Hoàng đế tiến lên một bước đỡ lấy Thục phi, sau đó dẫn Thục phi lên đầu đại điện, bỏ lại Hoàng hậu đằng sau.
Ánh mắt Hoàng hậu trở nên tối sầm, không nhanh không chậm cất bước theo sau Hoàng đế và Thục phi, đi thẳng đến đại điện.
Sau khi Hoàng đế Hoàng hậu và Thục phi an tọa thì mọi người mới ngồi xuống.
Trong đại điện một mảng an tĩnh, ai cũng không dám nói chuyện.
Lúc này, Hoàng đế nhìn xuống đại điện nhưng không thấy Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu đâu nên quan tâm hỏi Thục phi: “Nghiêu nhi đâu, sao lại không đến, hôm nay chính là tiểu tiệc mừng thọ của nàng mà, làm nhi tử sao lại có thể không đến tham gia chứ.”
Thục phi đứng dậy ôn nhu bẩm: “Hôm nay Nghiêu nhi tiến cung sớm cùng thần thiếp tản bộ, nhi tử nói cần đi lo việc ở xa, cho nên có thể sẽ không kịp quay về tham dự yến tiệc, nhưng xin Hoàng thượng cứ yên tâm, thần thiếp sẽ cho người đi tìm Nghiêu nhi.”
Thục phi nói xong thì khẽ cười, Hoàng đế mi nhíu mày, vẫn có chút không hài lòng.
Hoàng Hậu trong lòng bắt đầu lo lắng, linh cảm hôm nay ắt sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Hoài vương sao không đến tham gia cung yến mà lại chạy tới tản bộ.
Hoàng Hậu nháy nháy mắt với cô cô bên cạnh, sai sử nàng ta đi tìm người.
Thục phi lãnh đãm nhìn nàng ta, nói: “Thỉnh Hoàng hậu nương nương cũng đừng phiền lòng, Nghiêu nhi nhất định không phải cố ý đến trễ, chỉ là đường xá xa xôi cho nên về trễ.”
Thế là Tưởng Hoàng hậu không thể sai người đi tìm gã, trong lòng nàng ta liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Thục phi: “Không sao, Hoài vương luôn là người biết nặng nhẹ, ngẫu nhiên không đến kịp, bổn cung cũng sẽ không so đo, ta tin là Hoàng thượng cũng sẽ không trách tội Nghiêu nhi.”
Hoàng Hậu đã nói như thế, Hoàng đế khó mà nói gì thêm.
Đành phải chờ.
Nếu con trai của Thục phi không tới thì để bọn họ nên khai tiệc trước đi.
Nhưng một lát sau, cung nữ mà khi nãy Thục phi phái đi hoảng loạn chạy về.
Cung nữ đó vừa tiến đến liền thở không ra hơi bẩm: “Nương nương, không tốt rồi, nô tỳ đi tìm Hoài vương điện hạ, khi đi đến ngự hoa viên thì thấy ở đằng xa có vài người đang đứng, bọn họ trông rất giống thị vệ của vương gia, nhưng sau đó nô tỳ nhìn thấy mấy người đó xông đến chỗ của của vương gia, nô tỳ bị hù chết, cho nên mới nhanh chân chạy về bẩm báo.”
Cung tì vừa dứt lời, sắc mặt Thục phi đã đại biến, nàng ta vội đứng bật dậy, sốt ruột chạy ra ngoài kêu to: “Nghiêu nhi, Nghiêu nhi sẽ không có việc gì chứ.”
Thục phi liều mạng muốn chạy ra ngoài, sau lưng nàng, tất cả mọi người trong đại điện đều vô cùng khẩn trương.
Hoàng đế cũng lo lắng đứng dậy đi ra ngoài.
Hoàng Hậu ở phía sau vẫn cảm thấy việc này rất không hợp lý, cho nên giơ tay muốn kéo Hoàng thượng lại: “Thần thiếp phái người đi xem, Hoài vương điện hạ sẽ không có việc gì đâu.”
Nhưng Hoàng hậu vừa mở miệng thì Hoàng Thượng đã chán ghét trừng mắt nhìn nàng ta một cái.
Sau đó hất tay ra, trực tiếp dẫn người đi ra ngoài điện.
Sắc mặt Tưởng Hoàng hậu trắng bệch, nàng ta biết vì sao Hoàng thượng tàn nhẫn trừng mắt nhìn nàng ta như vậy, còn không phải cho rằng nàng ta cố ý ngăn chặn việc cứu gã.
Hoàng Hậu thầm nghĩ trong lòng như thế, rồi cũng chạy theo sau lão Hoàng đế ra ngoài.
Các đại thần cũng đứng dậy đi ra ngoài, các phu nhân tiểu thư cũng theo đi theo sau.
Một đám người đi ra khỏi cung của Thục phi, nghe được tiếng đánh nhau truyền từ ngự hoa viên bên kia đến.
Sắc mặt Hoàng đế cũng trở nên âm trầm, lão vội ra lệnh: “Người đâu, lập tức đi bảo vệ Hoài vương điện hạ.”
Mấy tên thị vệ chạy đi.
Khi thị vệ đuổi đến thì quả nhiên nhìn thấy thủ hạ của Hoài vương đang đánh nhau với vài tên thích khách
Những tên thích khách đó thấy thị vệ đuổi tới thì vội rút lui, nhưng có hai tên trong số đó xui xẻo bị thị vệ bắt được.
Nhưng hai tên thích khách vừa bị bắt lại đều thà cắn lưỡi tự sát.