Tây đại lục, còn được gọi là tiểu thần giới, bởi vì linh khí tràn đầy cho nên cường giả nhiều như mây.
Lúc này nội bộ tây đại lục đang hỗn loạn, ngoài trừ đế quân đang nắm quyền ra, còn có hai hoàng tam vương, đang cùng nắm giữ quyền lực ở tây đại lục.
Ngoài trừ một đế hai hoàng tam vương ra, còn có rất nhiều thế lực đang lộng hành.
Trong đó tứ đại gia tộc có địa vị tương đương với tam vương, dưới tứ đại gia tộc còn có ngũ cung lục điện, ngoài ra còn có mười hai xứ thành. Bạch Hạc thành là một trong mười hai xứ thành.
Bùi gia là đại gia tộc của Bạch Hạc thành, mà Bùi Khang là lão tứ của Bùi gia.
Nhưng rõ ràng là cha nàng không được coi trọng. Ông không được coi trọng nguyên nhân bởi tu vi linh lực của ông không cao.
Tuy rằng trước đây Vân Thiên Vũ thấy được bản lĩnh của ông đã khiếp sợ, nhưng sau này nàng mới biết, thực ra tu vi linh lực của Bùi Khang không được tính là cao, tu vi mới chỉ ở mức ngũ tinh linh sĩ.
Cấp bậc tu vi linh lực của tây đại lục hoàn toàn khác với đông đại lục. Cấp bậc tu vi linh lực của nàng ở đây chỉ bằng một tiểu linh giả. Trên linh giả còn có linh sĩ, linh tướng, linh vương, linh hoàng, linh tôn…
Mỗi cấp bậc được phân thành cửu tinh, từ nhất tinh đến cửu tinh, phải luyện hết cửu tinh mới có thể lên tầng linh lực cao hơn. Mà cha của nàng Bùi Khang mới chỉ ở hàng ngũ tinh linh sỹ. Nếu dùng cách của đại lục này để nói về cha nàng thì cở bản không kém phế vật là bao.
Còn Vân Thiên Vũ hiện tại cho rằng cấp bậc tử linh là lợi hại nhất. Thì tử linh linh giả chỉ là tu vi linh lực hạ đẳng nhất.
Nhưng ở độ tuổi của nàng có thể tu luyện tới tử linh linh lực cũng đã là có thiên phú cực cao. Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, thì mấy hạ nhân trước cổng thành nhanh chóng bước tới.
Họ nói với Bùi Khang đang ngồi trên xe ngựa: “Lão thái gia bảo chúng tiểu nhân đến đón tứ lão gia hồi phủ.”
Trong ánh mắt của họ không có vẻ tôn kính, làm việc lấy lệ. Chân mày của Vân Thiên Vũ hơi chau lại, những cũng không nói gì, nàng vừa mới tới được đây, nên an phận thủ thường sẽ tốt hơn.
Ở trước xe ngựa, Bùi Khang bất mãn quát lên: “Chẳng lẽ các người không nhận được tin của ta sao? Nữ nhi của ta đã tìm được rồi.”
Hạ nhân Bùi gia bĩu môi nói: “Hồi tứ lão gia, lão gia nói rồi, tìm được thì đưa về, không cần phải làm lớn chuyện.”
Bùi Khang còn muốn nói thêm, nhưng trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ đã lên tiếng: “Cha, về thôi, tội gì phải tức giận.”
Giọng nói vô cùng trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, giống như làn gió lạnh phả vào mặt vậy. Hạ nhân Bùi gia nghe thấy vậy đều ngơ ngẩn. Xe ngựa đi qua trước mặt.
Họ lại quay đầu đi chạy theo sau xe ngựa, rất muốn nhìn xem nữ tử vừa nói chuyện rốt cuộc dáng vẻ ra sao, chỉ nghe giọng nói đã thấy nàng không phải là người tầm thường. Đáng tiếc Bùi Khang đã cho xe ngựa đi vào Bạch Hạc thành.
Đợi khi xe ngựa đi vào thành xong.
Bùi Khang áy náy nói với Vân Thiên Vũ ở trong xe ngựa” Khê Nhi, xin lỗi con, đều do cha bất tài, nên không mọi người cũng không coi trọng con.”
Vân Thiên Vũ lắc đầu không thèm để ý: “Không có gì đâu.”
Nhưng sau khi Bùi Khang đưa Vân Thiên Vũ về Bùi gia, lại phát hiện ra cổng Bùi gia khóa chặt, thị vệ gác cổng nói với Bùi Khang: “Tứ lão gia, xin hãy đưa người đi cửa ngách.”
“Cái gì?”
Bùi Khang tím mặt lại, khó khăn lắm ông mới tìm lại được nữ nhi, đưa nàng về nhà, vậy mà họ lại làm ra vẻ không biết. Bây giờ lại còn muốn họ đi cửa ngách.
Nữ nhi của ông sao phải đi cửa ngách chứ.