

Miếng ngọc bội Tiêu Tuần đưa trên mặt có khắc một chữ "Tiêu", trước kia khi hắn ở Tô phủ cầu học Tô Nhược Uyển đã từng thấy hắn đeo miếng ngọc bội này.

Hiện tại Tiêu Tuần chủ động đem ngọc bội để lại cho Tô Nhược Uyển làm bằng chứng, xem ra là thật sự muốn cưới Tô Nhược Uyển về.

Tô Nhược Uyển ngơ ngác nhìn ngọc bội trong tay Tiêu Tuần, trong lúc nhất thời không phân biệt được mình có phải đang ở trong mộng hay không. Mãi đến khi Tiêu Tuần nhét ngọc bội vào tay nàng, nàng mới hồi phục lại tinh thần, nhưng lúc này Tiêu Tuần đã quay người đi ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, nháy mắt một luồng khí lạnh thổi vào trong phòng. Tô Nhược Uyển bị lạnh cả người run rẩy, kéo chăn vùi mình vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ nhìn cửa phòng khép lại, bàn tay trong chăn nắm chặt lấy ngọc bội.

Không lâu sau bên ngoài liền truyền đến tiếng của nha hoàn, hai tiểu nha hoàn không chú ý Tô Nhược Uyển đã trở lại liền nói chuyện không ngừng, thanh âm rõ ràng truyền vào tai Tô Nhược Uyển.

"Đại tiểu thư đúng thật là to gan. Thế mà dám ở trước mặt lão gia giở trò trong rượu của thủ phụ đại nhân".

"Ai nói không phải đâu. Cũng may lão gia phát hiện kịp thời, hôm nay nhiều người như vậy, nếu bị người khác phát hiện, thanh danh của đại tiểu thư sẽ bị huỷ hoại".

"Bây giờ đại tiểu thư đang quỳ ở từ đường, cũng không biết thủ phụ đại nhân có truy cứu việc này hay không".

"Suỵt, lão gia đã phân phó qua, việc này không thể truyền ra ngoài".

Tiểu nha hoàn ra hiệu im lặng, âm thanh nói chuyện của hai người mới biến mất, ngay sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Tô Nhược Uyển nghe rõ ràng lời nói của hai người, tay siết chặt ngọc bội, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Không nghĩ tới chuyện phát sinh ngày hôm nay lại do đại tỷ của mình làm ra, khó trách hôm nay Tiêu Tuần lại kỳ quái như vậy.

Nghĩ đến ở tiền sảnh Tiêu Tuần nói đã có người trong lòng, mà hiện giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến Tiêu Tuần không thể không cưới nàng, Tô Nhược Uyển cảm thấy Tiêu Tuần nhất định là vạn phần không muốn, nhưng hắn lại là người tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, chỉ có thể giữ đúng lời hứa.

Lúc này ánh mắt Tô Nhược Uyển dần ảm đạm, bất quá nàng rất nhanh liền cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao nàng thân là thứ nữ, hôn sự chỉ có thể đợi cha cùng Tô phu nhân làm chủ, hiện giờ có thể gả cho người mình thích đã là thập phần may mắn.

Với tính cách của Tiêu Tuần, cho dù không thích nàng, sau này hai người cũng sẽ tôn trọng nhau như khách. Nếu như Tiêu Tuần không muốn gặp nàng, nàng chỉ cần tránh mặt là được. Cùng lắm thì chờ đến khi Tiêu Tuần cưới được người hắn thích, nàng sẽ thoái vị nhường chỗ ngay.

Đến lúc đó nàng đã chiếm xong tiện nghi của Tiêu Tuần, cũng không tính là thua thiệt.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng lại dâng lên sự mệt mỏi. Tô Nhược Uyển vừa động liền phát hiện thân thể vô cùng nhức mỏi, mắt thấy sắc trời không còn sớm nàng liền trực tiếp đi ngủ.

.......

Tới ngày thứ hai, sáng sớm đã có nha hoàn mời nàng đến tiền sảnh. Vừa đến tiền sảnh, Tô Nhược Uyển đã thấy bên trong phòng bày một cái rương, mà cha nàng cùng Tiêu Tuần vẫn còn mặc nguyên quan phục, hiển nhiên là vừa hạ triều trở về.

Nhìn thấy Tô Nhược Uyển, Tô thượng thư thần sắc có chút phức tạp, vẫy tay ý bảo Tô Nhược Uyển đi tới.

"Uyển Nhi, con lại đây".

"Mấy năm trước con đã đến tuổi xuất giá, trong khoảng thời gian này ta cũng đang suy nghĩ đến hôn sự của con. Vừa vặn hôm nay Tuần Nhi tới cửa cầu hôn, muốn lập con làm thê, không biết ý của con thế nào?"

Hôm nay vừa hạ triều Tiêu Tuần liền ngăn Tô thượng thư lại, bày tỏ mong muốn cầu hôn Tô Nhược Uyển, sính lễ cũng đều dâng lên khiến Tô thượng thư choáng váng tại chỗ. Bất quá Tô thượng thư sống hơn nửa đời người rất nhanh liền nghĩ tới chuyện Tô Cẩm Ca hạ dược Tiêu Tuần ngày hôm qua.

