Lần này Thục phi khóc lóc bẩm báo: “Bẩm mẫu hậu, thái tử là nhi tử của thần thiếp, năm đó hoàng hậu đưa nhi tử của hoàng hậu đến bên cạnh thần thiếp, rồi lại đưa nhi tử của thần thiếp đến bên cạnh hoàng hậu, hoàng hậu làm như vậy là để cho nhi tử của thần thiếp trở thành bia đỡ đạn.”
Thục phi vừa nói xong, hoàng đế phẫn nộ đến cực điểm liền đưa tay cầm chiếc gối ở bên cạnh hung hăng ném vào hoàng hậu: “Tiện nhân, không ngờ ngươi dám cả gan làm loạn, dám đổi đi đổi lại hoàng tử ở trong cung, ngươi đây là phạm tội khi quân.”
“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.” Hoàng hậu cầu xin tha thứ, lúc này hoàng hậu giống như con thuyền cô độc chao đảo trong bão tố, vô cùng thê thảm.
Nhưng không ai đồng cảm với bà ta.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn bà ta.
Không phải người phụ nữ này muốn giết chết nàng sao? Được, bây giờ xem ai chết trước.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, hoàng thượng đột nhiên lên tiếng: “Tưởng hậu, Hoài vương là nhi tử của ngươi, cho nên độc của trẫm cũng là do ngươi hạ phải không?”
Làm sao hoàng hậu có thể thừa nhận chuyện hạ độc hoàng đế, tội đổi nhi tử không đáng chết, nhưng nếu thừa nhận hạ độc hoàng đế thì bà ta và nhi tử, thậm chí là toàn bộ Tưởng gia chỉ có một con đường chết.
Vả lại bà ta đã xử lý sạch sẽ những thứ liên quan đến việc hạ độc, tuyệt đối không lưu lại bất cứ bằng chứng nào, hoàng thượng không có bằng chứng thì không thể trị tội bà ta.
Hoàng hậu nghĩ vậy nên ra sức lắc đầu: “Hoàng thượng, độc này không phải do thần thiếp hạ, hoàng thượng, thần thiếp nghĩ độc là do Thục phi nương nương hạ, Thục phi biết chuyện thần thiếp đổi nhi tử của nàng ta nên trong lòng hận thần thiếp, liền hạ độc hoàng thượng, sau đó vu khống hãm hại thần thiếp.”
Hoàng hậu vừa dứt lời, hoàng đế và thái hậu lại nhìn về phía Thục phi.
Bọn họ cảm thấy lời của hoàng hậu rất có lý, dù sao Thục phi cũng có hiềm khích với hoàng hậu.
Thục phi nhanh chóng dập đầu nói: “Hoàng thượng, thần thiếp bằng lòng để hoàng thượng điều tra, xin hoàng thượng lệnh cho người lục soát cung điện của hoàng hậu và thần thiếp, nếu tìm được gì trong cung của thần thiếp thì thần thiếp cũng không còn gì để nói.”
Hoàng hậu trầm giọng nói: “Nếu tìm được gì trong cung của thần thiếp thì thần thiếp cũng không còn gì để nói.”
Mặt hoàng thượng tối đen lại, cả người yếu ớt đến mức nói không nên lời, thái hậu hạ chỉ: “Người đâu, lập tức lục soát cung điện của hoàng hậu và cung điện của Thục phi, nếu tìm được thứ gì khả nghi thì lập tức đưa đến đây.”
“Vâng, thái hậu nương nương.” Thái giám vâng lệnh đi lục soát hai cung.
Trong tẩm cung của hoàng đế, vẻ mặt thái hậu vô cùng độc ác tàn nhẫn, lúc này bà ta không còn là một lão thái thái hiền từ, bà ta bảo vệ hoàng đế như bò mẹ bảo vệ cho bò con.
Vân Thiên Vũ nhìn thái hậu, cảm thấy cảnh tượng này hơi chướng mắt.
Thảo nào Tiêu Cửu Uyên nói thái hậu vô cùng yêu thương hoàng đế, xem ra quả nhiên là như vậy.
Mặc dù thái hậu cũng yêu thương Tiêu Cửu Uyên nhưng tất cả mọi thứ đều để tự hắn làm, cho dù là biết Tiêu Cửu Uyên bị trúng độc thì tâm trạng của bà ta cũng không chấn động quá lớn.
Nhưng khi đối với hoàng đế thì hoàn toàn khác.
Vân Thiên Vũ cau mày lại, vô cùng bất mãn, nàng quay đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, quả nhiên thấy Tiêu Cửu Uyên cũng đang nhìn cảnh tượng này, nhưng khuôn mặt hắn gần như không thay đổi, dường như sớm đã quen với việc này.
Vân Thiên Vũ không nhịn được mà cảm thấy đau lòng thay cho Tiêu Cửu Uyên, nàng đưa tay nhét vào bàn tay của Tiêu Cửu Uyên, truyền cho hắn thêm sức mạnh.
Sau này nàng sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Tiêu Cửu Uyên cảm nhận được tấm lòng của Vân Thiên Vũ, hắn quay đầu sang, đột nhiên khẽ mỉm cười.
Khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
Sau này hắn đã có Vũ nhi, cho nên những thứ khác đều không quan trọng.
Bên ngoài tẩm cung, thái giám nhanh chóng chạy tới.
Tên thái giám đi đầu tiên đang cầm thứ gì đó trong tay, vừa vào liền vội vàng quỳ xuống bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, nô tài tìm được thứ này trong cung của hoàng hậu, hình như là một loại dược, nô tài cũng không biết đây có phải là độc không.”