Đây là ngân phiếu nàng đã giữ lại trước đây, bây giờ nàng và Diệp Gia phải tới tây đại lục, ngân phiếu này không còn tác dụng gì hết.
Nghe nói người ở tây đại lục thường dùng vàng và bạc, còn có thứ đắt đỏ hơn là tử kim, những loại tiền khác không thể dùng được, ngân phiếu nàng mang theo không thể dùng được.
Vân Thiên Vũ nghĩ, đưa ngân phiếu đến tay ông lão và nói: “Những ngân phiếu này có thể cho tỷ ấy qua không?”
Ông lão nhìn một lát, nhận ra ngân phiếu trong tay của Vân Thiên Vũ, ước chừng khoảng vạn hai, là một số tiền khổng lồ, trong lòng lập tức nở nụ cười gật đầu, tay gã kéo Diệp Gia lên chiếc thuyền nhỏ.
Sau đó gã chìa tay lấy ngân phía trong tay của Vân Thiên Vũ một cách gọn gàng, hoàn toàn coi trọng đồng tiền.
Vân Thiên Vũ và đám người Hoa Khấp Tuyết không hề có ý kiến gì.
Bây giờ họ rất mơ hồ về tình hoàn cảnh trong tương lại, có một cảm giác bất an, và không hề hứng thú với mọi vật xung quanh.
Ông lão trên chiếc thuyền nhỏ cất giống kêu lên: “Đứng cho vững nhé, truyền tống trận sẽ được mở ra ngay lập tức.”
“Nhưng nhìn lại số tiền, lão phu ta vẫn tặng các người một câu, đến tiểu thần giới, mấy người cần phải học hỏi nhiều đó, nếu không sẽ thiệt thòi rất lớn.”
Gã nói xong, thuyền nhỏ loáng một chút đã nhanh chóng đi xuống dòng sông.
Trên bờ, giọng nói của Mộc Thanh Nhiêu nhanh chóng truyền đến: “Tuyết Nhi, con phải giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ đem bài vị của phụ thân về từ đường Hoa gia, sau đó con sẽ trở lại với mẹ.”
“Được.”
Thuyền nhỏ chuyển động ngày càng nhanh, cuối cùng xoay tròn lao nhanh với vận tốc ánh sáng.
Mà Hoa Khấp Tuyết và Vân Thiên Vũ không thể chịu được tốc độ xoay tròn này, hoảng loạn kêu lên: “A…”
Thuyền nhỏ biến mất khỏi bờ sông.
Mà trong truyền tống trận Hoa Khấp Tuyết và Vân Thiên Vũ không thể chịu được năng lượng truyền tống lớn như vậy, mắt đã mờ mịt, hôm mê sâu, trước khi hôn mê, họ đã nghe được ông lão đã nói gì đó.
“Truyền tống trận này đã sớm bị phá hủy, cho nên ba người các ngươi nếu muốn sống chung một chỗ, e là không thể, cho nên chỉ có thể xem nhân duyên của ba người các ngươi thôi.”
Lời nói vừa thốt ra, Vân Thiên Vũ muốn chửi thề, nhưng nàng không kịp mắng chửi, cả người đã rơi vào bóng tối.
Đợi khi nàng tỉnh lại, thì đã không thể biết được thời gian đã là bao lâu.
Chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, cả người như bị xe chèn qua vậy.
Nhưng cảm giác như bị xe chèn qua không hề giống với cảm giác khi hai người thân mật.
Bây giờ trên người nàng cảm nhận sâu sắc sự đau đớn giống như bị xé rách rồi lại vá lại.
Mắt Vân Thiên Vũ chưa thể mở nổi, trái lại dần dần có chút ý thức.
Nàng đã nhớ ra vì sao cơ thể lại đau đớn như vậy, bởi vì nàng đã bị xoay mòng mòng trong truyền tống trận.
Bây giờ nàng mới có thể khẳng định, truyền tống trận đã bị phá hủy rồi.
Cho nên khi họ ở bên trong mới bị xoay mòng mòng, rung bần bật, cho nên các nàng mới bất tỉnh.
Tất của những chuyện này đều do truyền tống trận đã bị hủy.
Vân Thiên Vũ không kiềm chế được, thầm mắng chửi ông lão bảo vệ truyền tống trận, nếu có một ngày nàng gặp lại gã, chắc chắn sẽ xử lý gã một cách tử tế.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiện nhớ tới lời nói cuối cùng của lão già chết tiệt kia.
“Truyền tống trận này bị hỏng rồi, cho nên ba người muốn sống chung một chỗ, e rằng không thể, cho nên các người tự lo liệu đi.”
Vân Thiên Vũ nghĩ tới đây, kinh ngạc hét lên.
Biểu tỷ, tỷ đang ở đâu?