Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy

Chương 65: Hoàn chính văn




Mặc dù Tô Dực không cho Tiêu Tuần gặp Tô Nhược Uyển, nhưng đã nhiều ngày đêm nào Tiêu Tuần cũng trộm lẻn vào phòng Tô Nhược Uyển. Để làm cho Tô Nhược Uyển vui, lần nào hắn cũng sẽ mang cho Tô Nhược Uyển một vài món đồ thú vị.

Đêm nay Tô Nhược Uyển vừa mới rửa mặt xong liền nghe thấy phía sau bình phong truyền đến tiếng sột soạt. Biết Tiêu Tuần ngày nào cũng sẽ tới vào giờ này, khoé miệng Tô Nhược Uyển nhịn không được gợi lên ý cười.

Nhưng khi nàng đang định đứng dậy, ánh nến trong phòng đột nhiên tắt ngóm, căn phòng vốn đang sáng sủa trở nên tối tăm. Động tác đứng dậy của Tô Nhược Uyển dừng lại, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một tia cảnh giác.

Nhưng ngay sau đó căn phòng tối đen đột nhiên xuất hiện một vài đốm sáng, nhìn kỹ lại thì thấy mấy con đom đóm đang bay tới. Bây giờ tuy đã là mùa hè nhưng ở trong kinh thành không hay thấy được đom đóm, chỉ có vùng ngoại ô mới có thể thấy.

Tô Nhược Uyển đang hết sức kinh ngạc lại có rất nhiều con đom đóm bay vào, chẳng mấy chốc đã có một đám đom đóm bay trong phòng. Ánh sáng yếu ớt trong đêm tối sáng ngời dị thường, Tô Nhược Uyển bị một màn này hấp dẫn, vươn tay ra liền có mấy con đom đóm bay tới tay nàng.

Tiêu Tuần vừa vòng qua bình phong liền thấy Tô Nhược Uyển đang vui vẻ nhìn đom đóm trong lòng bàn tay. Bộ dáng vui vẻ này làm trong mắt Tiêu Tuần cũng hiện lên ý cười, nhấc chân đi đến trước người Tô Nhược Uyển.

"Đây đều là vi phu tự mình đi bắt, phu nhân có thích không?"

Nói rồi Tiêu Tuần vươn tay ra, chỉ thấy trên cánh tay hắn đột ngột xuất hiện mấy vết đỏ, vừa nhìn đã biết do muỗi đốt gây ra.

"Đương nhiên là thích, để ta bôi chút thuốc cho chàng."

Tiêu Tuần bán thảm trước mặt Tô Nhược Uyển, nhưng thảm lần này lại bán thành công, thấy vết muỗi đốt trên cánh tay Tiêu Tuần, trong lòng Tô Nhược Uyển cảm thấy rất có lỗi, nói xong nàng lập tức đi lấy thuốc mỡ tới.

Cơ thể Tô Nhược Uyển mỏng manh, bị muỗi đốt sẽ để lại dấu vết rõ ràng nên đến mùa hè nàng sẽ chuẩn bị một ít thuốc mỡ, hiện giờ vừa lúc có thể cho Tiêu Tuần dùng.

Sau khi lấy thuốc tới, Tô Nhược Uyển liền lôi kéo Tiêu Tuần ngồi xuống ghế dài. Đom đóm trong phòng bay xung quanh hai người, vừa vặn có thể giúp cho Tô Nhược Uyển thấy rõ vết thương trên tay Tiêu Tuần.

Nàng lấy thuốc mỡ ra, nắm lấy cánh tay Tiêu Tuần bôi lên. Lúc này biểu tình của Tô Nhược Uyển chuyên chú làm Tiêu Tuần nhìn đến ngây người. Mãi đến khi Tô Nhược Uyển bôi xong thuốc hắn cũng chưa phản ứng lại.

"Còn chỗ nào cần bôi thuốc nữa không?"

Thấy bộ dáng ngơ ngác của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển nhịn không được nhéo nhéo mặt hắn. Nhưng khi đang định rút tay lại, Tiêu Tuần lại đột nhiên nắm lấy tay nàng, hơi dùng sức nàng lập tức nhào vào trong lồng ngực Tiêu Tuần.

"Không còn, biểu hiện gần đây của vi phu phu nhân đã vừa lòng chưa?"

Tiêu Tuần nắm lấy tay Tô Nhược Uyển đặt lên môi hôn một chút. Hành động này chọc cho tim Tô Nhược Uyển đập chậm đi nửa nhịp, đặc biệt là dưới ánh sáng tối tăm có vẻ càng thêm rung động lòng người.

"Cũng xem như miễn cưỡng vừa lòng."

Biểu hiện nhiều ngày của Tiêu Tuần xác thật làm nàng rất hài lòng, nhưng dù vậy nàng cũng không nói ra mà làm bộ cố tha thứ cho hắn.

Lời này của nàng làm trên mặt Tiêu Tuần lập tức hiện vẻ vui mừng, vòng tay ôm Tô Nhược Uyển cũng không khỏi siết chặt hơn chút.

"Vậy phu nhân có thể tha thứ cho vi phu không?"

