Thú Phi Thiên Hạ - Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 988




Nghĩ đến đây, Bùi San đột nhiên nhớ đến sự tàn nhẫn của Bùi Khê, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn. Vốn dĩ nàng tàn nhẫn như vậy, nhất định là từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực, mà nàng lại được tổ phụ đối xử tốt như vậy cũng là điều đương nhiên.

Bùi San nghĩ thế nên cũng không nặng lòng nữa, nàng ngẩng đầu nhìn phía Vân Thiên Vũ nói.

“Cảm ơn.”

Nói xong quay người đi lên đài cao.

Bùi San đi rồi, Vân Thiên Vũ đứng dưới đài mà đánh giá những tuyển thủ khác, ba mươi tuyển thủ đầu bảng đang đứng ở vị trí tương ứng

Cơ bản không ai dám thách thức mười người ở vị trí đầu bảng, nhưng những người xếp vị trí sau thứ mười thì không ngừng bị người khác khiêu chiến, ý đồ chiếm được ba vị trí giữa.

Ánh mắt Vân Thiên Vũ chậm rãi di chuyển từ tuyển thủ đứng ở vị trí thứ nhất đến thứ hai mươi chín.

Người này dáng người không cao, thấp lùn và mập mạp.

Tuy rằng tướng người phốp pháp nhưng lại ra tay rất nhanh, hơn nữa cũng không ôn hòa như đám người của Bùi Văn Tuấn, Bùi Văn Húc, phải nói là vô cùng tàn nhẫn.

Vừa ra tay liền đánh đối phương đến gần chết mới thôi.

Trong lúc Vân Thiên Vũ đang quan sát hai muơi chín tuyển thủ thì bốn phía cũng có người chú ý tới nàng, không ít người xôn xao bình luận.

“Nữ nhân này là ai vậy?”

“Chưa từng thấy qua.”

“A, trên mặt còn có một vết sẹo đỏ trông giống quỷ quá, thật đáng sợ.”

“Đúng rồi, các ngươi nói xem nàng có phải là vị tiểu thư bị mất tích mà gần đây vừa tìm lại được của Bùi gia không.”

“Rất có thể là nàng.”

Không ít người bàn luận về Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ đương nhiên cũng nghe được mấy lời này của bọn họ nhưng nàng lười để ý, tất cả sự chú ý của nàng bây giờ đều ở trên đài cao kia.

Nhưng Bùi lão gia đã phát hiện ra Vân Thiên Vũ, vô cùng phấn khởi mà đi đến bên cạnh nàng.

“Tiểu Khê, con đã đến rồi sao.”

“Vâng.”

“Con dự tính sẽ chiếm vị trí của người nào.”

Bùi Đông Sơn hứng thú hỏi, thật ra, hôm nay lão ta rất sảng khoái, bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Bùi gia có thể sẽ đạt được năm vị trí đã dự định trong học viện Thiên Kình, điều này đối với lão ta mà nói thật đúng là quá mức tự hào.

Vân Thiên Vũ nhàn nhạt đáp: “Vị trí thứ hai mươi chín.”

Bùi Đông Sơn quay đầu lại nhìn lên đài cao chỗ vị trí thứ hai mươi chín, nói: “Đó là đệ tử của Hạ gia, tên Hạ Minh, kẻ này xuất đầu lộ diện chỉ để tham gia trận đấu hôm nay, cho nên sẽ ra tay vô cùng độc ác, người nào muốn cướp vị trí của gã cũng sẽ đều bị đánh cho tơi tả, cho nên coni cẩn thận một chút.”

“Vâng, con sẽ.”

Vân Thiên Vũ gật đầu, sau đó quay người bước thẳng lên đài cao.

Tuy rằng trên mặt nàng có một vết sẹo đỏ trông vô cùng dữ tợn, nhưng dáng người lại nhẹ nhàng phiêu dật bay lên không trung như thể một nàng tiên đang lướt trên mặt nước vậy, sự thanh thoát của nàng lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

Ai cũng nhìn về phía nàng.

Vân Thiên Vũ không để ý tới người khác, nàng nhắm thẳng đến chỗ của tuyển thủ vị trí thứ hai mươi chín mà bay đến.

Trong chớp mắt nàng đã đáp xuống trên đài cao kia.

Vị tuyển thủ vị trí thứ hai mươi chín tên Hạ Minh ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, khi thấy được vết sẹo đỏ trên mặt nàng, gã lập tức lộ ra nụ cười trào phúng, khinh bỉ mà nói.

“Thì ra là một kẻ xấu xí dị hợm, trông đáng sợ đến vậy mà không tự cảm thấy xấu hổ mất mặt sao, thôi thôi ngươi hãy mau tránh vào trong nhà đi để cho người khác đỡ phải ghê tởm, chẳng lẽ ngươi không biết, người khác nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi sẽ ăn không ngon ngủ không yên sao?”

Tên béo Hạ Minh nói như vậy, không khiến Vân Thiên Vũ cảm thấy tức giận nhưng lại vô tình chọc đến ba con linh thú của nàng.

Tiểu Anh vỗ cánh bay lên trên đài cao, nó điên cuồng đập cánh phần phật ra oai, nổi trận lôi đình mà mắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.