Nhìn cái tên trên linh kính bài, Vân Thiên Vũ hài lòng nhếch khóe môi.
Nàng quay sang nhìn vị trí bên cạnh, người đứng ở vị trí thứ hai mươi tám hiện giờ là Bùi San, khuôn mặt và thân thể đã có kha khá vết thương, song nàng ta vẫn cố giữ vững vị trí thứ hai mươi tám.
Lúc Vân Thiên Vũ nhìn qua, Bùi San cũng nhìn lại, thấy Vân Thiên Vũ đánh bại Hạ Minh bằng tử linh linh lực, chễm chệ đứng vào vị trí thứ hai mươi chín, nàng ta cũng bình tâm lại phần nào, cơ thể đồng thời cũng sản sinh ra một nguồn năng lượng dồi dào.
Bùi Khê đã có thể đánh bại Hạ Minh bằng tử linh linh lực, nàng ta là tứ tinh linh sĩ hẳn hoi, lý nào lại không giữ nổi thứ hạng hai mươi tám, nếu không giữ nổi thì đúng là mất hết sĩ diện.
Nghĩ thế, Bùi San giơ tay quệt miệng, đứng vững vàng ngay tại vị trí.
Người dưới đài lúc này mới bừng tỉnh, rồi thì thi nhau bàn tán về Vân Thiên Vũ, tiện đó nói sang cả chuyện Bùi San trông khác hẳn ngày thường, mọi khi tính tình điềm đạm, vậy mà hôm nay trên đài tỷ võ nàng ta lại hết sức hung tàn.
Lần này Bùi gia chẳng những có thêm một Tam Nương liều mạng là Bùi Khê, mà cả các đệ tử theo cùng dường như cũng khác hẳn.
Trên đài tỷ võ, tuy rằng năng lực của Vân Thiên Vũ phải khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng chẳng bao lâu đã có kha khá kẻ nóng lòng muốn tỷ thí. Vừa rồi họ đã thấy rõ linh lực của Bùi Khê này chỉ dừng ở mức tử linh, cơ hội để họ đoạt được vị trí của nàng ta càng lớn hơn.
Dù ban nãy Hạ Minh bị nàng dùng tử linh linh lực đánh văng khỏi võ đài trong tình trạng trọng thương, nhưng sau khi ngẫm kỹ, mọi người lại thấy nữ nhân này dùng mưu kế để đánh thắng chứ không phải dựa vào thực lực chân chính. Bởi vậy chỉ cần bọn họ không mắc bẫy của nàng ta thì thể nào chẳng đánh bại được nữ nhân này, một bước nhảy vọt đến vị trí thứ hai mươi chín.
Nghĩ tới đó, không ít người sung sướng cười thầm trong bụng.
Trong đám đông, một nữ tử có vóc dáng cao lớn, thân hình múp múp giành nhảy lên đài trước nhất. Nàng ta tung mình vọt thẳng đến chỗ Vân Thiên Vũ.
Bùi San đứng cạnh Vân Thiên Vũ không kìm được kêu lên thất thanh: "Bùi Khê, cẩn thận chút."
Vân Thiên Vũ gật đầu, ngoảnh lại nhìn nữ tử vừa mập vừa cao lớn phía đối diện. Diện mạo nàng ta không hề xinh đẹp, khuôn mặt to tròn, đôi mắt hẹp dài, sống mũi chi chít tàn nhang, nhưng điểm xấu nhất của nàng ta không nằm ở gương mặt tròn quay hay cặp mắt him híp, mà nằm ở chỗ cái miệng rộng huếch cùng hàm răng vẩu.
Nàng ta xấu mà không tự xét lại mình, còn đi cười nhạo Vân Thiên Vũ: "Triệu Ngọc Nhi ta cuối cùng cũng gặp được nữ nhân còn xấu xí hơn cả ta rồi, ha ha ha."
Nàng ta ngoác miệng cười, hở cả hàm đầy răng vẩu.
Trên dưới đài ai nấy đều rùng cả mình, chán ghét không để đâu cho hết.
Không ít người thầm ớn mửa trong bụng, Triệu Ngọc Nhi đúng là không biết xấu hổ, người ta không đẹp cũng chỉ do vết bớt đỏ trên mặt mà thôi, nếu xóa vết bớt dài đó đi, thì Bùi Khê ắt cũng là một mỹ nhân, nàng ta sao có thể sánh bằng?
Tuy tướng mạo Triệu Ngọc Nhi xấu xí nhưng linh lực tu vi lại không tệ, hiện giờ nàng ta đã là tam tinh linh sĩ. Bùi Khê đấu với nàng ta, chỉ e phải nếm mùi đau đớn rồi.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên đài tỷ võ đầy thích thú.
Trên đài, Vân Thiên Vũ không hề nổi quạu với câu nói của Triệu Ngọc Nhi, ánh mắt nàng bình lặng như nước, toàn thân toát lên hơi thở lạnh lẽo, vẻ mặt trầm ngâm suy tư. Khi người khác đang cười cợt Triệu Ngọc Nhi, thì nàng đang thầm suy tính cách đối phó với nàng ta.
Nàng không thể đối phó với Triệu Ngọc Nhi như cách đã đánh bại tên Hạ Minh kia, rõ ràng Triệu Ngọc Nhi đã thầm dè chừng nên không có chuyện sẽ mắc lừa. Khi giao chiến với Triệu Ngọc Nhi, nàng phải gắng tốc chiến tốc thắng, nhưng linh lực tu vi của hai bên chênh lệch quá lớn, nàng có muốn liều mạng một trận cũng chẳng hạ nổi Triệu Ngọc Nhi.