"Tha thứ, nhưng cửa của nhị ca ta chàng vẫn chưa qua được, hắn cũng không biết chuyện gần đây ngày nào chàng cũng tới tìm ta, nếu muốn nhị ca thả ra chàng phải tốn tâm tư một phen."

Mấy ngày trước Tiêu Tuần tới phủ Tướng quân cầu hôn, kết quả Tô Dực trực tiếp nhốt Tiêu Tuần ngoài cửa, Tiêu Tuần đợi bên ngoài cả buổi sáng Tô Dực cũng không cho hắn vào.

Việc này ở trong kinh thành truyền đến ồn ào huyên náo, gần đây Tô Nhược Uyển không ra ngoài mà vẫn truyền tới tai nàng. Đêm đó khi Tiêu Tuần tới tìm nàng nàng còn lấy việc này ra trên chọc Tiêu Tuần.

Vậy nên Tiêu Tuần muốn qua cửa của Tô Dực sợ là khó càng thêm khó, dù sao Tô Dực thân là bạn tốt của Tiêu Tuần, biết đức hạnh của hắn, căn bản sẽ không dễ dàng nhả ra.

"Vậy phu nhân có thể nói tốt cho phu quân trước mặt nhị ca không?"

Tiêu Tuần cũng biết Tô Dực nhìn hắn không vừa mắt, nhưng Tô Dực từ trước đến nay đối với Tô Nhược Uyển ngoan ngoãn phục tùng, nếu Tô Nhược Uyển nói giúp cho hắn thì Tô Dực sẽ không quá làm khó hắn.

"Không được, nếu ta nói giúp cho chàng nhị ca nhất định là sẽ biết chuyện ta lén gặp chàng."

Nói xong Tô Nhược Uyển lại không khỏi sinh ra cảm giác chột dạ, theo bản năng kéo giãn khoảng cách với Tiêu Tuần. Động tác này làm trong mắt Tiêu Tuần hiện lên một tia mất mát, sau đó lại tiến đến trước người Tô Nhược Uyển.

"Vậy vi phu lại nỗ lực tiếp, sớm chút cưới phu nhân trở về."

Có lẽ vì gặp Tô Nhược Uyển nên Tiêu Tuần đặc biệt mặc một bộ y phục màu xanh đậm, tóc cũng dùng trâm ngọc tuỳ ý búi ở sau đầu, cả người nhìn lười nhác lại có vài phần quyến rũ. Khi Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn hắn trong mắt không khỏi hiện vẻ kinh diễm.

Nàng vô thức ngẩng đầu lên hôn Tiêu Tuần, chờ đến khi nàng phản ứng lại, môi của hai người cũng chỉ còn cách một ngón tay. Tô Nhược Uyển đột nhiên có chút hoảng loạn, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người nhưng Tiêu Tuần lại ôm lấy eo nàng làm nàng không thể rời đi.

Cố tình lúc này Tiêu Tuần lại cong khoé miệng, cười như không cười nhìn nàng, dáng vẻ này làm Tô Nhược Uyển căn bản chống đỡ không được. Cuối cùng nàng ôm lấy cổ Tiêu Tuần hôn lên, mà trong mắt Tiêu Tuần hiện lên một tia thực hiện được ý đồ, tuỳ ý để Tô Nhược Uyển ở trên môi mình muốn làm gì thì làm.

......

Mấy ngày tiếp theo Tiêu Tuần trên cơ bản ngày nào cũng sẽ tới phủ Tướng quân cầu hôn, nhưng kết quả vẫn như cũ đến cửa lớn phủ Tướng quân cũng chưa được vào. Nhưng ban ngày không vào được phủ Tướng quân, buổi tối Tiêu Tuần lại trộm trèo vào tìm Tô Nhược Uyển, rất nhiều lần đều suýt chút nữa bị Tô Dực phát hiện.

Mà Tô Nhược Uyển sau khi dò xét ý của nhị ca nhà mình xong, biết hắn sắp buông tha thì không cho Tiêu Tuần đêm nào cũng đến tìm nàng nữa, tránh cho nhị ca nàng phát hiện lại thất bại trong gang tấc.

Tiêu Tuần nghe lời Tô Nhược Uyển liên tiếp mấy ngày không đến phủ Tướng quân. Như vậy làm Tô Nhược Uyển có chút không thích ứng được. Trước kia nàng vốn thích ở trong phủ nhưng hiện giờ lại đột nhiên lại cảm thấy nhàm chán, ngay cả xem thoại bản cũng có thể mơ màng ngủ mất.

"Uyển Nhi, sao muội lại ngủ ở đây? Cơ thể không khoẻ sao?"

Hôm nay Tô Nhược Uyển ở trong sân phơi nắng, không chú ý một cái đã ngủ mất. Sở Thanh Nhiễm tới tìm nàng mới đánh thức nàng dậy. Tô Nhược Uyển mở to mắt mới ý thức được không ngờ mình lại ngủ quên, thấy bộ dáng lo lắng của Sở Thanh Nhiễm, nàng có chút ngượng ngùng cười cười.

"Ta không có việc gì, Sở tỷ tỷ không cần lo lắng, có lẽ là dạo gần đây có chút nhàm chán nên buồn ngủ."