Liên tưởng đến Tiêu Tuần bỏ dở cuộc họp giữa chừng, phái người đến nhưng không đón được, ông lập tức hiểu tại sao Tiêu Tuần lại cầu hôn Tô Nhược Uyển.

Hôm qua Tô thượng thư vốn tính toán giới thiệu cả hai nữ nhi cho Tiêu Tuần để hắn lựa chọn, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tô thượng thư lại cảm thấy đem thứ nữ giới thiệu cho Tiêu Tuần sợ là không thích hợp nên chỉ chọn Tô Cẩm Ca.

Ai ngờ đại nữ nhi không biết cố gắng kia lại làm ra chuyện khiến ông hổ thẹn, hiện giờ đánh bậy đánh bạ lại thúc đẩy Tiêu Tuần cùng nhị nữ nhi.

Vốn dĩ Tô thượng thư đối với Tiêu Tuần cực kỳ hài lòng, đem Tô Nhược Uyển gả cho Tiêu Tuần ông cũng yên tâm. Trước mắt tuy dò hỏi ý kiến của Tô Nhược Uyển nhưng thực ra trong lòng sớm đã có định đoạt.

"Con gái đều nghe theo cha".

Tô Nhược Uyển ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, ai ngờ trên mặt hắn không có lấy một tia miễn cưỡng, ngược lại khoé môi treo lên ý cười nhàn nhạt, dáng vẻ xem như tràn đầy vui mừng.

Điều này làm cho Tô Nhược Uyển nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, trong đầu không khỏi nghĩ đến mấy chữ "miễn cưỡng gượng cười", đồng thời âm thầm cảm khái, Tiêu Tuần không hổ là thủ phụ, thế nhưng có thể che giấu cảm xúc kỹ như vậy.

"Nếu đã như vậy cha liền đồng ý mối hôn sự này. Nhân phẩm của Tuần Nhi cha tin tưởng, là người đáng để giao phó".

Hiển nhiên câu trả lời của Tô Nhược Uyển khiến Tô thượng thư rất hài lòng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, lúc này Tiêu Tuần mới đứng dậy khom lưng hành lễ với Tô thượng thư.

"Đa tạ sư phụ tín nhiệm, học trò nhất định sẽ không cô phụ Uyển Nhi".

"Ngươi làm người ta đương nhiên yên tâm. Đợi lát nữa ta phân phó phòng bếp chuẩn bị chút rượu và thức ăn, buổi trưa ngươi ở lại đây ăn cơm, chúng ta bàn chuyện hôn sự".

Tuy rằng hôm qua không thể thúc đẩy Tiêu Tuần cùng Tô Cẩm Ca, nhưng hiện giờ Tiêu Tuần lấy Tô Nhược Uyển, Tô thượng thư trên mặt khó nén nổi vui mừng. Thấy Tiêu Tuần đồng ý ông lại đem tầm mắt chuyển qua trên người Tô Nhược Uyển.

"Uyển Nhi, con mang Tuần Nhi đi dạo một vòng".

Tô thượng thư thấy Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần còn có chút xa lạ liền muốn cho hai người bồi dưỡng cảm tình. Ông vừa nói xong Tiêu Tuần liền chủ động đứng lên đi đến bên cạnh Tô Nhược Uyển.

"Làm phiền Tô cô nương dẫn đường".

Khi Tiêu Tuần nhìn Tô Nhược Uyển trong mắt có một tia sáng loé lên, nhưng Tô Nhược Uyển căn bản không dám nhìn hắn, vội vàng liếc một cái rồi lập tức xoay người đi ra ngoài.

Trước kia Tiêu Tuần thường xuyên đến thăm Tô thượng thư. Hắn đối với Tô phủ cũng không xa lạ gì, ra khỏi sảnh liền nhanh chóng bước đến đi bên cạnh Tô Nhược Uyển.

Liếc nhìn Tiêu Tuần bên cạnh, Tô Nhược Uyển đột nhiên vô cớ khẩn trương, đi về phía trước một khoảng mới phản ứng lại không biết nên đưa Tiêu Tuần đi đâu.

"Đại nhân có nơi nào muốn đi không?"

Tô gia nhiều đời làm ăn buôn bán, lúc trước có thể nói là giàu nhất một vùng, mà Tô thượng thư còn chọn vào triều làm quan, hiện giờ toà nhà đang ở là do tổ tiên nhà họ Tô xây dựng, cũng coi như là căn nhà cổ, hoa viên có nhiều chỗ tốt.

Trước kia Tiêu Tuần là học trò của Tô thượng thư, không tiện nhìn kỹ nội trạch. Hiện giờ trở thành con rể của Tô thượng thư, cuối cùng có thể tuỳ ý tham quan.

"Đến phòng nàng đi".

Lời này vừa nói ra, Tô Nhược Uyển lập tức dừng bước. Hình ảnh hôm qua không chịu khống chế hiện lên trong đầu, làm cho gương mặt nàng nóng lên. Cũng may lúc này giọng nói của Tiêu Tuần lại truyền đến.

"Hôm qua ta có mảnh y phục có lẽ là rơi ở phòng nàng".

———

Má mới chương 2 tự nhiên hai ông bà đã nhảy cóc lên giường làm tôi muốn xỉu 🥲 Hứng thú bừng bừng edit một lèo gần 3k chữ:))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.