Vân Thiên Vũ nhìn thấy Lâm Thanh Dương lại nhớ đến Tiêu Dạ Thần, hai người này có khí chất rất giống nhau.
Nhưng Lâm Thanh Dương có vẻ tự tin hơn so với Tiêu Dạ Thần, có sức uy hiếp hơn nhiều.
“Mong được giúp đỡ.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, lại chào thành chủ và thành chủ phu nhân một tiếng, sau đó đi cùng Bùi Đông Sơn ra khỏi sảnh chính.
Phía sau thành chủ bắt đầu ra lệnh mời trưởng lão đến đây thương lượng, để làm thế nào cứu nữ nhi nhà mình.
Vân Thiên Vũ nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sư mẫu sẽ không sao chứ, hơn nữa cho dù Lâm gia cứu được sư mẫu, chỉ sư mẫu và sư phó vẫn không thể ở bên nhau.
Nghĩ đến hai người bọn họ đang có cuộc sống tốt đẹp ở Đông Đại Lục, sư phó cũng chỉ vì muốn giúp mình, nên mới bị người của Quân gia phát hiện.
Cho nên nàng nhất định phải giúp hai người được bên nhau.
Nhưng nếu muốn giúp bọn họ được bên nhau, nàng phải trở thành người sức ảnh hưởng lớn, lớn mạnh đến mức hai đại thành chủ cũng phải kiêng dè, bọn họ sẽ không dám ngăn cản sư phó và sư mẫu ở bên nhau.
Cho nên chỉ có thể trở thành người có sức ảnh hưởng, trước khi chưa trở thành người có sức ảnh hưởng, nàng nói gì cũng trở nên vô nghĩa.
Vân Thiên Vũ nghĩ trong lòng nắm chặt tay, âm thầm quyết tâm, nhất định phải đi Bảo Linh tháp của học viện Thiên Kình tu luyện.
Trong xe ngựa Bùi gia, Bùi Đông Sơn cười đến híp cả mắt, lão ta nhìn ánh mắt Vân Thiên Vũ, càng nhìn càng cảm thấy Vân Thiên Vũ là một kho báu.
Không chỉ dẫn dắt thế hệ trẻ của Bùi gia, giúp cho cuộc thi lần này Bùi gia có thể vinh danh năm cái tên.
Bây giờ lại là đệ tử của nữ nhi thành chủ, sau này thành chủ đại nhân nhìn vào điều này, cũng sẽ không làm khó lão ta nhiều nữa.
Bùi Đông Sơn nghĩ đến điều này cảm thấy rất vui vẻ.
Lão ta nhìn Vân Thiên Vũ: “Tiểu Khê, cháu thật sự là đồ đệ của nữ nhi thành chủ.”
Vân Thiên Vũ lắc đầu, Bùi Đông Sơn kinh ngạc, trước đó không phải mới nói là đồ đệ sao.
“Thật ra cháu là đệ tử của thiếu thành chủ Thanh Phong thành, nữ nhi của thành chủ Bạch Hạch thành đã gả cho sư phó của cháu ở Đông Đại Lục, cho nên chính xác mà nói, bà ta là sư mẫu của cháu.”
“Cái gì, cháu nói cháu là đệ tử của thiếu thành chủ Thanh Phong thành.”
Sắc mặt Bùi Đông Sơn thay đổi, lão ta nhanh chóng nắm lấy tay Vân Thiên Vũ nói.
“Tiểu Khê, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để chuyện này lộ ra ngoài, nếu lộ ra rồi, nhất định cháu sẽ gặp phiền toái, bởi vì Thanh Phong thành và Bạch Hạc thành là kẻ thù không đội trời chung.”
“Tại sao lại là kẻ thù không đội trời chung?”
Vân Thiên Vũ muốn biết rõ nội tình, xem có thể cởi bỏ nút thắt này hay không.
Nhưng Bùi Đông Sơn cũng không biết rõ, lão ta lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết tổ tiên của Quân gia và Lâm gia có thù, cho nên đời đời kiếp kiếp là kẻ thù không đôi trời chung, cho đến bây giờ Thanh Phong thành và Bạch Hạc thành vẫn là đối thủ, người của hai tòa thành hễ gặp nhau là đối đầu.”
“Cho nên lúc cháu vào học viện Thiên Kình động phải người của Thanh Phong thành, nhất định phải cẩn thận, nhớ kỹ đừng bao giờ nói cháu là đệ tử của thiếu thành chủ Thanh Phong thành, cháu chỉ cần nói cháu là đệ tử của nữ nhi thành chủ Bạch Hạc thành là được.”
Vân Thiên Vũ nghĩ nghĩ gật đầu: "Được rồi."
Bùi Đông Sơn yên tâm, đưa Vân Thiên Vũ đi thẳng về nhà.
Khắp nơi trong Bùi gia đều ngập tràn không khí hân hoan, vui vẻ.
Bùi Khang và Lâm Tú Uyển cũng rất vui vẻ, không nghĩ tới tiểu Khê vừa trở về đã được học viện Thiên Kình tuyển chọn, chuyện này thật sự quá tốt rồi.
Tương phản với vui mừng của người khác Vân Thiên Vũ vẫn rất lạnh nhạt, nếu nàng nhớ không nhầm, trước mắt chỉ là vượt qua dự tuyển, sau ba ngày nữa còn phải tái đấu, được chọn mới có thể chính thức trở thành tân môn sinh của học viện Thiên Kình, không được chọn thì khi đó mới gọi là không còn mặt mũi nào.