"Vậy thật trùng hợp, ta đoán được muội khoảng thời gian này có lẽ là nhàm chán nên đang định rủ muội đi trà lâu nghe kể chuyện đây."

Khoảng thời gian trước trong triều xảy ra náo loạn nên Tô Nhược Uyển vẫn luôn ở trong phủ Tướng quân không ra khỏi cửa. Sở Thanh Nhiễm hiểu rõ tính cách của Tô Nhược Uyển, biết có lẽ nàng sẽ nhàm chán. Đúng lúc hôm nay Sở Thanh Nhiễm rảnh rỗi nên nàng định đưa Tô Nhược Uyển đi uống trà nghe chuyện.

Gần đây Tô Nhược Uyển càng thêm lười nhác, mặc dù nhàm chán cũng không muốn ra khỏi sân, nhưng hiện giờ Sở Thanh Nhiễm nói lại khơi lên hứng thú của nàng.

"Chúng ta mau đi đi, ta ở trong phòng đọc thoại bản mệt đến rã rời, vẫn là nghe kể chuyện thú vị hơn."

Tô Nhược Uyển đi theo Sở Thanh Nhiễm khỏi phủ tướng quân đã thấy có xe ngựa sớm đỗ ngoài cửa. Nhưng sau khi hai người lên xe ngựa, Tô Nhược Uyển nhìn xe ngựa chạy về phía trước lại phát hiện đây không phải đường đến quán trà.

"Sở tỷ tỷ, sao chúng ta lại đi đường này? Đến quán trà nên đi đường khác mới đúng."

"Đây là quán trà mới mở một thời gian, nghe nói tiên sinh kể chuyện mời đến đều kể chuyện hiếm lạ nên ta muốn rủ muội đi nghe một chút."

Hai người nói chuyện một lúc xe ngựa đã dừng lại, Tô Nhược Uyển nhìn xuyên qua cửa sổ quả nhiên thấy nơi này nhiều thêm một quán trà. Từ xa nhìn lại chỉ thấy trong quán trà không còn chỗ ngồi, chắc hẳn đều là nghe danh đến nghe kể chuyện.

Sau khi hai người xuống xe ngựa, Tô Nhược Uyển thấy bên trong đều là người không khỏi dừng bước chân, mà Sở Thanh Nhiễm lại trực tiếp lôi kéo nàng đi vào bên trong.

"Chỗ này gần đây người đến nghe kể chuyện rất nhiều, nhưng ta đã đặt một phòng riêng rồi, muội trực tiếp đi theo ta vào là được."

Quả nhiên hai người vừa mới đi vào đã có tiểu nhị nhận ra Sở Thanh Nhiễm, tiểu nhị kia đi đến trước mặt hai người, ân cần dẫn hai người đến một phòng ở lầu hai.

Phòng riêng có tầm nhìn thoáng đãng, có thể thấy rõ ràng tiên sinh kể chuyện ở phía dưới, trên bàn còn đặt nước trà cùng điểm tâm. Phòng riêng cũng được bài trí rất dụng tâm, xác thật so với chỗ hai người thường đi trước kia tốt hơn nhiều.

"Nơi này còn có đồ ăn, trưa nay chúng ta không về nữa, ở lại đây dùng cơm luôn đi."

Tô Nhược Uyển vừa mới ngồi xuống Sở Thanh Nhiễm liền đưa một chén trà qua. Lời này của nàng làm Tô Nhược Uyển rất hứng thú, khi nhận lấy chén trà trong mắt cũng hiện ra ánh sáng.

"Được nha, dạo này ta đột nhiên muốn ăn cá hầm cải chua, không biết chỗ này có không."

"Đợi lát nữa hỏi một chút là được, nhưng muội làm sao vậy? Ta nhớ trước kia muội không ăn được đồ chua."

"Ta cũng không biết, gần đây khẩu vị đột nhiên trở nên kỳ quái, còn mập lên không ít, có lẽ là do lâu rồi không ra ngoài đi."

Tô Nhược Uyển cũng phát hiện đã nhiều ngày mình trở nên có chút kỳ quái, cẩn thận nghĩ lại nàng cảm thấy hẳn là do nhiều ngày Tiêu Tuần không đến tìm nàng, nàng ở trong phủ quá nhàm chán nên mới thế.

Nàng nói xong Sở Thanh Nhiễm cũng như suy tư gật đầu, cảm thấy Tô Nhược Uyển nói cũng có vài phần đạo lý.

Chẳng mấy chốc sự chú ý của hai người đã chuyển tới tiên sinh kể chuyện dưới lầu, mà tiên sinh kể chuyện này quả nhiên danh bất hư truyền, kể chuyện xưa vô cùng thú vị, Tô Nhược Uyển rất nhanh đã nghe đến mê mẩn.

Mãi cho đến giữa trưa tiên sinh kể chuyện kia mới rời khỏi trà lâu, Tô Nhược Uyển nghe còn chưa đã thèm phát hiện đã tới giờ dùng cơm. Đúng lúc này tiểu nhị đi lên hỏi hai người có muốn gọi đồ ăn hay không, hai người liền quyết định dùng bữa xong lại đi mua chút quần áo trang sức.

