Vân Thiên Vũ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng cũng đã ổn định được tâm trạng, nhìn nam tử trung niên đó nói: “Tại sao mọi người lại gọi ta là Khê Khê? Ta đến từ đông đại lục qua truyền tống trận, ở đây có lẽ là tây đại lục, cũng chính là tiểu thần giới mà người ta thường nói tới.”
Nam tử trung niên nghe xong những lời Vân Thiên Vũ nói, khóe mắt hơi ươn ướt, ông nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Khê Khê à, ta là phụ thân của con, đây la lang nha bội mà ta đã đánh cho con, trên đó có khắc tiên của con, một chữ Khê.”
Ông nói xong đưa lang nha bội cho Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhận lấy, nhìn cẩn thận rồi, đừng nói là trên lang nha bội có thể tìm thấy chữ Khê thật chứ. Chữ này nàng không hề chú ý, mà cũng chưa hề nghe Họa Mi nói. Không lẽ Họa Mi cũng không biết, bởi vì chữ mà nàng ta biết không nhiều. Vân Thiên Vũ nắm chặt lang nha bội trong tay, vô cùng kích động.
Bây giờ nàng gần như có thể khẳng định, Họa Mi đã âm thầm đưa nàng tới với phụ mẫu của nàng ta.
Hơn nữa nàng thấy dáng vẻ của nam tử trung niên và nữ tử kia không giống như người bỏ rơi con mình, Họa Mi biến mất có lẽ là do sự cố ngoài ý muốn.
Vân Thiên Vũ nắm chặt lang nha bội, thầm nói với Họa Mi. Họa Mi, không phải họ không cần ngươi, họ chỉ bị lạc mất ngươi trong lúc sơ ý, cho nên ngươi hãy yên nghỉ, sau này ta sẽ thay ngươi chăm sóc họ.
Vân Thiên Vũ nghĩ, ngẩng đầu đối diện với nam tử trung niên đang nhìn nàng với ánh mắt đầy áy náy.
Ánh mắt hơi thận trọng, tự như sợ nàng sẽ không chấp nhận họ, hoặc là nàng sẽ hận ông vậy…
Vân Thiên Vũ nhớ tới lời dặn dò của Họa Mi, nếu như tìm được phụ mẫu của nàng ta, hãy chăm sóc họ giúp nàng ta.
Vân Thiên Vũ nhìn người nam tử trung niên hỏi: “Bá phụ tên là gì, ta tên là gì, còn nữa nơi này là đâu?”
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn cảnh vật xung quanh, trước mắt họ là một nơi núi non hiểm trở, xung quanh toàn đồi nói, nhưng ở không xa bên cạnh họ có một con sông dài vô tận, con sông đó quấn quanh nói như một dải lụa đào vậy.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy con sống, đoán là dòng sông không còn nghi ngờ gì nữa chính là truyền tống trận.
Nhưng giờ biểu tỷ đang ở đâu, Hoa Khấp Tuyết đang ở đâu. Chỉ mong hai người họ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi đột nhiên nam tử trung niên vui vẻ mở miệng.
Ông nhìn thấy Vân Thiên Vũ không hề ghét bỏ mình nên trong lòng vô cùng vui vẻ, kích động nói: “Ta họ Bùi, tên là Bùi Khang, con là nữ nhi của ta Bùi Khê.”
“Đây chính là núi Diệu Nhật ở tây đại lục.”
Vân Thiên Vũ khẽ gật đầu, đang muốn hỏi Bùi Khanh về chuyện của tiểu thần giới.
Nhưng nàng chưa kịp hỏi thì nữ trung niên nghiêng đầu nhìn nàng, giơ tay ra nắm lấy tay nàng cười hì hì: “Nữ nhi của ta, nữ nhi bé bỏng qua ta, Tiểu Khê Khê. Ha ha, Tiểu Khê Khê đã về rồi.”
Nữ nhân tuy đầu óc không tỉnh táo, nhưng vô cùng vui vẻ, mỉm cười với Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn nữ nhân ngốc nghếch bên cạnh rồi hỏi Bùi Khang: “Bà ấy bị làm sao thế?”
“Đây là mẹ của con, tên là Lâm Tú Uyển, từ sau khi con lên một tuổi bị mất tích, mẹ con đã phát điên, đầu óc của bà ấy không còn tỉnh táo nữa.”
Bùi Khang thật thà kể lại, trong trái tim đầy ắp những thăng trầm.
Vân Thiên Vũ không ngờ rằng nữ nhân ngốc nghếch này lại bị phát điên vì bị lạc mất Họa Mi.
Tuy nàng không phải Họa Mi, nhưng đối với tình yêu mà nữ nhân này giành cho Họa Mi, nàng có thể cảm nhận được một cách chân thực.