Vũ Nhi như là một ánh sáng mà ông trời đã ban cho hắn. Bởi vì nàng nên hắn đã thay đổi thành người khác, bởi vì nàng nên chứng sợ không gian hẹp đã được chữa khỏi. Nếu không lần này hắn chạy trời không khỏi nắng.
Tiêu Cửu Uyên cố gắng chống cự lại chứng sợ không gian hẹp, hơi thở hổn hển, trong đầu hắn luôn nghĩ tới gương mặt tươi cười của Vũ Nhi, nghĩ tới những chuyện nhỏ nhặt nhất mà nàng và hắn đã từng trải qua.
Nghĩ tới hắn còn nợ Vũ Nhi quá nhiều, trước đây hắn đối xử với nàng như vậy, hắn đã nói sẽ yêu nàng, chiều chuộng nàng cả đời. Cho nên hắn không thể để xảy ra chuyện gì, không thể có chuyện gì.
Trong không gian tối tắm, Tiêu Cửu Uyên nhắm mắt lại không nói chuyện. Cách hắn không xa, thái hậu đang ngồi đó, thái hậy cũng ngã từ trên cao xuống, suýt nữa thì cũng ngã mà chết. Nhưng bà ta vùng đứng lên, tránh rất xa rồi nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Bà ta không ngừng lẩm bẩm: “Uyên Nhi, xin lỗi, con đừng hận hoàng huynh của con, nếu hận hãy hận mẫu hậu, đợi mẫu hậu nằm xuống sẽ đền tội với con.”
Thái hậu nói xong, nhìn Tiêu Cửu Uyên đang nằm im lặng, trái tim như tê dại, cảm giác kỳ lại tới đau đớn.
Hắn nghe thấy bên tai có tiếng thì thầm, giống như người nào đó đang nói chuyện vậy.
Những hình ảnh ngày xưa thật giống như một vở kịch, bây giờ đã kết thúc cho nên hài tử bị bỏ rơi như hắn cũng nên bị lãng quên.
Tiêu Cửu Uyên không hề nhúc nhích, yên lặng trong bóng tối.
Giay phút này, hắn cảm thất hết sức may mắn, bóng đêm, ít nhất tất cả những khó khăn trong lòng hắn đều đã bị đau đớn vùi lấp.
Trong không gian tối tăm, thái hậu lẩm bẩm xin lỗi, một lúc sau đột nhiên giơ tay ra phía ngoài mật thất, vỗ tay.
Rầm một tiếng, không gian đang tối tăm bỗng nhiên có anh sáng, người bên ngoài nhanh chóng bước vào.
Người tới chính là hoáng đế với một thân hoàng long bào, hoàng đế nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên nằm dưới mặt đất, khóe miệng cong lên cười một cách tàn nhẫn.
Lão ta nhanh chóng rút kiếm của thị vệ bên cạnh, hướng về phía Tiêu Cửu Uyên.
Thái hậu nhìn thấy cảnh này, đột nhiên thấy đau lòng.
Tuy Tiêu Cửu Uyên không phải do bà ta sinh ra, nhưng những năm vừa qua bà ta đã nuôi dưỡng hắn.
Thậm chí bà ta còn cảm giác được hắn ôm chân bà ta làm nũng, mẫu hậu, nhi thần lớn lên sẽ hiếu thuận với mẫu hậu. Mẫu hậu, nhi thần sẽ không để mẫu hâu phải đau lòng.
Thái hậu nghĩ tới những việc này, đột nhiên giãy giụa: “Hoàng nhi, con nhất định phải giết nó sao? Cho dù nó không phải do đích thân mẫu hậu sinh ra, nó cũng được ta nuôi dưỡng, con có thể tha cho nó không?”
Lão hoàng đế quay đầu nhìn thái hậu, không nói gì vô cùng độc ác: “Mẫu hậu, nếu ngày nào đó nó trưởng thành, hùng mạnh hơn, trở thành chúa tể thiên hạ, nó còn có thể dung nạp được ta sao? Đến lúc đó, nó sẽ giết ta.”
“Chẳng lẽ mẫu thân muốn nhìn thấy nó sẽ giết ta hay sao?”
“Mẫu hậu, ta mới là nhi tử do người sinh ra.”
Lão hoàng đế nói xong, thái hậu lại từ từ khép mình lại, nhìn Tiêu Cửu Uyên đang nằm dưới đất. Bà ta lẩm bẩm thầm thì sám hối.
Uyên Nhi, là mẫu hậu có lỗi với con, sau khi mẫu hậu chết, mẫu hậu sẽ đền tội với con.
Những lời của thái hậu, hoàng đế cũng không thèm để ý, lão ta giơ cao thanh kiếm, đâm mạnh xuống người Tiêu Cửu Uyên.
Đáng tiếc người đáng nhẽ bị lão ta đâm chết, lại giống như thức tỉnh như một u linh, vẻ mặt khôi ngô tuấn mỹ của hắn trở nên khát máu, đôi mắt đỏ ngầu, giờ phút này, hắn giống như quỷ sai ma phủ đến đoạt mệnh tác hồn trong bóng đêm vậy.