Nhưng khi đồ ăn được mang lên, Tô Nhược Uyển vốn đang đói bụng ngửi được hương vị lại nổi lên cảm giác ghê tởm. Cái này doạ cho Sở Thanh Nhiễm sợ không nhẹ, mắt thấy Tô Nhược Uyển không ngừng nôn khan, nàng nhanh chóng đi qua vỗ lưng cho Tô Nhược Uyển.

"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Nếu không vẫn là trở về mời đại phu xem một chút đi."

"Không có việc gì, có lẽ là hương vị của mấy món này ta không quá thích, không bằng chúng ta đổi chỗ khác đi?"

Sau khi nôn khan một trận, Tô Nhược Uyển nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn không khỏi nhíu mày. Cảm giác ghê tởm nơi đáy lòng còn chưa tan đi, nàng liền tính đổi một quán ăn, nhưng Sở Thanh Nhiễm lại lo nàng sinh bệnh, nhất định phải đưa nàng trở về xem đại phu.

Đúng lúc trên phố này có một y quán, Sở Thanh Nhiễm cơm cũng không lo ăn vội vàng đưa Tô Nhược Uyển đi đến y quán. Hiện giờ đang là giữa trưa, y quán cũng không có quá nhiều người. Thấy đại phu ngồi ở một bên, Sở Thanh Nhiễm lập tức lôi kéo Tô Nhược Uyển tiến lên.

"Đại phu, cơ thể nàng có chút không khoẻ, làm phiền ngài giúp nàng nhìn xem đây là bị làm sao."

"Phu nhân đưa tay ra đi để lão phu bắt mạch cho ngài."

Đại phu vuốt chòm râu rồi lấy ra một cái khăn tay, đợi sau khi Tô Nhược Uyển vươn tay ra, đại phu liền đặt cái khăn trên cổ tay nàng rồi bắt mạch.

Nhìn biểu tình của đại phu dần ngưng trọng, Tô Nhược Uyển cùng Sở Thanh Nhiễm đều trở nên lo lắng. Cũng may cuối cùng khi đại phu thu khăn tay lại trên mặt lộ ra mộ nụ cười.

"Chúc mừng phu nhân, phu nhân đã có thai được một tháng rồi, chẳng qua phu nhân bị chứng suy nhược cơ thể. Lão phu kê cho phu nhân mấy phương thuốc bổ khí huyết, phu nhân dùng đúng giờ mỗi ngày thì có thể thuận lợi sinh ra một thai nhi khoẻ mạnh."

Đại phu nói làm hai người sửng sốt, Tô Nhược Uyển bất giác sờ lên bụng mình, còn có chút không tin mình hoài thai. Mà Sở Thanh Nhiễm ở bên cạnh lại vô cùng khiếp sợ, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Tô Nhược Uyển.

"Đứa nhỏ này là của ai?"

"Hẳn... hẳn là của Tiêu Tuần đi."

Nói xong Tô Nhược Uyển còn có chút chột dạ, Sở Thanh Nhiễm rất nhanh đã phản ứng lại, trong ánh mắt mang theo chút dò xét nhìn về phía Tô Nhược Uyển.

"Nếu ta nhớ không nhầm một tháng trước muội vừa mới được phong làm quận chúa, sau đó Tiêu Tuần ngay cả cửa của phủ Tướng quân cũng không vào được. Muội thành thật nói cho ta biết, muội cùng Tiêu Tuần gặp nhau như thế nào?"

"Trong khoảng thời gian này đêm nào hắn cũng sẽ lặng lẽ trèo tường vào."

Khi nói chuyện ngữ khí của Tô Nhược Uyển cũng yếu đi vài phần, thấy vậy Sở Thanh Nhiễm lại thở dài. Thật ra nàng hiểu cảm giác của Tô Nhược Uyển, hai người hoà ly vốn là để bảo vệ an toàn cho Tô Nhược Uyển, hơn nữa Tô Nhược Uyển thích Tiêu Tuần đã nhiều năm, nhanh như vậy đã tha thứ cho Tiêu Tuần về tình cảm cũng có thể hiểu được.

"Kê chút thuốc dưỡng thai trước đã, trở về rồi nói sau. Nhị ca muội gần đây cũng nguôi ngoai rồi, bây giờ nếu biết muội có thai nhất định là sẽ không làm khó Thủ phụ nữa."

Đúng lúc này đại phu cũng kê xong phương thuốc, Sở Thanh Nhiễm nhận lấy phương thuốc xong lập tức đưa Tô Nhược Uyển trở về phủ Tướng quân.

Hôm nay trùng hợp Tô Dực ở trong phủ, sau khi biết được chuyện Tô Nhược Uyển mang thai thì chấn kinh hồi lâu. Nhưng sau khi hắn biết được khoảng thời gian này đêm nào Tiêu Tuần cũng đều tới tìm Tô Nhược Uyển, Tô Dực lập tức cầm lấy thanh kiếm ở bên cạnh muốn đến phủ Thủ phụ.

"Tiêu Tuần tên chó má này! Hôm nay ta nhất định phải làm thịt hắn!"

"Nhị ca đừng xúc động, nếu giết Tiêu Tuần hài tử sẽ không có cha."

Sau khi Tô Dực cầm lấy kiếm, Tô Nhược Uyển lập tức ngăn hắn lại. Mà Tô Dực nhìn thấy thần sắc khẩn trương của Tô Nhược Uyển trên mặt hiện lên chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn theo ý nàng thả kiếm xuống.

"Nhị ca biết muội đau lòng cho Tiêu Tuần, nhưng hắn vô lại như vậy nhị ca không giáo huấn hắn một phen không nuốt được nỗi hận trong lòng."

Vốn dĩ Tô Dực đã quyết định nếu Tiêu Tuần lại đưa sính lễ tới sẽ không làm khó hắn nữa. Nhưng hiện tại biết Tiêu Tuần đã trộm gặp Tô Nhược Uyển rất nhiều lần, hai người thậm chí còn có cả hài tử, Tô Dực lập tức giận sôi máu.

"Vậy nhị ca xuống tay nhẹ một chút, đừng đánh vào mặt, mặt bị thương sẽ rất khó coi."

Lúc trước khi nhị ca nàng vừa mới hồi kinh, biết được Tiêu Tuần cùng nàng thành thân đã giáo huấn Tiêu Tuần một trận, lần đó vết thương trên khoé miệng Tiêu Tuần rất lâu mới khỏi. Tô Nhược Uyển còn lo lắng Tiêu Tuần sẽ bị huỷ dung, khẩn trương bôi thuốc mỡ cho hắn.

"Ta biết rồi, ta cho người đưa cơm trưa lại đây trước đã, muội mới mang thai, không thể bị đói."

Biết được mình sắp được làm cữu cữu, Tô Dực cũng vô cùng cao hứng, nói xong liền tự mình đến phòng bếp phân phó người chuẩn bị đồ ăn cho Tô Nhược Uyển.

Tới chiều Tô Dực liền phái hạ nhân đến phủ Thủ phụ mời Tiêu Tuần. Mà Tiêu Tuần thấy Tô Dực cuối cùng cũng thả ra liền trực tiếp mang theo sính lễ đi tới phủ Tướng quân. Lần này không có người ngăn cản hắn, chỉ là vừa mới đi vào đã phát hiện mấy con chó dữ đang đứng chắn trước mặt hắn.

Cái này làm cho Tiêu Tuần có chút khó hiểu, đúng lúc này Tô Dực đi ra, sau khi thấy Tiêu Tuần trên mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ tức giận.

"Ngươi cái đồ vô sỉ này! Thế mà lại nhân lúc ta không phòng bị trộm đột nhập vào trong phủ tìm Uyển Nhi, bây giờ còn làm Uyển Nhi có thai, ngươi nói xem ta nên tính sổ với ngươi như thế nào?"

Bỗng nhiên nghe được tin tức Tô Nhược Uyển mang thai, Tiêu Tuần cũng trở nên sửng sốt. Nhưng rất nhanh trên mặt hắn đã không nhịn được hiện ra ý cười, thậm chí còn có chút kích động đi về phía trước hai bước.

"Vậy lần này nhị ca không thể cản trở được, ta nhất định phải cưới Uyển Nhi về. Bất quá cho dù nhị ca có ngăn cản cũng vô dụng, ta cùng Uyển Nhi chỉ hoà ly bằng miệng, vẫn chưa ký vào thư hoà ly. Thánh chỉ tứ hôn trước kia của bệ hạ ta vẫn còn giữ. Cho dù nhị ca không đồng ý Uyển Nhi vẫn như cũ là phu nhân của ta."

Tiêu Tuần làm việc luôn lưu lại đường lui cho mình, mặc dù chuyện hắn cùng Tô Nhược Uyển hoà ly mọi người đều biết nhưng lúc trước hắn cùng Tô Nhược Uyển vẫn chưa ký vào thư hoà ly nên tính ra hắn và Tô Nhược Uyển căn bản không tính là đã hoà ly.

"Ngươi thật đúng là vô sỉ, muốn ta đồng ý cho ngươi cưới Uyển Nhi cũng không phải là không được. Đây đều là chó ta nuôi, nếu ngươi có thể qua cửa của chúng nó ta sẽ đồng ý hôn sự của hai người. Nhưng nếu ngươi làm chúng nó bị thương ta sẽ lập tức đuổi ngươi ra khỏi phủ."

Những con chó này đều rất to, nhìn vô cùng hung mãnh, đều là chó Tô Dực nuôi ở quân doanh, cùng hắn hành quân đánh giặc. Cho dù Tiêu Tuần võ nghệ cao cường, muốn không đả thương đến chúng nó mà thuận lợi đi qua sợ là cũng có chút khó khăn.

Nói xong Tô Dực liền xoay người vào trong phủ, hạ nhân cũng cởi dây thừng xích trên cổ những con chó này, không có dây trói đàn chó lập tức nhe răng xông về phía Tiêu Tuần.

Cũng may Tiêu Tuần phản ứng nhanh nhẹn, tránh đi xông đến trước mặt một con chó. Nhưng mấy con chó khác cũng không vừa, rất nhanh Tiêu Tuần đã bị đàn chó bao vây, trong lúc nhất thời xung quanh toàn là tiếng chó sủa. Không ít hạ nhân đều tránh ở xa lặng lẽ xem náo nhiệt.

Sau khi biết được Tô Nhược Uyển mang thai, Tiêu Tuần càng thêm gấp gáp muốn gặp Tô Nhược Uyển. Nếu là ngày thường hắn chỉ cần tốn chút sức lực nhất định là có thể bình an vô sự tránh khỏi đám chó này, nhưng hiện giờ Tiêu Tuần cũng không rảnh lo nhiều như vậy, lập tức trực tiếp xông qua.

Hành vi lỗ mãng như thế nhất định là sẽ nếm chút khổ sở. Chờ đến khi Tiêu Tuần thành công thoát được, y phục của hắn đã bị chó cắn rách mấy chỗ, bộ dáng có chút chật vật.

Nhưng Tiêu Tuần cũng không rảnh lo nhiều như vậy, ngựa quen đường cũ đi đến chỗ Tô Nhược Uyển ở.

Lúc này Tô Nhược Uyển đang nằm trong sân phơi nắng, nghe được động tĩnh nàng mở to mắt mới phát hiện Tiêu Tuần đã đi đến trước mặt nàng. Nhưng thấy bộ dáng chật vật của Tiêu Tuần nàng nhịn không được che miệng cười cười.

"Sao phu quân lại chật vật như thế này?"

"Ta... ta sắp được làm cha?"

Giờ phút này Tiêu Tuần kích động đến mức chân tay có chút luống cuống, bộ dáng bày mưu lập kế trước kia hoàn toàn biến mất không còn một mảnh, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Nhược Uyển, bộ dáng ngốc nghếch này làm ý cười trên mặt Tô Nhược Uyển lại sau thêm vài phần, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Tuần gật đầu.

"Đúng vậy, hôm nay vừa mới xem qua đại phu, đã được một tháng."

Vừa dứt lời, Tiêu Tuần đã lập tức ôm lấy Tô Nhược Uyển. Dựa vào trong ngực Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của Tiêu Tuần đập rất nhanh. Nhưng rất mau Tiêu Tuần đã buông Tô Nhược Uyển ra, chỉ thấy động tác của hắn vô cùng cẩn thận, sợ sẽ làm Tô Nhược Uyển bị thương.

"Phu quân không cần khẩn trương như thế, mặc dù thai nhi còn nhỏ nhưng đại phu nói chỉ cần uống chút thuốc dưỡng thai là được. Nhưng hôm nay phu quân vào như thế nào vậy?"

"Vừa rồi nhị ca thả mấy con chó dữ ở trong phủ ra ngăn đường đi của vi phu, vi phu vội vàng muốn gặp phu nhân nên có hơi chật vật, nhưng cũng may vi phu thành công thông qua, nhị ca đã đồng ý cho ta cưới phu nhân rồi."

Tiêu Tuần thích nhất bán thảm trước mặt Tô Nhược Uyển, hiện giờ hắn vừa nói xong, quả nhiên trên mặt Tô Nhược Uyển lộ ra vẻ đau lòng. Nhân lúc xung quanh vắng vẻ, Tô Nhược Uyển đột nhiên tiến đến trước mặt Tiêu Tuần hôn lên môi hắn một cái.

"Phu quân vất vả rồi, bây giờ nhị ca đã đồng ý, chàng còn không mau thương lượng với nhị ca ngày kết hôn đi?"

"Bây giờ vi phu đi ngay đây."

Lời này làm Tiêu Tuần như tỉnh mộng, nói xong lập tức đứng ra ra khỏi sân.

Mấy tháng trước Tiêu Tuần đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của hắn và Tô Nhược Uyển, hiện giờ sau khi thương lượng ngày kết hôn với Tô Dực, hắn lập tức trực tiếp định ra ngày kết hôn là ba ngày sau.

Mặc dù đây là lần thứ hai hắn và Tô Nhược Uyển thành hôn nhưng phô trương không kém lần đầu. Chẳng qua bởi vì Tô Nhược Uyển mang thai, Tiêu Tuần sợ Tô Nhược Uyển mệt nên lược bớt đi một số lễ tiết rườm rà.

Tới ngày thành hôn hôm nay, Tô Nhược Uyển thật ra vẫn sinh hoạt như bình thường, ngủ đến gần giữa trưa mới rời giường. Thậm chí sau khi rời giường Tô Dực sợ nàng đói còn để nàng dùng xong bữa trưa rồi mới cho nha hoàn giúp nàng rửa mặt chải đầu trang điểm.

Đến chiều Tiêu Tuần đã sớm chờ ở ngoài cửa phủ Tướng quân, đợi Tô Nhược Uyển trang điểm xong lập tức bị Tiêu Tuần bế vào trong kiệu. Vì để Tô Nhược Uyển có thể thoải mái hơn chút, Tiêu Tuần đặc biệt phái thêm vài người nâng kiệu, bên trong kiệu còn được trải rất nhiều đệm mềm để cho Tô Nhược Uyển nghỉ tạm.

Dưới sự an bài của Tiêu Tuần, cỗ kiệu vô cùng vững vàng, Tô Nhược Uyển không cảm nhận được bất cứ sự xóc nảy nào. Chờ đến khi cỗ kiệu hạ xuống, nàng còn có chút mơ màng sắp ngủ.

"Phu nhân kiên trì một lúc, rất nhanh là có thể trở về nghỉ ngơi rồi."

Mặc dù Tô Nhược Uyển đội khăn voan nhưng Tiêu Tuần vẫn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng buồn ngủ. Thanh âm của Tiêu Tuần truyền vào trong tai làm cơn buồn ngủ của Tô Nhược Uyển tiêu tán đi vài phần.

Thừa dịp hai người đang đi vào trong phủ, Tô Nhược Uyển xốc khăn voan lên lặng lẽ nhìn thoáng qua Tiêu Tuần. Nhưng mà nàng vừa mới nhìn sang, Tiêu Tuần đã vừa vặn quay đầu bắt gặp ánh mắt nàng.

"Mệt sao? Không bằng để vi phu ôm phu nhân vào?"

"Không cần, chỉ là lần trước thành thân không thể nhìn phu quân nhiều thêm vài lần, lần này vừa lúc bù vào."

Lúc trước khi thành thân Tiêu Tuần mặc một bộ hồng y làm nàng kinh diễm không thôi, nhưng khi đó nàng sợ Tiêu Tuần phát hiện ra tâm tư của mình nên không dám nhìn nhiều, bây giờ lại có cơ hội, nàng đương nhiên là muốn nhìn cho đủ.

Nhưng Tô Nhược Uyển vừa mới nói xong Tiêu Tuần đột nhiên dừng bước, nắm lấy tay nàng cúi người chui vào trong khăn voan. Ngay sau đó trên môi Tô Nhược Uyển lập tức truyền đến một cảm xúc mềm mại, cái này làm cho cả người nàng tức khắc cứng đờ, nhịp tim cũng không ngừng đập nhanh hơn.

"Lần trước thành thân vi phu đã muốn làm như vậy."

Khi rời đi Tiêu Tuần còn không quên dán vào tai nàng thấp giọng nói những lời này. Hiện giờ phía sau còn có rất nhiều hạ nhân đi theo hai người, hành động này của Tiêu Tuần thật sự quá to gan, khi Tô Nhược Uyển lấy lại tinh thần sắc mặt đã trở nên đỏ bừng, cũng may có khăn voan che cho nàng nên người khác không thấy được bộ dáng thẹn thùng của nàng.

Hôm nay có không ít người tới dự tiệc cưới, lần trước Tiêu Tuần thành thân trong cao đường chỉ có một mình hoàng đế. Hiện giờ hoàng đế cùng hoàng hậu đều ngồi ở trên, vè mặt hai người vui mừng, đặc biệt là hoàng đế cả người toả sáng, như là trẻ ra vài tuổi.

Theo tiếng "Đưa vào động phòng" vang lên, Tiêu Tuần lập tức nắm lấy lụa đỏ dẫn theo Tô Nhược Uyển đi vào trong phòng nghỉ. Chẳng qua còn chưa đi được mấy bước Tiêu Tuần đã sợ Tô Nhược Uyển mệt liền trực tiếp ôm nàng trở về phòng.

Vào trong phòng Tiêu Tuần lập tức vén khăn voan của Tô Nhược Uyển lên, tầm mắt của Tô Nhược Uyển cuối cùng cũng trở nên thoáng đãng. Nhìn Tiêu Tuần một thân hồng y trước mặt, Tô Nhược Uyển nhìn hắn chằm chằm căn bản không thể rời mắt.

Lúc này Tiêu Tuần lại cúi người đến trước mặt nàng, hôn lên môi đỏ của nàng. Hiện giờ trong phòng chỉ có hai người nàng cùng Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển cũng không thẹn thùng trực tiếp ôm lấy cổ Tiêu Tuần cố gắng đáp lại hắn.

"Vi phu đi kính rượu đã, phu nhân rửa mặt trước đi, đổi y phục thoải mái một chút, đợi lát nữa đồ ăn sẽ đưa lại đây, phu nhân rửa mặt xong là có thể ăn được rồi."

Sau khi hai người tách ra Tiêu Tuần lại ghé sát vào tai Tô Nhược Uyển dặn dò một câu. Vốn dĩ hai người phải cùng đi kính rượu, nhưng Tiêu Tuần sợ Tô Nhược Uyển mệt nên không đưa nàng đi cùng.

Như thế cũng hợp ý của Tô Nhược Uyển, mặc dù hôm nay không rườm rà như lần đầu tiên thành thân nhưng Tô Nhược Uyển ngồi kiệu lâu vẫn có chút mệt mỏi, hiện giờ vừa lúc có thể nghỉ một chút.

"Được, vậy vi phu uống ít rượu thôi."

Lúc Tiêu Tuần sắp ra khỏi cửa, Tô Nhược Uyển cũng không yên tâm dặn dò hắn một câu. Chờ sau khi Tiêu Tuần rời khỏi Hoàn Nhi mới tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt.

Sau khi tháo cây trâm trên đầu xuống, Tô Nhược Uyển cảm thấy cả người nhẹ nhàng đi không ít. Rửa mặt xong thức ăn cũng được mang lên, nàng chỉ tuỳ ý liếc mắt một cái đã phát hiện đồ ăn đưa tới đều là những món nàng muốn ăn.

Gần đây bởi vì mang thai nên khẩu vị của nàng cũng trở nên khó chiều hơn. Mà Tiêu Tuần thế nhưng nhanh như vậy đã thăm dò được sở thích của nàng, điều này làm trong lòng nàng không khỏi sinh ra một tia ấm áp.

Lần này Tiêu Tuần quay lại rất sớm, Tô Nhược Uyển vừa mới cơm nước xong Tiêu Tuần đã đẩy cửa phòng ra.

"Phu quân! Sao lần này chàng trở về sớm thế?"

Tô Nhược Uyển vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi đã thấy Tiêu Tuần trở về, bước chân nàng dừng một chút rồi lập tức đi về phía Tiêu Tuần. Vừa tới gần nàng trực tiếp nhào vào trong lòng Tiêu Tuần, mà làm nàng kinh ngạc chính là trên người Tiêu Tuần thế nhưng không hề có mùi rượu, chỉ có một mùi hương nhàn nhạt của trà.

"Muốn nhanh gặp phu nhân nên trở về sớm một chút, vi phu biết phu nhân không ngửi được mùi rượu nên đặc biệt lấy trà thay rượu kính khách khứa. Nhìn vi phu tự giác như thế phu nhân có gì để khen thưởng không?"

Bộ dáng hiện giờ của Tiêu Tuần vốn đã làm trong lòng Tô Nhược Uyển ngứa ngáy, hiện tại lại biết được Tiêu Tuần vì nàng mà không uống rượu, xúc động nơi đáy lòng cũng hoàn toàn không kiềm chế được, nhón chân hôn lên môi Tiêu Tuần.

Thậm chí tay nàng cũng trở nên không thành thật, muốn duỗi tay cởi bỏ đai lưng của Tiêu Tuần. Cũng may Tiêu Tuần kịp thời phản ứng lại bắt được tay nàng.

"Hiện giờ phu nhân đang mang thai, không thể làm loạn."

"Đêm thành thân trước kia ta nằm bên cạnh chàng tại sao chàng lại thờ ơ?"

Tiêu Tuần nói làm Tô Nhược Uyển khôi phục lại lý trí, nhưng lúc này nàng lại nghĩ đến đêm thành thân lần đầu tiên của hai người. Chuyện này nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội, nàng muốn hỏi cho rõ ràng.

"Khi đó cơ thể của phu nhân còn chưa hồi phục, vi phu sợ làm phu nhân bị thương nên mới như thế. Nhưng phu nhân ngủ thật sự không thành thật, đêm đó vi phu thức trắng đêm không ngủ được."

Ngữ khí của Tiêu Tuần có chút bất đắc dĩ, mà Tô Nhược Uyển cẩn thận nghĩ lại, sáng sớm hôm sau đáy mắt Tiêu Tuần xác thật là thâm đen. Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển hiện lên một tia giảo hoạt, khi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tuần khoé miệng còn mang theo ý cười.

"Thì ra là như vậy nha, lần này sợ là phu quân lại một đêm khó ngủ rồi."

"Không ngại, vi phu vui vẻ chịu đựng."

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, khoé miệng hai người cong lên, trong mắt đều là tình yêu không kiềm chế được.

Mà sau này hai người rốt cuộc cũng không cần phải che giấu tình cảm với đối phương nữa.

(Hoàn chính văn)

___

Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Vì đây là bộ đầu tay của mình nên có gì sai sót mọi người hoan hỉ góp ý nha 🥰 Về truyện thì thật sự đối với cá nhân mình đây không phải là một bộ quá xuất sắc. Có lẽ tác giả đã dồn hết những tinh tuý vào văn án rồi nên chính truyện có hơi rời rạc và nhạt nhẽo. Cách triển khai và giải quyết vấn đề cũng không được thuyết phục, chắc vì truyện tập trung vào tuyến tình cảm nam nữ chính nên quyền đấu khá qua loa và không đọng lại gì. Cũng không thấy được sự âm hiểm và sắc sảo của nam chính như tác giả xây dựng. Truyện còn nhiều sạn và với tư cách là độc giả thì mình cảm thấy nửa cuối truyện bắt đầu đuối dần. Nhưng dù sao đây cũng là tác phẩm đầu tiên mình edit nên mình vẫn rất trân trọng dù truyện chưa thật sự như mình kỳ vọng. Lảm nhảm thế thôi chứ mọi người tự đọc và cảm nhận nha. Biết đâu sẽ có bạn yêu thích truyện, thích văn phong của tác giả và hợp với cách edit của mình thì sao 🫢

Sắp tới mình sẽ lên một bộ hiện đại tên là "Tối nay người sẽ rời đi" mong mọi người ủng hộ nha 😘


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.